Lúc Tô Tiểu Manh bị cuộc điện thoại của Ân Mộng đánh thức thì trời đã sáng rồi. Cô ta nói phải giúp đỡ câu lạc bộ, bảo cô mau quay lại trường học. Đôi mắt hạnh vô hồn ngắm nhìn trần nhà, đầu cô có hơi choáng váng, cô từ từ nhớ lại buổi tụ họp của câu lạc bộ hát nhảy tối qua. Bà nó chứ, lại đi chuốc rượu cô! Khiến tối hôm qua cô mơ thấy một giấc mộng xuân! Tô Tiểu Manh âm thầm mắng chửi những đứa bạn không chính nghĩa đó rồi đi xuống giường, nhưng không ngờ cô vừa nhúc nhích một chút liền cảm thấy toàn thân như rã rời, chân cô vừa chạm xuống đất liền mềm nhũn ra. “Đau!” Tô Tiểu Manh bấu lấy lọn tóc, nhịn đau đứng dậy, cô nhìn bộ đồ ngủ kiểu nam trên người thì thấy hơi lạ, mở áo ra thì nhìn thấy những đốm xanh xanh tím tím. Gương mặt cô nhăn thành một đống, cô nghĩ mãi không thông, tại sao say xỉn một chút liền biến bản thân thành thế này chứ? — Khi Tô Tiểu Manh quay về đại học A thì đang là buổi trưa, nắng mùa thu rực rỡ, nhưng trong lòng của cô lại ngột ngạt vô cùng. “Ngủ cả buổi sáng…
Tác giả: