Đầu thu đang đến gần, nắng nóng vẫn chưa nguôi. Tiếng ve gần gần xa xa vang lên dồn dập. Trời nóng một hồi lâu, tới gần buổi trưa gió bắt đầu thổi. Gió thổi quay cuồng từng đợt chậm chạp, những tấm màn trúc mỏng va vào nhau xào xạc, tấu nên một bản nhạc êm ái và mềm mại. Bên trong tấm màn mỏng, giọng điệu ngọt ngào của các cô nương xen lẫn tiếng cười đắc ý của nam nhân. Bên bức màn đỏ tươi, ca kỹ hãy còn chơi đàn, nhưng thanh âm của khúc hát đã dần trở nên mờ nhạt. Lại một cơn gió khác thổi tung tấm rèm trúc trước cửa sổ, Tương Tư đang cúi đầu gảy đàn tì bà, bỗng nhiên thất thần hoảng hốt, những ngón tay mảnh khảnh vuốt dây cũng chậm lại. Bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, có người đến ngoài cửa sổ, lo lắng gọi: “Tương Tư, Tương Tư! Mau ra đây...” Trong lòng nàng lo lắng, thừa dịp tạm nghỉ tấu khúc lặng lẽ ra khỏi phòng, trầm giọng vội hỏi: “Có chuyện gì? Bệnh của tỷ tỷ ta vẫn còn chưa biến chuyển sao?” “Không liên quan đến việc có bệnh, nàng có chuyện xảy ra!” Xuân…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...