Tác giả:

Tô Dạng ngồi ở bên lề đường, muốn đi chết.Trong gió đêm lạnh lẽo cô vừa uống rượu vừa cười nói nước mắt lại rơi mãi không ngừng, cô giống một người kỳ lạ, một lúc khóc, một lúc lại cười. Khóc vì gia đình đối xử bất công với cô, cười vì cô đã giãy giụa sống đến hai mươi tuổi.Đêm nay cô đã tức giận làm ầm ĩ một trận, đây cũng là trận cãi nhau dữ nhất với mẹ cô từ trước đến nay. Năm cô mới mười hai tuổi, cô cũng đã cố gắng chạy trốn khỏi cái nhà này, nhưng cuối cùng cô cũng không dám đi chết. Bây giờ cô lại có thể bình tĩnh mà tự hỏi nếu mình không tồn tại có phải càng tốt không. Nếu như không ai để ý đến cô, cô có lẽ đã đi một cách phóng khoáng, nhưng cô biết, mẹ cô quan tâm cô.Mẹ cô thương cô, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng mẹ không dám thương cô, cô cũng đã biết từ sớm. Dù có chuyện gì xảy ra trong gia đình sắp ly hôn, cô đều có thể chấp nhận.Tô Dạng hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy đã giãy giụa đến bây giờ rồi, lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc rất không đáng. Lại cho cô thêm…

Chương 45: Chương 45

Thập Niên 90 Ngăn Cản Mẹ Tôi Gả Cho Cha TôiTác giả: Kỷ Tam ThủyTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTô Dạng ngồi ở bên lề đường, muốn đi chết.Trong gió đêm lạnh lẽo cô vừa uống rượu vừa cười nói nước mắt lại rơi mãi không ngừng, cô giống một người kỳ lạ, một lúc khóc, một lúc lại cười. Khóc vì gia đình đối xử bất công với cô, cười vì cô đã giãy giụa sống đến hai mươi tuổi.Đêm nay cô đã tức giận làm ầm ĩ một trận, đây cũng là trận cãi nhau dữ nhất với mẹ cô từ trước đến nay. Năm cô mới mười hai tuổi, cô cũng đã cố gắng chạy trốn khỏi cái nhà này, nhưng cuối cùng cô cũng không dám đi chết. Bây giờ cô lại có thể bình tĩnh mà tự hỏi nếu mình không tồn tại có phải càng tốt không. Nếu như không ai để ý đến cô, cô có lẽ đã đi một cách phóng khoáng, nhưng cô biết, mẹ cô quan tâm cô.Mẹ cô thương cô, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng mẹ không dám thương cô, cô cũng đã biết từ sớm. Dù có chuyện gì xảy ra trong gia đình sắp ly hôn, cô đều có thể chấp nhận.Tô Dạng hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy đã giãy giụa đến bây giờ rồi, lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc rất không đáng. Lại cho cô thêm… Đêm ba mươi, Tô Dạng mặt dày đến nhà Giang Như Yên ăn bữa cơm giao thừa, sau khi dì lớn và dì hai của cô lập gia đình đều ở nhà chồng, cho nên chỉ có Giang Tiệm Viễn mang theo vợ trở về Giang Áo cùng nhau ăn cơm.Cô có thêm hai "người quen", cùng hai chị họ.Trước kia đều là chị họ đưa cô đi chơi, bây giờ muốn chơi với nhau cũng là lực bất tòng tâm.Cả nhà vui vẻ hòa thuận, Tô Dạng ngồi ngoan ngoãn, không kén ăn không nói chuyện.Sau khi ăn xong bọn họ cùng nhau thả pháo bông, tất cả đều do Giang Tiệm Viễn mua được, coi như là một khoản chi tiêu cuối cùng của năm cũ.Mấy ngày đầu năm mới đối với Tô Dạng mà nói, ngược lại là trở nên vắng vẻ.Giang Như Yên đi thăm người thân và bạn bè, không thể mang theo cô, cho nên phần lớn thời gian cô chỉ có thể đi khắp nơi dạo một chút.Không may chính là, rất nhiều cửa hàng đều đã đóng cửa, chỉ có tiệm sách vẫn mở cửa như thường, cô ngồi đó đọc sách, vừa đọc đã là một ngày.Lúc lập xuân, đoàn thanh niên tổ chức leo núi cắm trại, Tô Dạng lại có cơ hội dính chung một chỗ với Giang Như Yên.Các cô không có tiền mua lều vải và các trang bị chuyên nghiệp khác, liền cống hiến ở phương diện ăn uống, Giang Như Yên làm cơm nắm, Tô Dạng khiêng một thùng nước.Thứ không thiếu nhất ở trấn Bách Khê chính là núi, chưa đợi chính phủ khai phá, dân chúng đã sớm đi ra mấy con đường lớn nhỏ.Thềm đá thiên nhiên vươn lên trên, cây mây và dây leo trên vách đá bao phủ quấn quanh, chợt có gió rét thổi qua, lá cây run rẩy, trong đó có thể thoáng nhìn thấy những ngôi nhà lấm tấm.Tô Dạng rất ít leo núi, có leo cũng đều là núi đã khai phá, xi măng bằng phẳng, điểm tham quan đã đánh dấu xong.Bây giờ ngọn núi dưới chân đã không có tên cũng không có làm dấu vết, lại cho cô niềm vui tìm kiếm.Tính cách trời sinh của Tô Dạng là tò mò lại thích chơi, kéo Giang Như Yên chạy đông chạy tây, hái được một tay hoa dại.Giang Như Yên mở miệng còn chưa kịp thở, lại phải đi theo cô: "Tô Dạng, cô chạy ít một chút, chúng ta cách đỉnh núi còn rất xa a, tiết kiệm chút sức lực."Người dẫn đầu đeo cái nạng leo núi chuyên dụng, cũng hướng về phía cô nói: "Thật hiếm thấy, thể lực của một phụ nữ như cô lại tốt hơn tôi."Tô Dạng cười hì hì, quay lại bên cạnh Giang Như Yên, đem những hoa cỏ khác loại đưa cho bà, nói: "Vậy mẹ cầm thay con, con đợi một lúc lại tự mình đi tìm cái khác.".

