Diệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay…

Chương 25

Nông Gia Tiểu Nương TửTác giả: Thoại Mai ĐườngTruyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay… "Đồ ăn buổi tối hôm nay ngon quá" Tiểu bánh bao sờ sờ cái bụng tròn xoe của mình nói. Không thể không nói mọi người đều ăn đến no căng, cua xào hành gừng mỹ vị, thịt ba chỉ xào dưa chua tốn cơm, canh rau thì giải ngấy. Diệp Hiểu Mạn nhìn mọi người đều ăn no nê, không biết làm thế nào mới tốt: "Còn một món ăn ngon nữa còn chưa có lấy ra đâu""Tỷ tỷ, mau lấy ra đi" Tiểu bánh bao vui vẻ nói. Diệp Hiểu Mạn hoài nghi mà nhìn nhìn cái bụng tròn vo của hắn: "Đệ còn muốn ăn, không sợ ăn đến no vỡ bụng sao?" Truyện được edit by Phương Phương."Trước tiên mọi người cứ đi dạo trong sân vài vòng, đợi tiêu cơm bớt thì con lại bưng tiếp ra cho mọi người." Mặc dù mỗi người hai con cua cũng không có bao nhiêu phân lượng, nhưng mọi người đều đã quen chỉ ăn no nửa bụng, đột nhiên hôm nay ăn quá nó sẽ không ổn. Mọi người trong nhà bắt đầu đi dạo trong sân, Diệp Hiểu Mạn nhìn thấy mà cười rộ lên, hiện tại nàng cũng thấy rất cảm tạ ông trời, nàng rất thích bầu không khí ấm áp của gia đình, mà chuyện tiếp theo sau lại càng làm cho nàng vui vẻ hơn."Mạn Mạn, con lại đây xem một chút, đây là thứ hôm qua con đã nói với phụ thân" Diệp Trung Căn cầm vật trên tay hỏi. Diệp Hiểu Mạn nghe vậy mà giật mình. Mũ mưa nàng nói với phụ thân ngày hôm qua đã làm xong rồi sao? Nhanh như vậy. Diệp Hiểu Mạn hưng phấn chạy tới, nhận lấy mũ mưa một cách cẩn thận. Phụ thân tay nghề thật tốt, nàng mới chỉ miêu tả qua một chút, không ngờ nhanh như vậy đã làm được, mà lại còn giống y như đúc với lời nàng, không biết là khi dùng có giống không, hiệu quả chống nước có tốt hay không."Phụ thân, người thật tốt" Không khó nhận ra phụ thân là buổi chiều không có nghỉ ngơi mà làm ra. Cũng không biết là thử bao nhiêu lần mới làm ra, cho dù như vậy phụ thân cũng không đánh thức nàng để nàng hướng dẫn."Không đối tốt với khuê nữ nhà ta, thì đối tốt với ai" Diệp Vĩnh Hâm cười ha ha."Đối tốt với nương nha" Diệp Hiểu MẠn che miệng cười chạy về phía phòng bếp, lưu lại đó là hai người đỏ mặt. Thời cổ đại con người chính là đơn thuần như vậy."Đồ ăn ngon tới rồi đây" Diệp Hiểu Mạn bưng cua hấp lên bàn, mọi người liền nhanh chóng đi đến."Mạn Mạn cái này không thể ăn, rất cứng" Gia gia là người đầu tiên lên tiếng, cái này trước kia ông đã từng nếm qua, chắc chắn là không thể ăn."Gia gia, cháu nói ăn ngon thì chắc chắn ăn ngon, ông nói khó ăn là bởi vì ông ăn phải thứ không nên ăn." Diệp Hiểu Mạn cầm lấy một con cua hấp: "Ăn cua hấp thì trước tiên phải đem chân bẻ xuống để một bên, sau đó đem vỏ mở ra, gạch cua có thể ăn, mấy cái mang phổi này không thể ăn. Gạch cua trắng trắng vàng vàng là thơm nhất. Còn muốn ăn chân cua thì phải đem bẻ gãy nó trước, dùng đầu nhọn nhọn này đẩy vào trong, thịt cua bên trong sẽ được đẩy ra, không cần phải cắn đến đau răng." Mọi người học theo phương pháp Diệp Hiểu Mạn dạy, càng ăn càng thấy ngon, đến Diệp Trung Căn cũng không ngừng lại được. Rất nhanh sau đó một đĩa cua lớn đã bị ăn xong, mọi người sờ sờ cái bụng căng tròn vẫn còn chưa thấy thỏa mãn. Truyện được edit by Phương Phương."Ăn ngon thật, so với cá còn rẻ hơn, đáng giá" Diệp Trung Căn nói."Tỷ tỷ, lúc nào chúng ta lại có thể ăn nữa?" Tiểu bánh bao nói xong, phối hợp với còn là ánh mắt nóng bỏng của mọi người."Chỉ cần đệ đệ ngoan ngoãn thì rất nhanh là có thể được ăn tiếp" Diệp Hiểu Mạn vui vẻ v**t v* đầu của nhóc nói. Một bữa tiệc lớn cứ như vậy thật mà kết thúc vui vẻ.Lời của tác giả: Đường Đường đến rồi đây, rất xin lỗi các vị. Đường Đường không phải cố ý quỵt nợ đâu, chỉ là trời mưa khiến cho trong nhà không kết nối mạng được. Trong mấy ngày kế tiếp Đường Dường sẽ cố gắng bổ sung phần còn thiếu, mong các vị tha thứ.

