“Thụ Ảnh, Thụ Ảnh, cậu sao rồi?”“Cậu mau tỉnh lại, đừng dọa tôi! Tôi thật sự rất sợ. ”Một cô gái trẻ nói bằng giọng nghẹn ngào, yếu đuối, gương mặt sợ hãi, bất lực đẩy người đã té xỉu nằm trên mặt đất. Dương Thụ Ảnh trong miệng cô ta giống như chó chết, nửa ngày cũng không nhúc nhích, trên trán chảy đầy máu, hô hấp yếu đuối, bờ môi trắng bệch, không biết còn sống hay đã chết. Ánh mắt của cô gái trẻ tuổi bỗng nhiên thay đổi, trở nên tàn nhẫn vô cùng, cô ta lạnh lùng nhìn người vẫn còn nằm trên mặt đất, khẩu hình mô phỏng một câu: “Ngu xuẩn!”Một giây sau đó, cô gái trẻ tuổi đã khôi phục lại vẻ mặt yếu đuối, luống cuống như vừa rồi. “Sao lại chảy nhiều máu như vậy? Phải làm sao bây giờ? Cậu không được có chuyện gì cả, tớ sẽ chạy đến chỗ trạm y tế tìm người, tìm bác sĩ cho cậu, tớ sẽ không để cho cậu có chuyện gì đâu. ” Người phụ nữ trẻ tuổi này nói bằng giọng rất quan tâm nhưng động tác lại hoàn toàn tương phản, cô ta cũng không đứng dậy đi tìm bác sĩ như đã nói. Cô ta trơ mắt nhìn mạng…
Chương 17: 17: Trốn Tránh
Thập Niên 70 Mỹ Nhân Kiều MềmTác giả: Tiểu Cầm BảoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Thụ Ảnh, Thụ Ảnh, cậu sao rồi?”“Cậu mau tỉnh lại, đừng dọa tôi! Tôi thật sự rất sợ. ”Một cô gái trẻ nói bằng giọng nghẹn ngào, yếu đuối, gương mặt sợ hãi, bất lực đẩy người đã té xỉu nằm trên mặt đất. Dương Thụ Ảnh trong miệng cô ta giống như chó chết, nửa ngày cũng không nhúc nhích, trên trán chảy đầy máu, hô hấp yếu đuối, bờ môi trắng bệch, không biết còn sống hay đã chết. Ánh mắt của cô gái trẻ tuổi bỗng nhiên thay đổi, trở nên tàn nhẫn vô cùng, cô ta lạnh lùng nhìn người vẫn còn nằm trên mặt đất, khẩu hình mô phỏng một câu: “Ngu xuẩn!”Một giây sau đó, cô gái trẻ tuổi đã khôi phục lại vẻ mặt yếu đuối, luống cuống như vừa rồi. “Sao lại chảy nhiều máu như vậy? Phải làm sao bây giờ? Cậu không được có chuyện gì cả, tớ sẽ chạy đến chỗ trạm y tế tìm người, tìm bác sĩ cho cậu, tớ sẽ không để cho cậu có chuyện gì đâu. ” Người phụ nữ trẻ tuổi này nói bằng giọng rất quan tâm nhưng động tác lại hoàn toàn tương phản, cô ta cũng không đứng dậy đi tìm bác sĩ như đã nói. Cô ta trơ mắt nhìn mạng… Thụ Ảnh gật đầu, đang muốn uống canh trứng thì nghe thấy từng đợt âm thanh nuốt nước miếng ừng ực, khi quay đầu lại thì nhìn thấy mấy đứa nhỏ gầy gò đang dùng ánh mắt thèm ăn nhìn về phía mình.Thụ Ảnh: “……”Cô nhìn mấy đứa nhỏ gầy đến mức da bọc xương, da cũng bị chuyển qua màu vàng đang đứng bên giường, thì giật mình kinh hãi.Trời ơi, cũng gầy quá đi! Vừa nhìn đã biết là bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng rồi.“Các cháu có muốn…” Thụ Ảnh thấy bọn chúng đang nhìn chằm chằm vào bát trứng của mình, thì định hỏi chúng có muốn uống không.