Đêm ba mươi, Tô Dạng mặt dày đến nhà Giang Như Yên ăn bữa cơm giao thừa, sau khi dì lớn và dì hai của cô lập gia đình đều ở nhà chồng, cho nên chỉ có Giang Tiệm Viễn mang theo vợ trở về Giang Áo cùng nhau ăn cơm.Cô có thêm hai "người quen", cùng hai chị họ.

Trước kia đều là chị họ đưa cô đi chơi, bây giờ muốn chơi với nhau cũng là lực bất tòng tâm.Cả nhà vui vẻ hòa thuận, Tô Dạng ngồi ngoan ngoãn, không kén ăn không nói chuyện.

Sau khi ăn xong bọn họ cùng nhau thả pháo bông, tất cả đều do Giang Tiệm Viễn mua được, coi như là một khoản chi tiêu cuối cùng của năm cũ.Mấy ngày đầu năm mới đối với Tô Dạng mà nói, ngược lại là trở nên vắng vẻ.

Giang Như Yên đi thăm người thân và bạn bè, không thể mang theo cô, cho nên phần lớn thời gian cô chỉ có thể đi khắp nơi dạo một chút.

Không may chính là, rất nhiều cửa hàng đều đã đóng cửa, chỉ có tiệm sách vẫn mở cửa như thường, cô ngồi đó đọc sách, vừa đọc đã là một ngày.Lúc lập xuân, đoàn thanh niên tổ chức leo núi cắm trại, Tô Dạng lại có cơ hội dính chung một chỗ với Giang Như Yên.Các cô không có tiền mua lều vải và các trang bị chuyên nghiệp khác, liền cống hiến ở phương diện ăn uống, Giang Như Yên làm cơm nắm, Tô Dạng khiêng một thùng nước.Thứ không thiếu nhất ở trấn Bách Khê chính là núi, chưa đợi chính phủ khai phá, dân chúng đã sớm đi ra mấy con đường lớn nhỏ.

Thềm đá thiên nhiên vươn lên trên, cây mây và dây leo trên vách đá bao phủ quấn quanh, chợt có gió rét thổi qua, lá cây run rẩy, trong đó có thể thoáng nhìn thấy những ngôi nhà lấm tấm.Tô Dạng rất ít leo núi, có leo cũng đều là núi đã khai phá, xi măng bằng phẳng, điểm tham quan đã đánh dấu xong.

Bây giờ ngọn núi dưới chân đã không có tên cũng không có làm dấu vết, lại cho cô niềm vui tìm kiếm.

Tính cách trời sinh của Tô Dạng là tò mò lại thích chơi, kéo Giang Như Yên chạy đông chạy tây, hái được một tay hoa dại.Giang Như Yên mở miệng còn chưa kịp thở, lại phải đi theo cô: "Tô Dạng, cô chạy ít một chút, chúng ta cách đỉnh núi còn rất xa a, tiết kiệm chút sức lực."Người dẫn đầu đeo cái nạng leo núi chuyên dụng, cũng hướng về phía cô nói: "Thật hiếm thấy, thể lực của một phụ nữ như cô lại tốt hơn tôi."Tô Dạng cười hì hì, quay lại bên cạnh Giang Như Yên, đem những hoa cỏ khác loại đưa cho bà, nói: "Vậy mẹ cầm thay con, con đợi một lúc lại tự mình đi tìm cái khác.".

