Dưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn…
Chương 23: 23: Gặp Lại Bạn Cũ
Thập Niên 90 Cô Chủ Nhà Chục TỷTác giả: Tứ Đan PhôTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngDưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn… Đến Tăng Ốc Vi thì xuống xe.Đây là một thôn nhỏ ven biển, xung quanh còn chưa xây dựng nhà cao tầng.Trong thôn đều là những nhà lầu và nhà mái ngói thấp bé, nối liền thành một mảnh dài.Cách nơi xuống xe không xa là một chợ đêm, trong đó có bán đồ ăn và quần áo, thậm chí còn có cả sách nhỏ.Khắp nơi đều là người trẻ tuổi tới làm thuê, cực kỳ náo nhiệt.Dọc đường đi Diệp Chiêu và em gái không ăn gì, bụng đói reo ùng ục, nên hai chị em đi ăn cơm niêu trước.Ăn uống xong xuôi, bọn họ mua quần áo ngay trong chợ đêm.Cô xách theo một bộ đồ để thay khi tắm giặt, nhưng Tiểu Cầm thì không.Tiểu Cầm cứ sợ chị dùng hết tiền, nên lúc mua quần áo con bé không dám chọn đồ tốt, cứ đồ rẻ mà chọn.Diệp Chiêu thì khác, cô muốn đồ tốt, nhưng quần áo trong chợ đêm cũng chẳng tốt lắm, nên cô đành mua hai bộ cho Tiểu Cầm dùng tạm trước.Sau khi gói quần áo xong, Diệp Chiêu nghĩ, vẫn cứ phải tìm nhà nghỉ dừng chân, mai đi thuê phòng sau.Diệp Chiêu vừa đi được vài bước thì đột nhiên bị người vỗ vai.Cô quay đầu, thấy hai cô gái trẻ tuổi ăn mặc khá hợp mốt đứng phái sau, một trong số đó vui mừng kêu lên: "Diệp Tiểu Chiêu, đúng là cậu thật."Diệp Chiêu ngây người, mới bởi được thông tin từ trong trí nhớ của nguyên thân.Đây là bạn học tiểu học và cấp hai Lý Thụy Hương và Cao Nguyệt Nguyệt của cô.Hai người đều uốn tóc, đi giày ba phân dạo phố."Không nhận ra bọn tôi à? Tôi là Lý Thụy Hương nè." Cô gái hơi mập hơn nhiệt tình chào hỏi.Diệp Chiêu xấu hổ cười, nơi này mà còn gặp được bạn học cũ, đúng là! "Cậu tới Thâm Quyến khi nào vậy? Làm việc ở đâu? Đây là em gái của cậu à?" Lý Thụy Hương hỏi liên tục như súng liên thanh.Diệp Chiêu trả lời cho có: "Hôm nay bọn tôi mới đến.""Các cậu đang ở đâu vậy?"Diệp Chiêu thuận miệng nói nhà họ hàng.Lý Thụy Hương lại hỏi có phải cô tới đây làm việc không, định đi nhà xưởng nào.Diệp Chiêu muốn tranh thủ nghỉ hè kiếm ít tiền, nhưng cô không muốn tới nhà xưởng làm thuê.Lý Thụy Hương thấy Diệp Chiêu không tiếp lời, cho rằng cô chưa có ý định gì, bèn nói: "Xưởng đồ chơi của bọn tôi đang tuyển người đấy.Nguyệt Nguyệt, cậu có quan hệ tốt với xưởng trưởng, cậu hỏi giúp được không?"Làm gì có ai chủ động cầu xin được giúp người khác làm việc chứ.Cao Nguyệt Nguyệt có vóc dáng cao gầy, khôn khéo hơn Lý Thụy Hương, thấy cách ăn mặc của Diệp Chiêu trông rõ thiếu tiền, cô ta không muốn rước phiền toái, bèn nói: "Sao cậu không tự hỏi đi?"Lý Thụy Hương vừa nhiệt tình lại vô tư: "Thế để tôi hỏi.".
Đến Tăng Ốc Vi thì xuống xe.
Đây là một thôn nhỏ ven biển, xung quanh còn chưa xây dựng nhà cao tầng.