"Đồ ăn buổi tối hôm nay ngon quá" Tiểu bánh bao sờ sờ cái bụng tròn xoe của mình nói. Không thể không nói mọi người đều ăn đến no căng, cua xào hành gừng mỹ vị, thịt ba chỉ xào dưa chua tốn cơm, canh rau thì giải ngấy. Diệp Hiểu Mạn nhìn mọi người đều ăn no nê, không biết làm thế nào mới tốt: "Còn một món ăn ngon nữa còn chưa có lấy ra đâu"

"Tỷ tỷ, mau lấy ra đi" Tiểu bánh bao vui vẻ nói. Diệp Hiểu Mạn hoài nghi mà nhìn nhìn cái bụng tròn vo của hắn: "Đệ còn muốn ăn, không sợ ăn đến no vỡ bụng sao?" Truyện được edit by Phương Phương.

"Trước tiên mọi người cứ đi dạo trong sân vài vòng, đợi tiêu cơm bớt thì con lại bưng tiếp ra cho mọi người." Mặc dù mỗi người hai con cua cũng không có bao nhiêu phân lượng, nhưng mọi người đều đã quen chỉ ăn no nửa bụng, đột nhiên hôm nay ăn quá nó sẽ không ổn. Mọi người trong nhà bắt đầu đi dạo trong sân, Diệp Hiểu Mạn nhìn thấy mà cười rộ lên, hiện tại nàng cũng thấy rất cảm tạ ông trời, nàng rất thích bầu không khí ấm áp của gia đình, mà chuyện tiếp theo sau lại càng làm cho nàng vui vẻ hơn.

"Mạn Mạn, con lại đây xem một chút, đây là thứ hôm qua con đã nói với phụ thân" Diệp Trung Căn cầm vật trên tay hỏi. Diệp Hiểu Mạn nghe vậy mà giật mình. Mũ mưa nàng nói với phụ thân ngày hôm qua đã làm xong rồi sao? Nhanh như vậy. Diệp Hiểu Mạn hưng phấn chạy tới, nhận lấy mũ mưa một cách cẩn thận. Phụ thân tay nghề thật tốt, nàng mới chỉ miêu tả qua một chút, không ngờ nhanh như vậy đã làm được, mà lại còn giống y như đúc với lời nàng, không biết là khi dùng có giống không, hiệu quả chống nước có tốt hay không.

"Phụ thân, người thật tốt" Không khó nhận ra phụ thân là buổi chiều không có nghỉ ngơi mà làm ra. Cũng không biết là thử bao nhiêu lần mới làm ra, cho dù như vậy phụ thân cũng không đánh thức nàng để nàng hướng dẫn.