“Đi đi đi, các cháu xem cái gì, cô của các cháu bị té xíu, vậy mà còn dám nhìn chằm chằm vào đồ ăn của cô như vậy, không thấy thẹn trong lòng sao?” Một giây trước lão phu nhân còn hiền lành nói chuyện với Thụ Ảnh, ngay sau đó liền hung dữ xua đuổi mấy đứa nhỏ ra chỗ khác.Mấy đứa nhỏ nhanh chóng giải tán, hiển nhiên là đều sợ vị lão phu nhân nàyKhông phải chỉ là một bát canh trứng sao, làm gì đến nỗi hung dữ như vậy?Thụ Ảnh há miệng nhưng cũng chưa nói gì, dù sao cô cũng không phải là nguyên chủ, sợ nói ra thì sẽ làm sụp đổ hình tượng ngay lập tức.Nhưng mà, rất nhanh cô liền phát hiện ra một chuyện.Khi cô ăn đến cháo ngô, liền lập tức trầm mặc.Trên đời này sao lại có loại đồ khó ăn đến như vậy?Quan trọng nhất chính là, cô nuốt cũng không xuống được! Đây chắc chắn là đã đem cả lõi ngô nghiền cùng đi?“Sao vậy? Có chuyện gì à con?”“Mẹ, con ăn no rồi.” Thụ Ảnh cố gắng nuốt xuống.“Hả? Mới ăn được một miếng mà.”Thụ Ảnh khóc không ra nước mắt, chỉ ăn một miếng mà yết hầu như là muốn cắt ra rồi, nếu bắt cô ăn nhiều thì thực sự cô nuốt không nổi.Nghĩ đến nguyên chủ trong trí nhớ, đều phải ăn tất cả những đồ này, cô liền thật sự tuyệt vọng, chẳng lẽ cô sẽ chết đói ở đây sao?Mẹ Dương thấy Thụ Ảnh thật sự không ăn nữa, cho rằng cô không ăn được, ngược lại bắt đầu dò hỏi về người đánh Thụ Ảnh vỡ đầu chảy máu, sau đó mẹ Dương liền trở thành một lão bà hung dữ, dường như là chỉ cần Thụ Ảnh nói ra cái tên, thì lão phu nhân sẽ lập tức vén tay áo đến cửa nhà người ta đánh nhau luôn vậy.Cuối cùng vẫn là không hỏi ra được kẻ đầu sỏ gây tội, bà chỉ nghe Thụ Ảnh nói qua loa là bản thân không nhìn thấy.Cô cũng không dám dưới tình huống không có chứng cứ nào, liền bảo An Mai Tuyết gây ra, khi đó không những cô ta không nhận, mà có khi còn bị cắn ngược lại một cái, An Mai Tuyết sẽ giả bộ, nói nhà họ Dương chỉ biết hất bát nước bẩn lên người cô ta, muốn bắt nạt người ở nơi khác đến, hơn nữa làm như vậy sẽ rút dây động rừng.“Mẹ, người nhớ phải trả tiền thuốc cho chú Trịnh.”“Được, được, được, con là trẻ con, không phải lo lắng chuyện này.”Mấy ngày này Thụ Ảnh nhàn nhã ở nhà dưỡng thương, liền giống như dự đoán của cô, An Mai Tuyết đã không còn nhiệt tình như trước, cũng chưa từng đến nhà cô, hiển nhiên là vì đã lấy được tấm bùa gỗ, nên liền đem Thụ Ảnh ném ra sau đầu.Thậm chí có đôi khi Thụ Ảnh đi đến hội thanh niên tri thức tìm cô ấy, thì An Mai Tuyết liền trốn tránh không gặp cô, chỉ lo nói chuyện yêu đương với Tưởng Tĩnh Nghiễm.Cuối cùng, Thụ Ảnh đã hiểu chuyện.Nên trước bữa trưa liền chạy đến hội thanh niên trí thức chờ đợi, dù sao An Mai Tuyết là hòa thượng chạy trốn, thì cũng chạy không được khỏi chùa..