Thập Niên 90 Ngăn Cản Mẹ Tôi Gả Cho Cha TôiTác giả: Kỷ Tam ThủyTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTô Dạng ngồi ở bên lề đường, muốn đi chết.Trong gió đêm lạnh lẽo cô vừa uống rượu vừa cười nói nước mắt lại rơi mãi không ngừng, cô giống một người kỳ lạ, một lúc khóc, một lúc lại cười. Khóc vì gia đình đối xử bất công với cô, cười vì cô đã giãy giụa sống đến hai mươi tuổi.Đêm nay cô đã tức giận làm ầm ĩ một trận, đây cũng là trận cãi nhau dữ nhất với mẹ cô từ trước đến nay. Năm cô mới mười hai tuổi, cô cũng đã cố gắng chạy trốn khỏi cái nhà này, nhưng cuối cùng cô cũng không dám đi chết. Bây giờ cô lại có thể bình tĩnh mà tự hỏi nếu mình không tồn tại có phải càng tốt không. Nếu như không ai để ý đến cô, cô có lẽ đã đi một cách phóng khoáng, nhưng cô biết, mẹ cô quan tâm cô.Mẹ cô thương cô, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng mẹ không dám thương cô, cô cũng đã biết từ sớm. Dù có chuyện gì xảy ra trong gia đình sắp ly hôn, cô đều có thể chấp nhận.Tô Dạng hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy đã giãy giụa đến bây giờ rồi, lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc rất không đáng. Lại cho cô thêm… Đêm ba mươi, Tô Dạng mặt dày đến nhà Giang Như Yên ăn bữa cơm giao thừa, sau khi dì lớn và dì hai của cô lập gia đình đều ở nhà chồng, cho nên chỉ có Giang Tiệm Viễn mang theo vợ trở về Giang Áo cùng nhau ăn cơm.Cô có thêm hai "người quen", cùng hai chị họ.Trước kia đều là chị họ đưa cô đi chơi, bây giờ muốn chơi với nhau cũng là lực bất tòng tâm.Cả nhà vui vẻ hòa thuận, Tô Dạng ngồi ngoan ngoãn, không kén ăn không nói chuyện.Sau khi ăn xong bọn họ cùng nhau thả pháo bông, tất cả đều do Giang Tiệm Viễn mua được, coi như là một khoản chi tiêu cuối cùng của năm cũ.Mấy ngày đầu năm mới đối với Tô Dạng mà nói, ngược lại là trở nên vắng vẻ.Giang Như Yên đi thăm người thân và bạn bè, không thể mang theo cô, cho nên phần lớn thời gian cô chỉ có thể đi khắp nơi dạo một chút.Không may chính là, rất nhiều cửa hàng đều đã đóng cửa, chỉ có tiệm sách vẫn mở cửa như thường, cô ngồi đó đọc sách, vừa đọc đã là một ngày.Lúc lập xuân, đoàn thanh niên tổ chức leo núi cắm trại, Tô Dạng lại có cơ hội dính chung một chỗ với Giang Như Yên.Các cô không có tiền mua lều vải và các trang bị chuyên nghiệp khác, liền cống hiến ở phương diện ăn uống, Giang Như Yên làm cơm nắm, Tô Dạng khiêng một thùng nước.Thứ không thiếu nhất ở trấn Bách Khê chính là núi, chưa đợi chính phủ khai phá, dân chúng đã sớm đi ra mấy con đường lớn nhỏ.Thềm đá thiên nhiên vươn lên trên, cây mây và dây leo trên vách đá bao phủ quấn quanh, chợt có gió rét thổi qua, lá cây run rẩy, trong đó có thể thoáng nhìn thấy những ngôi nhà lấm tấm.Tô Dạng rất ít leo núi, có leo cũng đều là núi đã khai phá, xi măng bằng phẳng, điểm tham quan đã đánh dấu xong.Bây giờ ngọn núi dưới chân đã không có tên cũng không có làm dấu vết, lại cho cô niềm vui tìm kiếm.Tính cách trời sinh của Tô Dạng là tò mò lại thích chơi, kéo Giang Như Yên chạy đông chạy tây, hái được một tay hoa dại.Giang Như Yên mở miệng còn chưa kịp thở, lại phải đi theo cô: "Tô Dạng, cô chạy ít một chút, chúng ta cách đỉnh núi còn rất xa a, tiết kiệm chút sức lực."Người dẫn đầu đeo cái nạng leo núi chuyên dụng, cũng hướng về phía cô nói: "Thật hiếm thấy, thể lực của một phụ nữ như cô lại tốt hơn tôi."Tô Dạng cười hì hì, quay lại bên cạnh Giang Như Yên, đem những hoa cỏ khác loại đưa cho bà, nói: "Vậy mẹ cầm thay con, con đợi một lúc lại tự mình đi tìm cái khác.".

Chương 45: Chương 45