"Không đối tốt với khuê nữ nhà ta, thì đối tốt với ai" Diệp Vĩnh Hâm cười ha ha.

"Đối tốt với nương nha" Diệp Hiểu MẠn che miệng cười chạy về phía phòng bếp, lưu lại đó là hai người đỏ mặt. Thời cổ đại con người chính là đơn thuần như vậy.

"Đồ ăn ngon tới rồi đây" Diệp Hiểu Mạn bưng cua hấp lên bàn, mọi người liền nhanh chóng đi đến.

"Mạn Mạn cái này không thể ăn, rất cứng" Gia gia là người đầu tiên lên tiếng, cái này trước kia ông đã từng nếm qua, chắc chắn là không thể ăn.

"Gia gia, cháu nói ăn ngon thì chắc chắn ăn ngon, ông nói khó ăn là bởi vì ông ăn phải thứ không nên ăn." Diệp Hiểu Mạn cầm lấy một con cua hấp: "Ăn cua hấp thì trước tiên phải đem chân bẻ xuống để một bên, sau đó đem vỏ mở ra, gạch cua có thể ăn, mấy cái mang phổi này không thể ăn. Gạch cua trắng trắng vàng vàng là thơm nhất. Còn muốn ăn chân cua thì phải đem bẻ gãy nó trước, dùng đầu nhọn nhọn này đẩy vào trong, thịt cua bên trong sẽ được đẩy ra, không cần phải cắn đến đau răng." Mọi người học theo phương pháp Diệp Hiểu Mạn dạy, càng ăn càng thấy ngon, đến Diệp Trung Căn cũng không ngừng lại được. Rất nhanh sau đó một đĩa cua lớn đã bị ăn xong, mọi người sờ sờ cái bụng căng tròn vẫn còn chưa thấy thỏa mãn. Truyện được edit by Phương Phương.

"Ăn ngon thật, so với cá còn rẻ hơn, đáng giá" Diệp Trung Căn nói.

"Tỷ tỷ, lúc nào chúng ta lại có thể ăn nữa?" Tiểu bánh bao nói xong, phối hợp với còn là ánh mắt nóng bỏng của mọi người.

"Chỉ cần đệ đệ ngoan ngoãn thì rất nhanh là có thể được ăn tiếp" Diệp Hiểu Mạn vui vẻ v**t v* đầu của nhóc nói. Một bữa tiệc lớn cứ như vậy thật mà kết thúc vui vẻ.

Lời của tác giả: Đường Đường đến rồi đây, rất xin lỗi các vị. Đường Đường không phải cố ý quỵt nợ đâu, chỉ là trời mưa khiến cho trong nhà không kết nối mạng được. Trong mấy ngày kế tiếp Đường Dường sẽ cố gắng bổ sung phần còn thiếu, mong các vị tha thứ.