Thụ Ảnh gật đầu, đang muốn uống canh trứng thì nghe thấy từng đợt âm thanh nuốt nước miếng ừng ực, khi quay đầu lại thì nhìn thấy mấy đứa nhỏ gầy gò đang dùng ánh mắt thèm ăn nhìn về phía mình.
Thụ Ảnh: “……”Cô nhìn mấy đứa nhỏ gầy đến mức da bọc xương, da cũng bị chuyển qua màu vàng đang đứng bên giường, thì giật mình kinh hãi.
Trời ơi, cũng gầy quá đi! Vừa nhìn đã biết là bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng rồi.
“Các cháu có muốn…” Thụ Ảnh thấy bọn chúng đang nhìn chằm chằm vào bát trứng của mình, thì định hỏi chúng có muốn uống không.
“Đi đi đi, các cháu xem cái gì, cô của các cháu bị té xíu, vậy mà còn dám nhìn chằm chằm vào đồ ăn của cô như vậy, không thấy thẹn trong lòng sao?” Một giây trước lão phu nhân còn hiền lành nói chuyện với Thụ Ảnh, ngay sau đó liền hung dữ xua đuổi mấy đứa nhỏ ra chỗ khác.
Mấy đứa nhỏ nhanh chóng giải tán, hiển nhiên là đều sợ vị lão phu nhân nàyKhông phải chỉ là một bát canh trứng sao, làm gì đến nỗi hung dữ như vậy?Thụ Ảnh há miệng nhưng cũng chưa nói gì, dù sao cô cũng không phải là nguyên chủ, sợ nói ra thì sẽ làm sụp đổ hình tượng ngay lập tức.
Nhưng mà, rất nhanh cô liền phát hiện ra một chuyện.
Khi cô ăn đến cháo ngô, liền lập tức trầm mặc.
Trên đời này sao lại có loại đồ khó ăn đến như vậy?Quan trọng nhất chính là, cô nuốt cũng không xuống được! Đây chắc chắn là đã đem cả lõi ngô nghiền cùng đi?“Sao vậy? Có chuyện gì à con?”“Mẹ, con ăn no rồi.
” Thụ Ảnh cố gắng nuốt xuống.
“Hả? Mới ăn được một miếng mà.
”Thụ Ảnh khóc không ra nước mắt, chỉ ăn một miếng mà yết hầu như là muốn cắt ra rồi, nếu bắt cô ăn nhiều thì thực sự cô nuốt không nổi.
Nghĩ đến nguyên chủ trong trí nhớ, đều phải ăn tất cả những đồ này, cô liền thật sự tuyệt vọng, chẳng lẽ cô sẽ chết đói ở đây sao?Mẹ Dương thấy Thụ Ảnh thật sự không ăn nữa, cho rằng cô không ăn được, ngược lại bắt đầu dò hỏi về người đánh Thụ Ảnh vỡ đầu chảy máu, sau đó mẹ Dương liền trở thành một lão bà hung dữ, dường như là chỉ cần Thụ Ảnh nói ra cái tên, thì lão phu nhân sẽ lập tức vén tay áo đến cửa nhà người ta đánh nhau luôn vậy.
Cuối cùng vẫn là không hỏi ra được kẻ đầu sỏ gây tội, bà chỉ nghe Thụ Ảnh nói qua loa là bản thân không nhìn thấy.
Cô cũng không dám dưới tình huống không có chứng cứ nào, liền bảo An Mai Tuyết gây ra, khi đó không những cô ta không nhận, mà có khi còn bị cắn ngược lại một cái, An Mai Tuyết sẽ giả bộ, nói nhà họ Dương chỉ biết hất bát nước bẩn lên người cô ta, muốn bắt nạt người ở nơi khác đến, hơn nữa làm như vậy sẽ rút dây động rừng.
