Tác giả:

“Thụ Ảnh, Thụ Ảnh, cậu sao rồi?”“Cậu mau tỉnh lại, đừng dọa tôi! Tôi thật sự rất sợ. ”Một cô gái trẻ nói bằng giọng nghẹn ngào, yếu đuối, gương mặt sợ hãi, bất lực đẩy người đã té xỉu nằm trên mặt đất. Dương Thụ Ảnh trong miệng cô ta giống như chó chết, nửa ngày cũng không nhúc nhích, trên trán chảy đầy máu, hô hấp yếu đuối, bờ môi trắng bệch, không biết còn sống hay đã chết. Ánh mắt của cô gái trẻ tuổi bỗng nhiên thay đổi, trở nên tàn nhẫn vô cùng, cô ta lạnh lùng nhìn người vẫn còn nằm trên mặt đất, khẩu hình mô phỏng một câu: “Ngu xuẩn!”Một giây sau đó, cô gái trẻ tuổi đã khôi phục lại vẻ mặt yếu đuối, luống cuống như vừa rồi. “Sao lại chảy nhiều máu như vậy? Phải làm sao bây giờ? Cậu không được có chuyện gì cả, tớ sẽ chạy đến chỗ trạm y tế tìm người, tìm bác sĩ cho cậu, tớ sẽ không để cho cậu có chuyện gì đâu. ” Người phụ nữ trẻ tuổi này nói bằng giọng rất quan tâm nhưng động tác lại hoàn toàn tương phản, cô ta cũng không đứng dậy đi tìm bác sĩ như đã nói. Cô ta trơ mắt nhìn mạng…

Chương 16: 16: Là Mẹ

Thập Niên 70 Mỹ Nhân Kiều MềmTác giả: Tiểu Cầm BảoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Thụ Ảnh, Thụ Ảnh, cậu sao rồi?”“Cậu mau tỉnh lại, đừng dọa tôi! Tôi thật sự rất sợ. ”Một cô gái trẻ nói bằng giọng nghẹn ngào, yếu đuối, gương mặt sợ hãi, bất lực đẩy người đã té xỉu nằm trên mặt đất. Dương Thụ Ảnh trong miệng cô ta giống như chó chết, nửa ngày cũng không nhúc nhích, trên trán chảy đầy máu, hô hấp yếu đuối, bờ môi trắng bệch, không biết còn sống hay đã chết. Ánh mắt của cô gái trẻ tuổi bỗng nhiên thay đổi, trở nên tàn nhẫn vô cùng, cô ta lạnh lùng nhìn người vẫn còn nằm trên mặt đất, khẩu hình mô phỏng một câu: “Ngu xuẩn!”Một giây sau đó, cô gái trẻ tuổi đã khôi phục lại vẻ mặt yếu đuối, luống cuống như vừa rồi. “Sao lại chảy nhiều máu như vậy? Phải làm sao bây giờ? Cậu không được có chuyện gì cả, tớ sẽ chạy đến chỗ trạm y tế tìm người, tìm bác sĩ cho cậu, tớ sẽ không để cho cậu có chuyện gì đâu. ” Người phụ nữ trẻ tuổi này nói bằng giọng rất quan tâm nhưng động tác lại hoàn toàn tương phản, cô ta cũng không đứng dậy đi tìm bác sĩ như đã nói. Cô ta trơ mắt nhìn mạng… Cuối cùng Thụ Ảnh cũng có thể sắp xếp lại mọi chuyện đã xảy ra, càng rõ ràng hết thảy, nhưng trong lòng càng nghĩ càng sợ hãi.May mắn cô tỉnh lại kịp thời, sau khi tỉnh cũng không thể dễ dàng tin tưởng An Mai Tuyết, nếu không chết lúc nào có khi cũng không biết.Duy nhất có một điều cô nghi ngờ, chính là sao nữ phụ lại có thể biết được những bí mật riêng tư của nữ chính? Mặc dù là nữ phụ trọng sinh đi nữa thì hẳn cũng không biết, dù sao lúc trước nữ chủ và nam chủ cũng không nói ra, cái người tình địch nữ phụ này hẳn là không thể nào biết được.Đồng thời, không biết có phải bởi vì bị ảnh hưởng bởi việc nguyên chủ quá tuyệt vọng và bị thương, mà Thụ Ảnh đối với An Mai Tuyết không hề thích, thậm chí so với trong tưởng tượng của cô còn hận hơn rất nhiều.Trừ cái này ra, cô không nghĩ đến chuyện phá hoại, cô và Tưởng Tĩnh Nghiễm, An Mai Tuyết đứng cùng nhau đều vô cùng vi diệu, hiện giờ cô đối với An Mai Tuyết mà nói chính là không còn giá trị gì để lợi dụng.Nhưng mà, cô cũng sẽ không ngồi yên chờ chết, nếu An Mai Tuyết vẫn vọng tưởng muốn dẫm lên vị trí của nguyên chủ, thì cô tới, chắc chắn sẽ phải chuẩn bị thật tốt để kéo cô ta xuống.Thụ Ảnh nằm ở trên giường, ngơ ngẩn nhìn nhện kết mạng, căn nhà vừa cũ nát lại đơn sơ, gỗ cũng đã biến thành màu đen, sau đó có một người đi vào, chắc hẳn là người bà mà cô nhìn thấy trước khi ngất đi.“Thụ Ảnh, tỉnh rồi phải không? Đã đói bụng chưa, mẹ đã làm cho con một bát canh trứng gà nóng hổi đây.” Người mẹ nhanh chóng chạy lại, phía sau còn có mấy đứa nhỏ gầy gò xanh xao liên tiếp đi vào.Thụ Ảnh đang muốn nhổm dậy.Mẹ Dương chặn lại hỏi: “Ngồi dậy làm gì, cơ thể con vẫn còn yếu, nằm xuống, mẹ bón cho con.”“Không cần.” Thụ Ảnh vẫn là nên ngồi dậy“Vậy nhanh uống trước đi khỏi nguội mất.”Bụng Thụ Ảnh rất đói, dạ dày cũng bị co rút lại, liền bưng bát lên đưa đến miệng uống, như là đang muốn làm phẳng khu đất trống là dạ dày vậy, sau khi uống xong vừa ngẩng đầu lên thì thấy mẹ Dương đang tủm tỉm cười cô.Cô đột nhiên có chút ngượng ngùng, cũng cảm thấy có lỗi với mẹ Dương, mẹ Dương không biết con gái thật của mình đã bị người ta hại chết và trong cơ thể này đã bị đổi thành người khác.Phải biết rằng thời buổi này thực phẩm vô cùng khan hiếm, trong nhà có gà mái đẻ trứng thì đều được đem đi Cung Tiêu Xã đổi lấy tiền, đây cũng là một phần thu nhập xa xỉ ở vùng nông thôn.Nào có thể ăn uống xa hoa như vậy, đãi ngộ này trong nhà tuyệt đối cũng chỉ có một người, ngay cả các người anh trai khác của Thụ Ảnh cũng không có.Các người anh trai cũng đã sớm quen việc mẹ ruột của mình cho em gái mấy món đồ ăn ngon, nhưng nhóm mấy chị dâu sao có thể vui vẻ được, khó trách mấy người chị dâu đó bị An Mai Tuyết âm thầm châm ngòi, nên ngầm liên hợp với nhau muốn chia nhà.“Mẹ, người ăn chưa? Có muốn uống một chút không?” Thụ Ảnh vốn tưởng mình sẽ không thể nói ra được, bởi vì nhìn mặt người mẹ trước mặt này thật sự rất hung dữ, thế nhưng cô lại có thể ngoài ý muốn cảm thấy vô cùng thân thiết, nên buột miệng nói ra.“Ai da, Thụ Ảnh thật là hiếu thuận, nhưng mẹ ăn rồi, con nhanh ăn đi.” Mẹ Dương thúc giục cô..

Cuối cùng Thụ Ảnh cũng có thể sắp xếp lại mọi chuyện đã xảy ra, càng rõ ràng hết thảy, nhưng trong lòng càng nghĩ càng sợ hãi.

May mắn cô tỉnh lại kịp thời, sau khi tỉnh cũng không thể dễ dàng tin tưởng An Mai Tuyết, nếu không chết lúc nào có khi cũng không biết.

Duy nhất có một điều cô nghi ngờ, chính là sao nữ phụ lại có thể biết được những bí mật riêng tư của nữ chính? Mặc dù là nữ phụ trọng sinh đi nữa thì hẳn cũng không biết, dù sao lúc trước nữ chủ và nam chủ cũng không nói ra, cái người tình địch nữ phụ này hẳn là không thể nào biết được.

Đồng thời, không biết có phải bởi vì bị ảnh hưởng bởi việc nguyên chủ quá tuyệt vọng và bị thương, mà Thụ Ảnh đối với An Mai Tuyết không hề thích, thậm chí so với trong tưởng tượng của cô còn hận hơn rất nhiều.

Trừ cái này ra, cô không nghĩ đến chuyện phá hoại, cô và Tưởng Tĩnh Nghiễm, An Mai Tuyết đứng cùng nhau đều vô cùng vi diệu, hiện giờ cô đối với An Mai Tuyết mà nói chính là không còn giá trị gì để lợi dụng.