Nông Gia Tiểu Nương TửTác giả: Thoại Mai ĐườngTruyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay… "Đồ ăn buổi tối hôm nay ngon quá" Tiểu bánh bao sờ sờ cái bụng tròn xoe của mình nói. Không thể không nói mọi người đều ăn đến no căng, cua xào hành gừng mỹ vị, thịt ba chỉ xào dưa chua tốn cơm, canh rau thì giải ngấy. Diệp Hiểu Mạn nhìn mọi người đều ăn no nê, không biết làm thế nào mới tốt: "Còn một món ăn ngon nữa còn chưa có lấy ra đâu""Tỷ tỷ, mau lấy ra đi" Tiểu bánh bao vui vẻ nói. Diệp Hiểu Mạn hoài nghi mà nhìn nhìn cái bụng tròn vo của hắn: "Đệ còn muốn ăn, không sợ ăn đến no vỡ bụng sao?" Truyện được edit by Phương Phương."Trước tiên mọi người cứ đi dạo trong sân vài vòng, đợi tiêu cơm bớt thì con lại bưng tiếp ra cho mọi người." Mặc dù mỗi người hai con cua cũng không có bao nhiêu phân lượng, nhưng mọi người đều đã quen chỉ ăn no nửa bụng, đột nhiên hôm nay ăn quá nó sẽ không ổn. Mọi người trong nhà bắt đầu đi dạo trong sân, Diệp Hiểu Mạn nhìn thấy mà cười rộ lên, hiện tại nàng cũng thấy rất cảm tạ ông trời, nàng rất thích bầu không khí ấm áp của gia đình, mà chuyện tiếp theo sau lại càng làm cho nàng vui vẻ hơn."Mạn Mạn, con lại đây xem một chút, đây là thứ hôm qua con đã nói với phụ thân" Diệp Trung Căn cầm vật trên tay hỏi. Diệp Hiểu Mạn nghe vậy mà giật mình. Mũ mưa nàng nói với phụ thân ngày hôm qua đã làm xong rồi sao? Nhanh như vậy. Diệp Hiểu Mạn hưng phấn chạy tới, nhận lấy mũ mưa một cách cẩn thận. Phụ thân tay nghề thật tốt, nàng mới chỉ miêu tả qua một chút, không ngờ nhanh như vậy đã làm được, mà lại còn giống y như đúc với lời nàng, không biết là khi dùng có giống không, hiệu quả chống nước có tốt hay không."Phụ thân, người thật tốt" Không khó nhận ra phụ thân là buổi chiều không có nghỉ ngơi mà làm ra. Cũng không biết là thử bao nhiêu lần mới làm ra, cho dù như vậy phụ thân cũng không đánh thức nàng để nàng hướng dẫn."Không đối tốt với khuê nữ nhà ta, thì đối tốt với ai" Diệp Vĩnh Hâm cười ha ha."Đối tốt với nương nha" Diệp Hiểu MẠn che miệng cười chạy về phía phòng bếp, lưu lại đó là hai người đỏ mặt. Thời cổ đại con người chính là đơn thuần như vậy."Đồ ăn ngon tới rồi đây" Diệp Hiểu Mạn bưng cua hấp lên bàn, mọi người liền nhanh chóng đi đến."Mạn Mạn cái này không thể ăn, rất cứng" Gia gia là người đầu tiên lên tiếng, cái này trước kia ông đã từng nếm qua, chắc chắn là không thể ăn."Gia gia, cháu nói ăn ngon thì chắc chắn ăn ngon, ông nói khó ăn là bởi vì ông ăn phải thứ không nên ăn." Diệp Hiểu Mạn cầm lấy một con cua hấp: "Ăn cua hấp thì trước tiên phải đem chân bẻ xuống để một bên, sau đó đem vỏ mở ra, gạch cua có thể ăn, mấy cái mang phổi này không thể ăn. Gạch cua trắng trắng vàng vàng là thơm nhất. Còn muốn ăn chân cua thì phải đem bẻ gãy nó trước, dùng đầu nhọn nhọn này đẩy vào trong, thịt cua bên trong sẽ được đẩy ra, không cần phải cắn đến đau răng." Mọi người học theo phương pháp Diệp Hiểu Mạn dạy, càng ăn càng thấy ngon, đến Diệp Trung Căn cũng không ngừng lại được. Rất nhanh sau đó một đĩa cua lớn đã bị ăn xong, mọi người sờ sờ cái bụng căng tròn vẫn còn chưa thấy thỏa mãn. Truyện được edit by Phương Phương."Ăn ngon thật, so với cá còn rẻ hơn, đáng giá" Diệp Trung Căn nói."Tỷ tỷ, lúc nào chúng ta lại có thể ăn nữa?" Tiểu bánh bao nói xong, phối hợp với còn là ánh mắt nóng bỏng của mọi người."Chỉ cần đệ đệ ngoan ngoãn thì rất nhanh là có thể được ăn tiếp" Diệp Hiểu Mạn vui vẻ v**t v* đầu của nhóc nói. Một bữa tiệc lớn cứ như vậy thật mà kết thúc vui vẻ.Lời của tác giả: Đường Đường đến rồi đây, rất xin lỗi các vị. Đường Đường không phải cố ý quỵt nợ đâu, chỉ là trời mưa khiến cho trong nhà không kết nối mạng được. Trong mấy ngày kế tiếp Đường Dường sẽ cố gắng bổ sung phần còn thiếu, mong các vị tha thứ.

Chương 25