Dưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn…
Chương 22: 22: Kiểm Tra
Thập Niên 90 Cô Chủ Nhà Chục TỷTác giả: Tứ Đan PhôTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngDưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn… "Ngoài người địa phương, tất cả những người khác phải xuống kiểm tra, nhớ biển số xe đấy.Chờ lát nữa biển kia hiện lên xe thì phải nhanh chút, chúng tôi không chờ ai đâu." Bà cô bán vé vội vàng giục giã.Lúc này Tiểu Cầm đang gối trên đầu gối Diệp Chiêu ngủ, Diệp Chiêu cầm vỏ bìa cứng làm quạt phe phẩy.Người bán vé thấy Diệp Chiêu ngồi im, mất kiên nhẫn quát lên: "Mau xuống xe, đừng lãng phí thời gian.""Không phải cô nói là người địa phương không cần xuống xe sao?"Bà cô bán vé quan sát hai chị em ăn mặc giản dị, cho rằng Diệp Chiêu kiếm cớ lấy lệ bà ta để khỏi phải xuống xe:"Giả vờ người địa phương gì chứ, chờ lát nữa bị Biên kiểm viên đuổi xuống xe, đừng trách nhà xe không chờ."Tài xế mặc kệ bọn họ, trực tiếp lái xe qua cửa khẩu, dừng lại ở chỗ gác chắn.Biên kiểm viên thấy trên xe có hành khách, bèn lên xe kiểm tra giấy tờ.Diệp Chiêu đưa sổ hộ khẩu ra.Biên kiểm viên nhìn thoáng qua rồi hỏi: "Chứng minh thư đâu?"Bà cô bán vé đứng bên xem trò hay thấy biên kiểm viên cau mày, bèn vội vàng thanh minh: "Tôi nhắc nó xuống xe rồi mà nó không chịu xuống."Diệp Chiêu giải thích: "Cháu chưa đủ mười tám tuổi, chưa làm chứng minh thư."Biên kiểm viên lại nhìn lại hộ khẩu, đúng là còn hai ngày nữa mới tròn mười tám tuổi.Trên hộ khẩu không có ảnh chụp, không cách nào xác nhận có đúng ngời không.Thái độ của biên kiểm viên khá hòa nhã, anh ta hỏi: "Còn giấy tờ nào có dán ảnh không?"Diệp Chiêu lấy ra chiếc thẻ học sinh hết hạn từ trong túi.Trên thẻ có ảnh và tên của cô, có thể đảm bảo cô chính là Diệp Chiêu.Biên kiểm viên đối chiếu ảnh với người, rồi đưa mắt nhìn Tiểu Cầm.Lúc này Tiểu Cầm đã được gọi dậy, đang mơ màng nhìn mọi người.Con bé không biết xảy ra chuyện gì, hoảng hốt vội túm lấy ống tay áo Diệp Chiêu."Em họ cháu mới mười tuổi, chúng cháu hỏi đồn công an thì bên họ nói con bé không cần làm chứng nhận biên cảnh, nên cháu không làm."Biên kiểm viên trả sổ hộ khẩu và thẻ học sinh lại cho Diệp Chiêu, rồi không nói gì nữa mà xuống xe.Lúc bấy giờ bà cô bán vé mới biết cô gái trước mặt mình đúng là người địa phương, thái độ bà ta tốt hơn nhiều, bèn tò mò hỏi: "Nhà cháu ở chỗ nào?"Diệp Chiêu ngáp một cái, không đáp lời.Bà ta ngại ngùng không tiện nói gì thêm, chốc lát sau bà ta vẫn giải thích thêm một câu: "Trông cháu trắng trẻo thế này, thật sự không giống người địa phương."Diệp Chiêu lễ pháp mỉm cười, nhưng không trả lời, khiến bà ta tức giận thầm trợn mắt, nhưng không tiện làm ầm lên..
"Ngoài người địa phương, tất cả những người khác phải xuống kiểm tra, nhớ biển số xe đấy.
Chờ lát nữa biển kia hiện lên xe thì phải nhanh chút, chúng tôi không chờ ai đâu.
" Bà cô bán vé vội vàng giục giã.
Lúc này Tiểu Cầm đang gối trên đầu gối Diệp Chiêu ngủ, Diệp Chiêu cầm vỏ bìa cứng làm quạt phe phẩy.
Người bán vé thấy Diệp Chiêu ngồi im, mất kiên nhẫn quát lên: "Mau xuống xe, đừng lãng phí thời gian.
""Không phải cô nói là người địa phương không cần xuống xe sao?"Bà cô bán vé quan sát hai chị em ăn mặc giản dị, cho rằng Diệp Chiêu kiếm cớ lấy lệ bà ta để khỏi phải xuống xe:"Giả vờ người địa phương gì chứ, chờ lát nữa bị Biên kiểm viên đuổi xuống xe, đừng trách nhà xe không chờ.
"Tài xế mặc kệ bọn họ, trực tiếp lái xe qua cửa khẩu, dừng lại ở chỗ gác chắn.
Biên kiểm viên thấy trên xe có hành khách, bèn lên xe kiểm tra giấy tờ.
Diệp Chiêu đưa sổ hộ khẩu ra.
Biên kiểm viên nhìn thoáng qua rồi hỏi: "Chứng minh thư đâu?"Bà cô bán vé đứng bên xem trò hay thấy biên kiểm viên cau mày, bèn vội vàng thanh minh: "Tôi nhắc nó xuống xe rồi mà nó không chịu xuống.
"Diệp Chiêu giải thích: "Cháu chưa đủ mười tám tuổi, chưa làm chứng minh thư.