Nhưng mà, cô cũng sẽ không ngồi yên chờ chết, nếu An Mai Tuyết vẫn vọng tưởng muốn dẫm lên vị trí của nguyên chủ, thì cô tới, chắc chắn sẽ phải chuẩn bị thật tốt để kéo cô ta xuống.

Thụ Ảnh nằm ở trên giường, ngơ ngẩn nhìn nhện kết mạng, căn nhà vừa cũ nát lại đơn sơ, gỗ cũng đã biến thành màu đen, sau đó có một người đi vào, chắc hẳn là người bà mà cô nhìn thấy trước khi ngất đi.

“Thụ Ảnh, tỉnh rồi phải không? Đã đói bụng chưa, mẹ đã làm cho con một bát canh trứng gà nóng hổi đây.

” Người mẹ nhanh chóng chạy lại, phía sau còn có mấy đứa nhỏ gầy gò xanh xao liên tiếp đi vào.

Thụ Ảnh đang muốn nhổm dậy.

Mẹ Dương chặn lại hỏi: “Ngồi dậy làm gì, cơ thể con vẫn còn yếu, nằm xuống, mẹ bón cho con.

”“Không cần.

” Thụ Ảnh vẫn là nên ngồi dậy“Vậy nhanh uống trước đi khỏi nguội mất.

”Bụng Thụ Ảnh rất đói, dạ dày cũng bị co rút lại, liền bưng bát lên đưa đến miệng uống, như là đang muốn làm phẳng khu đất trống là dạ dày vậy, sau khi uống xong vừa ngẩng đầu lên thì thấy mẹ Dương đang tủm tỉm cười cô.

Cô đột nhiên có chút ngượng ngùng, cũng cảm thấy có lỗi với mẹ Dương, mẹ Dương không biết con gái thật của mình đã bị người ta hại chết và trong cơ thể này đã bị đổi thành người khác.

Phải biết rằng thời buổi này thực phẩm vô cùng khan hiếm, trong nhà có gà mái đẻ trứng thì đều được đem đi Cung Tiêu Xã đổi lấy tiền, đây cũng là một phần thu nhập xa xỉ ở vùng nông thôn.

Nào có thể ăn uống xa hoa như vậy, đãi ngộ này trong nhà tuyệt đối cũng chỉ có một người, ngay cả các người anh trai khác của Thụ Ảnh cũng không có.

Các người anh trai cũng đã sớm quen việc mẹ ruột của mình cho em gái mấy món đồ ăn ngon, nhưng nhóm mấy chị dâu sao có thể vui vẻ được, khó trách mấy người chị dâu đó bị An Mai Tuyết âm thầm châm ngòi, nên ngầm liên hợp với nhau muốn chia nhà.

“Mẹ, người ăn chưa? Có muốn uống một chút không?” Thụ Ảnh vốn tưởng mình sẽ không thể nói ra được, bởi vì nhìn mặt người mẹ trước mặt này thật sự rất hung dữ, thế nhưng cô lại có thể ngoài ý muốn cảm thấy vô cùng thân thiết, nên buột miệng nói ra.

“Ai da, Thụ Ảnh thật là hiếu thuận, nhưng mẹ ăn rồi, con nhanh ăn đi.

” Mẹ Dương thúc giục cô.

.

