Chạm mặt Đang đạp xe thong thả trên đường nó bỗng nghe thấy tiếng động lớn phát ra từ một con hẻm nhỏ. Vốn tính tò mò, nó liền gạt chân chống để chạy xuống xem. - Giời ạ! Tưởng cái gì hóa ra là đang đánh nhau. Chán chết!- Nó bĩu môi cảm thán khi nhìn thấy một lũ người đang lao vào đánh nhau như những con trâu điên- Mà tên kia trông vậy mà cũng tài ghê! Một mình đánh cả 8,9 đưa to con như thế kia mà cũng đánh được! Ước gì mình cũng được như vậy.- Nó ngồi xem và bình luận rồi lại chắp tay mơ ước cứ như con tự kỉ làm bọn kia đang đánh nhau cũng phải dừng lại để nhìn. Đang mơ màng tự nhiên thấy yên ắng nên nó quay lên nhìn thì thấy lũ đó quay lại nhìn mình thì ngơ ngác: - Nhìn cái gì thế ? Ta biết ta xinh rồi nhưng không cần phải chăm chú thế chứ?- Nó lên tiếng hỏi tiện thể tự sướng. - Này! Điên thì ra chỗ khác mà thể hiện. Không dưng vào đây ngồi tự kỉ là sao? Làm hỏng hết việc của người khác- Gia Huy quay ra nói. - Mi bị hâm đơ à? Ta ngồi im như thế này ảnh hưởng gì đến mi không? Đồ dỗi…
Chương 60: Chương 42
Hạnh Phúc Nơi ĐâuTác giả: Đan MộcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạm mặt Đang đạp xe thong thả trên đường nó bỗng nghe thấy tiếng động lớn phát ra từ một con hẻm nhỏ. Vốn tính tò mò, nó liền gạt chân chống để chạy xuống xem. - Giời ạ! Tưởng cái gì hóa ra là đang đánh nhau. Chán chết!- Nó bĩu môi cảm thán khi nhìn thấy một lũ người đang lao vào đánh nhau như những con trâu điên- Mà tên kia trông vậy mà cũng tài ghê! Một mình đánh cả 8,9 đưa to con như thế kia mà cũng đánh được! Ước gì mình cũng được như vậy.- Nó ngồi xem và bình luận rồi lại chắp tay mơ ước cứ như con tự kỉ làm bọn kia đang đánh nhau cũng phải dừng lại để nhìn. Đang mơ màng tự nhiên thấy yên ắng nên nó quay lên nhìn thì thấy lũ đó quay lại nhìn mình thì ngơ ngác: - Nhìn cái gì thế ? Ta biết ta xinh rồi nhưng không cần phải chăm chú thế chứ?- Nó lên tiếng hỏi tiện thể tự sướng. - Này! Điên thì ra chỗ khác mà thể hiện. Không dưng vào đây ngồi tự kỉ là sao? Làm hỏng hết việc của người khác- Gia Huy quay ra nói. - Mi bị hâm đơ à? Ta ngồi im như thế này ảnh hưởng gì đến mi không? Đồ dỗi… Sự ra đi của TrangHuy cứ cầm tay nó kéo đi mãi cho đến khi nó kêu lên vì đau tay thì hắn mới chịu buông tay nó ra( cái cảnh này sao giống như hai người yêu nhau đang hiểu lầm nhau zậy nhỉ @@?). Nó nhìn Huy rồi mở miệng nói:- Định lôi tôi đi đâu thế hả? Mà muốn bảo người ta đi cùng thì nói ra bằng miệng chứ đừng có kéo người ta kiểu đó!Huy chỉ biết im lặng, im lặng và im lặng.- Ê! Lôi tôi ra đây để ngắm anh đứng câm như hến kiểu đó hả? Có gì thì nói lẹ đi!- Nó bực mình khi thấy Huy cứ đứng yên trong khi chính hắn đã lôi nó ra đây.- Tôi...- Cuối cùng thì Huy cũng lên tiếng.- Làm gì mà ấp úng như gái sắp về nhà chồng thế? Nói nhanh coi!- Nó giục.- Tôi... Nếu tôi nói là tôi thích, à không, yêu cô thì cô có tin không?- Huy ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt nó mà nói. Ban nãy hắn đã phải đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm thì mới đưa ra quyết định là sẽ tỏ tình với nó ngay tối nay.- Hả?