“Mẹ, người nhớ phải trả tiền thuốc cho chú Trịnh.
”“Được, được, được, con là trẻ con, không phải lo lắng chuyện này.
”Mấy ngày này Thụ Ảnh nhàn nhã ở nhà dưỡng thương, liền giống như dự đoán của cô, An Mai Tuyết đã không còn nhiệt tình như trước, cũng chưa từng đến nhà cô, hiển nhiên là vì đã lấy được tấm bùa gỗ, nên liền đem Thụ Ảnh ném ra sau đầu.
Thậm chí có đôi khi Thụ Ảnh đi đến hội thanh niên tri thức tìm cô ấy, thì An Mai Tuyết liền trốn tránh không gặp cô, chỉ lo nói chuyện yêu đương với Tưởng Tĩnh Nghiễm.
Cuối cùng, Thụ Ảnh đã hiểu chuyện.
Nên trước bữa trưa liền chạy đến hội thanh niên trí thức chờ đợi, dù sao An Mai Tuyết là hòa thượng chạy trốn, thì cũng chạy không được khỏi chùa.
.
Thập Niên 70 Mỹ Nhân Kiều MềmTác giả: Tiểu Cầm BảoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Thụ Ảnh, Thụ Ảnh, cậu sao rồi?”“Cậu mau tỉnh lại, đừng dọa tôi! Tôi thật sự rất sợ. ”Một cô gái trẻ nói bằng giọng nghẹn ngào, yếu đuối, gương mặt sợ hãi, bất lực đẩy người đã té xỉu nằm trên mặt đất. Dương Thụ Ảnh trong miệng cô ta giống như chó chết, nửa ngày cũng không nhúc nhích, trên trán chảy đầy máu, hô hấp yếu đuối, bờ môi trắng bệch, không biết còn sống hay đã chết. Ánh mắt của cô gái trẻ tuổi bỗng nhiên thay đổi, trở nên tàn nhẫn vô cùng, cô ta lạnh lùng nhìn người vẫn còn nằm trên mặt đất, khẩu hình mô phỏng một câu: “Ngu xuẩn!”Một giây sau đó, cô gái trẻ tuổi đã khôi phục lại vẻ mặt yếu đuối, luống cuống như vừa rồi. “Sao lại chảy nhiều máu như vậy? Phải làm sao bây giờ? Cậu không được có chuyện gì cả, tớ sẽ chạy đến chỗ trạm y tế tìm người, tìm bác sĩ cho cậu, tớ sẽ không để cho cậu có chuyện gì đâu. ” Người phụ nữ trẻ tuổi này nói bằng giọng rất quan tâm nhưng động tác lại hoàn toàn tương phản, cô ta cũng không đứng dậy đi tìm bác sĩ như đã nói. Cô ta trơ mắt nhìn mạng… Thụ Ảnh gật đầu, đang muốn uống canh trứng thì nghe thấy từng đợt âm thanh nuốt nước miếng ừng ực, khi quay đầu lại thì nhìn thấy mấy đứa nhỏ gầy gò đang dùng ánh mắt thèm ăn nhìn về phía mình.Thụ Ảnh: “……”Cô nhìn mấy đứa nhỏ gầy đến mức da bọc xương, da cũng bị chuyển qua màu vàng đang đứng bên giường, thì giật mình kinh hãi.Trời ơi, cũng gầy quá đi! Vừa nhìn đã biết là bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng rồi.“Các cháu có muốn…” Thụ Ảnh thấy bọn chúng đang nhìn chằm chằm vào bát trứng của mình, thì định hỏi chúng có muốn uống không.“Đi đi đi, các cháu xem cái gì, cô của các cháu bị té xíu, vậy mà còn dám nhìn chằm chằm vào đồ ăn của cô như vậy, không thấy thẹn trong lòng sao?” Một giây trước lão phu nhân còn hiền lành nói chuyện với Thụ Ảnh, ngay sau đó liền hung dữ xua đuổi mấy đứa nhỏ ra chỗ khác.Mấy đứa nhỏ nhanh chóng giải tán, hiển nhiên là đều sợ vị lão phu nhân nàyKhông phải chỉ là một bát canh trứng sao, làm gì đến nỗi hung dữ như vậy?Thụ Ảnh há miệng nhưng cũng chưa nói gì, dù sao cô cũng không phải là nguyên chủ, sợ nói ra thì sẽ làm sụp đổ hình tượng ngay lập tức.Nhưng mà, rất nhanh cô liền phát hiện ra một chuyện.Khi cô ăn đến cháo ngô, liền lập tức trầm mặc.Trên đời này sao lại có loại đồ khó ăn đến như vậy?Quan trọng nhất chính là, cô nuốt cũng không xuống được! Đây chắc chắn là đã đem cả lõi ngô nghiền cùng đi?“Sao vậy? Có chuyện gì à con?”“Mẹ, con ăn no rồi.” Thụ Ảnh cố gắng nuốt xuống.“Hả? Mới ăn được một miếng mà.”Thụ Ảnh khóc không ra nước mắt, chỉ ăn một miếng mà yết hầu như là muốn cắt ra rồi, nếu bắt cô ăn nhiều thì thực sự cô nuốt không nổi.Nghĩ đến nguyên chủ trong trí nhớ, đều phải ăn tất cả những đồ này, cô liền thật sự tuyệt vọng, chẳng lẽ cô sẽ chết đói ở đây sao?Mẹ Dương thấy Thụ Ảnh thật sự không ăn nữa, cho rằng cô không ăn được, ngược lại bắt đầu dò hỏi về người đánh Thụ Ảnh vỡ đầu chảy máu, sau đó mẹ Dương liền trở thành một lão bà hung dữ, dường như là chỉ cần Thụ Ảnh nói ra cái tên, thì lão phu nhân sẽ lập tức vén tay áo đến cửa nhà người ta đánh nhau luôn vậy.Cuối cùng vẫn là không hỏi ra được kẻ đầu sỏ gây tội, bà chỉ nghe Thụ Ảnh nói qua loa là bản thân không nhìn thấy.Cô cũng không dám dưới tình huống không có chứng cứ nào, liền bảo An Mai Tuyết gây ra, khi đó không những cô ta không nhận, mà có khi còn bị cắn ngược lại một cái, An Mai Tuyết sẽ giả bộ, nói nhà họ Dương chỉ biết hất bát nước bẩn lên người cô ta, muốn bắt nạt người ở nơi khác đến, hơn nữa làm như vậy sẽ rút dây động rừng.“Mẹ, người nhớ phải trả tiền thuốc cho chú Trịnh.”“Được, được, được, con là trẻ con, không phải lo lắng chuyện này.”Mấy ngày này Thụ Ảnh nhàn nhã ở nhà dưỡng thương, liền giống như dự đoán của cô, An Mai Tuyết đã không còn nhiệt tình như trước, cũng chưa từng đến nhà cô, hiển nhiên là vì đã lấy được tấm bùa gỗ, nên liền đem Thụ Ảnh ném ra sau đầu.Thậm chí có đôi khi Thụ Ảnh đi đến hội thanh niên tri thức tìm cô ấy, thì An Mai Tuyết liền trốn tránh không gặp cô, chỉ lo nói chuyện yêu đương với Tưởng Tĩnh Nghiễm.Cuối cùng, Thụ Ảnh đã hiểu chuyện.Nên trước bữa trưa liền chạy đến hội thanh niên trí thức chờ đợi, dù sao An Mai Tuyết là hòa thượng chạy trốn, thì cũng chạy không được khỏi chùa..