Thập Niên 70 Mỹ Nhân Kiều MềmTác giả: Tiểu Cầm BảoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Thụ Ảnh, Thụ Ảnh, cậu sao rồi?”“Cậu mau tỉnh lại, đừng dọa tôi! Tôi thật sự rất sợ. ”Một cô gái trẻ nói bằng giọng nghẹn ngào, yếu đuối, gương mặt sợ hãi, bất lực đẩy người đã té xỉu nằm trên mặt đất. Dương Thụ Ảnh trong miệng cô ta giống như chó chết, nửa ngày cũng không nhúc nhích, trên trán chảy đầy máu, hô hấp yếu đuối, bờ môi trắng bệch, không biết còn sống hay đã chết. Ánh mắt của cô gái trẻ tuổi bỗng nhiên thay đổi, trở nên tàn nhẫn vô cùng, cô ta lạnh lùng nhìn người vẫn còn nằm trên mặt đất, khẩu hình mô phỏng một câu: “Ngu xuẩn!”Một giây sau đó, cô gái trẻ tuổi đã khôi phục lại vẻ mặt yếu đuối, luống cuống như vừa rồi. “Sao lại chảy nhiều máu như vậy? Phải làm sao bây giờ? Cậu không được có chuyện gì cả, tớ sẽ chạy đến chỗ trạm y tế tìm người, tìm bác sĩ cho cậu, tớ sẽ không để cho cậu có chuyện gì đâu. ” Người phụ nữ trẻ tuổi này nói bằng giọng rất quan tâm nhưng động tác lại hoàn toàn tương phản, cô ta cũng không đứng dậy đi tìm bác sĩ như đã nói. Cô ta trơ mắt nhìn mạng… Cuối cùng Thụ Ảnh cũng có thể sắp xếp lại mọi chuyện đã xảy ra, càng rõ ràng hết thảy, nhưng trong lòng càng nghĩ càng sợ hãi.May mắn cô tỉnh lại kịp thời, sau khi tỉnh cũng không thể dễ dàng tin tưởng An Mai Tuyết, nếu không chết lúc nào có khi cũng không biết.Duy nhất có một điều cô nghi ngờ, chính là sao nữ phụ lại có thể biết được những bí mật riêng tư của nữ chính? Mặc dù là nữ phụ trọng sinh đi nữa thì hẳn cũng không biết, dù sao lúc trước nữ chủ và nam chủ cũng không nói ra, cái người tình địch nữ phụ này hẳn là không thể nào biết được.Đồng thời, không biết có phải bởi vì bị ảnh hưởng bởi việc nguyên chủ quá tuyệt vọng và bị thương, mà Thụ Ảnh đối với An Mai Tuyết không hề thích, thậm chí so với trong tưởng tượng của cô còn hận hơn rất nhiều.Trừ cái này ra, cô không nghĩ đến chuyện phá hoại, cô và Tưởng Tĩnh Nghiễm, An Mai Tuyết đứng cùng nhau đều vô cùng vi diệu, hiện giờ cô đối với An Mai Tuyết mà nói chính là không còn giá trị gì để lợi dụng.Nhưng mà, cô cũng sẽ không ngồi yên chờ chết, nếu An Mai Tuyết vẫn vọng tưởng muốn dẫm lên vị trí của nguyên chủ, thì cô tới, chắc chắn sẽ phải chuẩn bị thật tốt để kéo cô ta xuống.Thụ Ảnh nằm ở trên giường, ngơ ngẩn nhìn nhện kết mạng, căn nhà vừa cũ nát lại đơn sơ, gỗ cũng đã biến thành màu đen, sau đó có một người đi vào, chắc hẳn là người bà mà cô nhìn thấy trước khi ngất đi.“Thụ Ảnh, tỉnh rồi phải không? Đã đói bụng chưa, mẹ đã làm cho con một bát canh trứng gà nóng hổi đây.” Người mẹ nhanh chóng chạy lại, phía sau còn có mấy đứa nhỏ gầy gò xanh xao liên tiếp đi vào.Thụ Ảnh đang muốn nhổm dậy.Mẹ Dương chặn lại hỏi: “Ngồi dậy làm gì, cơ thể con vẫn còn yếu, nằm xuống, mẹ bón cho con.”“Không cần.” Thụ Ảnh vẫn là nên ngồi dậy“Vậy nhanh uống trước đi khỏi nguội mất.”Bụng Thụ Ảnh rất đói, dạ dày cũng bị co rút lại, liền bưng bát lên đưa đến miệng uống, như là đang muốn làm phẳng khu đất trống là dạ dày vậy, sau khi uống xong vừa ngẩng đầu lên thì thấy mẹ Dương đang tủm tỉm cười cô.Cô đột nhiên có chút ngượng ngùng, cũng cảm thấy có lỗi với mẹ Dương, mẹ Dương không biết con gái thật của mình đã bị người ta hại chết và trong cơ thể này đã bị đổi thành người khác.Phải biết rằng thời buổi này thực phẩm vô cùng khan hiếm, trong nhà có gà mái đẻ trứng thì đều được đem đi Cung Tiêu Xã đổi lấy tiền, đây cũng là một phần thu nhập xa xỉ ở vùng nông thôn.Nào có thể ăn uống xa hoa như vậy, đãi ngộ này trong nhà tuyệt đối cũng chỉ có một người, ngay cả các người anh trai khác của Thụ Ảnh cũng không có.Các người anh trai cũng đã sớm quen việc mẹ ruột của mình cho em gái mấy món đồ ăn ngon, nhưng nhóm mấy chị dâu sao có thể vui vẻ được, khó trách mấy người chị dâu đó bị An Mai Tuyết âm thầm châm ngòi, nên ngầm liên hợp với nhau muốn chia nhà.“Mẹ, người ăn chưa? Có muốn uống một chút không?” Thụ Ảnh vốn tưởng mình sẽ không thể nói ra được, bởi vì nhìn mặt người mẹ trước mặt này thật sự rất hung dữ, thế nhưng cô lại có thể ngoài ý muốn cảm thấy vô cùng thân thiết, nên buột miệng nói ra.“Ai da, Thụ Ảnh thật là hiếu thuận, nhưng mẹ ăn rồi, con nhanh ăn đi.” Mẹ Dương thúc giục cô..

Chương 16: 16: Là Mẹ