- Mặt nó ngệt ra rồi đỏ lên dần dần. Cũng như Khánh, nó đã biết Huy thích nó từ trước nhưng bây giờ, khi Huy đang đứng trước mặt nó, nói yêu nó thì mặt nó cũng không ngừng đỏ lên. Tim nó cứ đập thình thịch như kiểu vừa chạy marathon về. Nhưng sau đó nó lại khôi phục tinh thần và nói:- Tôi không thích đùa kiểu này! Nếu lôi tôi ra đây chỉ để nói cái này thì tôi đi trước đây.Nói xong, nó định chạy đi nhưng đã bị Huy cầm tay mà kéo lại.- Tôi không có đùa! Tôi đang nói nghiêm túc đấy! Tôi yêu em- Trần Quỳnh Trang!- Huy nói với bộ mặt vô cùng nghiêm túc. Và đây cũng là lần đầu tiên cậu gọi cả họ tên của nó 1 cách tình cảm đến vậy.- Vậy tôi hỏi anh 1 câu nhé! Nếu biết tôi bị bệnh hiểm nghèo và sắp chết thì anh có yêu tôi không?- Nó cũng không có ý định chạy đi nữa mà quay lại nhìn thẳng vào mắt Huy, hỏi cậu bằng thái độ nghiêm túc mà từ trước tới nay, mọi người rất khó để nhìn thấy thái độ đó, xuất phát từ nó.Huy bỗng khựng lại rồi suy nghĩ về những điều nó nói.Thấy vậy, nó cười chua chát nói:- Không thể, đúng chứ?! Vậy thì đừng có làm phiền tôi nữa!Nói xong nó liền chạy đi nhưng 1 lần nữa, Huy lại kéo nó lại.- Tôi sẽ không để em chết! và sẽ không có chuyện tôi từ bỏ tình yêu của mình đâu!- Cậu nói giọng chắc nịch. Nó bất ngờ.
Sự ra đi của Trang
Huy cứ cầm tay nó kéo đi mãi cho đến khi nó kêu lên vì đau tay thì hắn mới chịu buông tay nó ra( cái cảnh này sao giống như hai người yêu nhau đang hiểu lầm nhau zậy nhỉ @@?). Nó nhìn Huy rồi mở miệng nói:
- Định lôi tôi đi đâu thế hả? Mà muốn bảo người ta đi cùng thì nói ra bằng miệng chứ đừng có kéo người ta kiểu đó!
Huy chỉ biết im lặng, im lặng và im lặng.
- Ê! Lôi tôi ra đây để ngắm anh đứng câm như hến kiểu đó hả? Có gì thì nói lẹ đi!- Nó bực mình khi thấy Huy cứ đứng yên trong khi chính hắn đã lôi nó ra đây.
- Tôi...- Cuối cùng thì Huy cũng lên tiếng.
- Làm gì mà ấp úng như gái sắp về nhà chồng thế? Nói nhanh coi!- Nó giục.
- Tôi... Nếu tôi nói là tôi thích, à không, yêu cô thì cô có tin không?- Huy ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt nó mà nói. Ban nãy hắn đã phải đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm thì mới đưa ra quyết định là sẽ tỏ tình với nó ngay tối nay.
- Hả?- Mặt nó ngệt ra rồi đỏ lên dần dần. Cũng như Khánh, nó đã biết Huy thích nó từ trước nhưng bây giờ, khi Huy đang đứng trước mặt nó, nói yêu nó thì mặt nó cũng không ngừng đỏ lên. Tim nó cứ đập thình thịch như kiểu vừa chạy marathon về. Nhưng sau đó nó lại khôi phục tinh thần và nói:
- Tôi không thích đùa kiểu này! Nếu lôi tôi ra đây chỉ để nói cái này thì tôi đi trước đây.
Nói xong, nó định chạy đi nhưng đã bị Huy cầm tay mà kéo lại.
- Tôi không có đùa! Tôi đang nói nghiêm túc đấy! Tôi yêu em- Trần Quỳnh Trang!- Huy nói với bộ mặt vô cùng nghiêm túc. Và đây cũng là lần đầu tiên cậu gọi cả họ tên của nó 1 cách tình cảm đến vậy.
- Vậy tôi hỏi anh 1 câu nhé! Nếu biết tôi bị bệnh hiểm nghèo và sắp chết thì anh có yêu tôi không?- Nó cũng không có ý định chạy đi nữa mà quay lại nhìn thẳng vào mắt Huy, hỏi cậu bằng thái độ nghiêm túc mà từ trước tới nay, mọi người rất khó để nhìn thấy thái độ đó, xuất phát từ nó.
Huy bỗng khựng lại rồi suy nghĩ về những điều nó nói.
Thấy vậy, nó cười chua chát nói:
- Không thể, đúng chứ?! Vậy thì đừng có làm phiền tôi nữa!
Nói xong nó liền chạy đi nhưng 1 lần nữa, Huy lại kéo nó lại.
- Tôi sẽ không để em chết! và sẽ không có chuyện tôi từ bỏ tình yêu của mình đâu!- Cậu nói giọng chắc nịch. Nó bất ngờ.
