Tác giả:

Dịch: Dã Lam Cuối năm Nguyên Đức, đông chí, lãnh cung. Cung nhân mặc y phục sẫm màu, đẩy cánh cửa gỗ loang lổ vết sơn đỏ vang lên tiếng "kẽo kẹt", theo đó khí lạnh mãnh liệt phả vào, bụi bặm bay tung lên. Nàng ta ném nửa cái màn thầu còn thừa xuống đất, không muốn ở đó thêm một giây nào, quay gót đi ra ngoài luôn. Dịch Dao co rúc trong góc tường xám trắng, đợi cung nhân đi khỏi mới run rẩy quỳ bò ra ngoài như một con chuột dưới cống ngầm, vươn bàn tay nứt toác vì lạnh ra, run cầm cập nhặt bánh màn thầu lên rồi nhét vào trong miệng. Màn thầu cứng như khối băng, ngậm trong miệng một lúc lâu mới miễn cưỡng nuốt trôi được với nước bọt âm ấm. Khóe miệng nàng nứt nẻ, sau khi gắng sức mở rồi đóng thì vết nứt bắt đầu chảy máu. Ngoài trời giá rét đông cứng, Dịch Dao vẫn mặc váy áo mùa xuân thu kiểu cũ, mắt cá chân bị trói chặt bời dây xích to bằng ngón tay cái, chiếc giày thêu bẩn thỉu đã rách miệng, lộ ra đầu ngón chân lở loét chảy mủ. Nàng thẫn thờ ngồi im lặng một lúc, nghe thấy khúc nhạc…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...