"Biên kiểm viên lại nhìn lại hộ khẩu, đúng là còn hai ngày nữa mới tròn mười tám tuổi.
Trên hộ khẩu không có ảnh chụp, không cách nào xác nhận có đúng ngời không.
Thái độ của biên kiểm viên khá hòa nhã, anh ta hỏi: "Còn giấy tờ nào có dán ảnh không?"Diệp Chiêu lấy ra chiếc thẻ học sinh hết hạn từ trong túi.
Trên thẻ có ảnh và tên của cô, có thể đảm bảo cô chính là Diệp Chiêu.
Biên kiểm viên đối chiếu ảnh với người, rồi đưa mắt nhìn Tiểu Cầm.
Lúc này Tiểu Cầm đã được gọi dậy, đang mơ màng nhìn mọi người.
Con bé không biết xảy ra chuyện gì, hoảng hốt vội túm lấy ống tay áo Diệp Chiêu.
"Em họ cháu mới mười tuổi, chúng cháu hỏi đồn công an thì bên họ nói con bé không cần làm chứng nhận biên cảnh, nên cháu không làm.
"Biên kiểm viên trả sổ hộ khẩu và thẻ học sinh lại cho Diệp Chiêu, rồi không nói gì nữa mà xuống xe.
Lúc bấy giờ bà cô bán vé mới biết cô gái trước mặt mình đúng là người địa phương, thái độ bà ta tốt hơn nhiều, bèn tò mò hỏi: "Nhà cháu ở chỗ nào?"Diệp Chiêu ngáp một cái, không đáp lời.
Bà ta ngại ngùng không tiện nói gì thêm, chốc lát sau bà ta vẫn giải thích thêm một câu: "Trông cháu trắng trẻo thế này, thật sự không giống người địa phương.
"Diệp Chiêu lễ pháp mỉm cười, nhưng không trả lời, khiến bà ta tức giận thầm trợn mắt, nhưng không tiện làm ầm lên.
.
Thập Niên 90 Cô Chủ Nhà Chục TỷTác giả: Tứ Đan PhôTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngDưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn… "Ngoài người địa phương, tất cả những người khác phải xuống kiểm tra, nhớ biển số xe đấy.Chờ lát nữa biển kia hiện lên xe thì phải nhanh chút, chúng tôi không chờ ai đâu." Bà cô bán vé vội vàng giục giã.Lúc này Tiểu Cầm đang gối trên đầu gối Diệp Chiêu ngủ, Diệp Chiêu cầm vỏ bìa cứng làm quạt phe phẩy.Người bán vé thấy Diệp Chiêu ngồi im, mất kiên nhẫn quát lên: "Mau xuống xe, đừng lãng phí thời gian.""Không phải cô nói là người địa phương không cần xuống xe sao?"Bà cô bán vé quan sát hai chị em ăn mặc giản dị, cho rằng Diệp Chiêu kiếm cớ lấy lệ bà ta để khỏi phải xuống xe:"Giả vờ người địa phương gì chứ, chờ lát nữa bị Biên kiểm viên đuổi xuống xe, đừng trách nhà xe không chờ."Tài xế mặc kệ bọn họ, trực tiếp lái xe qua cửa khẩu, dừng lại ở chỗ gác chắn.Biên kiểm viên thấy trên xe có hành khách, bèn lên xe kiểm tra giấy tờ.Diệp Chiêu đưa sổ hộ khẩu ra.Biên kiểm viên nhìn thoáng qua rồi hỏi: "Chứng minh thư đâu?"Bà cô bán vé đứng bên xem trò hay thấy biên kiểm viên cau mày, bèn vội vàng thanh minh: "Tôi nhắc nó xuống xe rồi mà nó không chịu xuống."Diệp Chiêu giải thích: "Cháu chưa đủ mười tám tuổi, chưa làm chứng minh thư."Biên kiểm viên lại nhìn lại hộ khẩu, đúng là còn hai ngày nữa mới tròn mười tám tuổi.Trên hộ khẩu không có ảnh chụp, không cách nào xác nhận có đúng ngời không.Thái độ của biên kiểm viên khá hòa nhã, anh ta hỏi: "Còn giấy tờ nào có dán ảnh không?"Diệp Chiêu lấy ra chiếc thẻ học sinh hết hạn từ trong túi.Trên thẻ có ảnh và tên của cô, có thể đảm bảo cô chính là Diệp Chiêu.Biên kiểm viên đối chiếu ảnh với người, rồi đưa mắt nhìn Tiểu Cầm.Lúc này Tiểu Cầm đã được gọi dậy, đang mơ màng nhìn mọi người.Con bé không biết xảy ra chuyện gì, hoảng hốt vội túm lấy ống tay áo Diệp Chiêu."Em họ cháu mới mười tuổi, chúng cháu hỏi đồn công an thì bên họ nói con bé không cần làm chứng nhận biên cảnh, nên cháu không làm."Biên kiểm viên trả sổ hộ khẩu và thẻ học sinh lại cho Diệp Chiêu, rồi không nói gì nữa mà xuống xe.Lúc bấy giờ bà cô bán vé mới biết cô gái trước mặt mình đúng là người địa phương, thái độ bà ta tốt hơn nhiều, bèn tò mò hỏi: "Nhà cháu ở chỗ nào?"Diệp Chiêu ngáp một cái, không đáp lời.Bà ta ngại ngùng không tiện nói gì thêm, chốc lát sau bà ta vẫn giải thích thêm một câu: "Trông cháu trắng trẻo thế này, thật sự không giống người địa phương."Diệp Chiêu lễ pháp mỉm cười, nhưng không trả lời, khiến bà ta tức giận thầm trợn mắt, nhưng không tiện làm ầm lên..