Hạnh Phúc Nơi ĐâuTác giả: Đan MộcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạm mặt Đang đạp xe thong thả trên đường nó bỗng nghe thấy tiếng động lớn phát ra từ một con hẻm nhỏ. Vốn tính tò mò, nó liền gạt chân chống để chạy xuống xem. - Giời ạ! Tưởng cái gì hóa ra là đang đánh nhau. Chán chết!- Nó bĩu môi cảm thán khi nhìn thấy một lũ người đang lao vào đánh nhau như những con trâu điên- Mà tên kia trông vậy mà cũng tài ghê! Một mình đánh cả 8,9 đưa to con như thế kia mà cũng đánh được! Ước gì mình cũng được như vậy.- Nó ngồi xem và bình luận rồi lại chắp tay mơ ước cứ như con tự kỉ làm bọn kia đang đánh nhau cũng phải dừng lại để nhìn. Đang mơ màng tự nhiên thấy yên ắng nên nó quay lên nhìn thì thấy lũ đó quay lại nhìn mình thì ngơ ngác: - Nhìn cái gì thế ? Ta biết ta xinh rồi nhưng không cần phải chăm chú thế chứ?- Nó lên tiếng hỏi tiện thể tự sướng. - Này! Điên thì ra chỗ khác mà thể hiện. Không dưng vào đây ngồi tự kỉ là sao? Làm hỏng hết việc của người khác- Gia Huy quay ra nói. - Mi bị hâm đơ à? Ta ngồi im như thế này ảnh hưởng gì đến mi không? Đồ dỗi… Sự ra đi của TrangHuy cứ cầm tay nó kéo đi mãi cho đến khi nó kêu lên vì đau tay thì hắn mới chịu buông tay nó ra( cái cảnh này sao giống như hai người yêu nhau đang hiểu lầm nhau zậy nhỉ @@?). Nó nhìn Huy rồi mở miệng nói:- Định lôi tôi đi đâu thế hả? Mà muốn bảo người ta đi cùng thì nói ra bằng miệng chứ đừng có kéo người ta kiểu đó!Huy chỉ biết im lặng, im lặng và im lặng.- Ê! Lôi tôi ra đây để ngắm anh đứng câm như hến kiểu đó hả? Có gì thì nói lẹ đi!- Nó bực mình khi thấy Huy cứ đứng yên trong khi chính hắn đã lôi nó ra đây.- Tôi...- Cuối cùng thì Huy cũng lên tiếng.- Làm gì mà ấp úng như gái sắp về nhà chồng thế? Nói nhanh coi!- Nó giục.- Tôi... Nếu tôi nói là tôi thích, à không, yêu cô thì cô có tin không?- Huy ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt nó mà nói. Ban nãy hắn đã phải đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm thì mới đưa ra quyết định là sẽ tỏ tình với nó ngay tối nay.- Hả?- Mặt nó ngệt ra rồi đỏ lên dần dần. Cũng như Khánh, nó đã biết Huy thích nó từ trước nhưng bây giờ, khi Huy đang đứng trước mặt nó, nói yêu nó thì mặt nó cũng không ngừng đỏ lên. Tim nó cứ đập thình thịch như kiểu vừa chạy marathon về. Nhưng sau đó nó lại khôi phục tinh thần và nói:- Tôi không thích đùa kiểu này! Nếu lôi tôi ra đây chỉ để nói cái này thì tôi đi trước đây.Nói xong, nó định chạy đi nhưng đã bị Huy cầm tay mà kéo lại.- Tôi không có đùa! Tôi đang nói nghiêm túc đấy! Tôi yêu em- Trần Quỳnh Trang!- Huy nói với bộ mặt vô cùng nghiêm túc. Và đây cũng là lần đầu tiên cậu gọi cả họ tên của nó 1 cách tình cảm đến vậy.- Vậy tôi hỏi anh 1 câu nhé! Nếu biết tôi bị bệnh hiểm nghèo và sắp chết thì anh có yêu tôi không?- Nó cũng không có ý định chạy đi nữa mà quay lại nhìn thẳng vào mắt Huy, hỏi cậu bằng thái độ nghiêm túc mà từ trước tới nay, mọi người rất khó để nhìn thấy thái độ đó, xuất phát từ nó.Huy bỗng khựng lại rồi suy nghĩ về những điều nó nói.Thấy vậy, nó cười chua chát nói:- Không thể, đúng chứ?! Vậy thì đừng có làm phiền tôi nữa!Nói xong nó liền chạy đi nhưng 1 lần nữa, Huy lại kéo nó lại.- Tôi sẽ không để em chết! và sẽ không có chuyện tôi từ bỏ tình yêu của mình đâu!- Cậu nói giọng chắc nịch. Nó bất ngờ.