Trong thôn đều là những nhà lầu và nhà mái ngói thấp bé, nối liền thành một mảnh dài.
Cách nơi xuống xe không xa là một chợ đêm, trong đó có bán đồ ăn và quần áo, thậm chí còn có cả sách nhỏ.
Khắp nơi đều là người trẻ tuổi tới làm thuê, cực kỳ náo nhiệt.
Dọc đường đi Diệp Chiêu và em gái không ăn gì, bụng đói reo ùng ục, nên hai chị em đi ăn cơm niêu trước.
Ăn uống xong xuôi, bọn họ mua quần áo ngay trong chợ đêm.
Cô xách theo một bộ đồ để thay khi tắm giặt, nhưng Tiểu Cầm thì không.
Tiểu Cầm cứ sợ chị dùng hết tiền, nên lúc mua quần áo con bé không dám chọn đồ tốt, cứ đồ rẻ mà chọn.
Diệp Chiêu thì khác, cô muốn đồ tốt, nhưng quần áo trong chợ đêm cũng chẳng tốt lắm, nên cô đành mua hai bộ cho Tiểu Cầm dùng tạm trước.
Sau khi gói quần áo xong, Diệp Chiêu nghĩ, vẫn cứ phải tìm nhà nghỉ dừng chân, mai đi thuê phòng sau.
Diệp Chiêu vừa đi được vài bước thì đột nhiên bị người vỗ vai.
Cô quay đầu, thấy hai cô gái trẻ tuổi ăn mặc khá hợp mốt đứng phái sau, một trong số đó vui mừng kêu lên: "Diệp Tiểu Chiêu, đúng là cậu thật.
"Diệp Chiêu ngây người, mới bởi được thông tin từ trong trí nhớ của nguyên thân.
Đây là bạn học tiểu học và cấp hai Lý Thụy Hương và Cao Nguyệt Nguyệt của cô.
Hai người đều uốn tóc, đi giày ba phân dạo phố.
"Không nhận ra bọn tôi à? Tôi là Lý Thụy Hương nè.
" Cô gái hơi mập hơn nhiệt tình chào hỏi.
Diệp Chiêu xấu hổ cười, nơi này mà còn gặp được bạn học cũ, đúng là! "Cậu tới Thâm Quyến khi nào vậy? Làm việc ở đâu? Đây là em gái của cậu à?" Lý Thụy Hương hỏi liên tục như súng liên thanh.
Diệp Chiêu trả lời cho có: "Hôm nay bọn tôi mới đến.
""Các cậu đang ở đâu vậy?"Diệp Chiêu thuận miệng nói nhà họ hàng.
Lý Thụy Hương lại hỏi có phải cô tới đây làm việc không, định đi nhà xưởng nào.
Diệp Chiêu muốn tranh thủ nghỉ hè kiếm ít tiền, nhưng cô không muốn tới nhà xưởng làm thuê.
Lý Thụy Hương thấy Diệp Chiêu không tiếp lời, cho rằng cô chưa có ý định gì, bèn nói: "Xưởng đồ chơi của bọn tôi đang tuyển người đấy.
Nguyệt Nguyệt, cậu có quan hệ tốt với xưởng trưởng, cậu hỏi giúp được không?"Làm gì có ai chủ động cầu xin được giúp người khác làm việc chứ.
Cao Nguyệt Nguyệt có vóc dáng cao gầy, khôn khéo hơn Lý Thụy Hương, thấy cách ăn mặc của Diệp Chiêu trông rõ thiếu tiền, cô ta không muốn rước phiền toái, bèn nói: "Sao cậu không tự hỏi đi?"Lý Thụy Hương vừa nhiệt tình lại vô tư: "Thế để tôi hỏi.
".
Thập Niên 90 Cô Chủ Nhà Chục TỷTác giả: Tứ Đan PhôTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngDưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn… Đến Tăng Ốc Vi thì xuống xe.Đây là một thôn nhỏ ven biển, xung quanh còn chưa xây dựng nhà cao tầng.Trong thôn đều là những nhà lầu và nhà mái ngói thấp bé, nối liền thành một mảnh dài.Cách nơi xuống xe không xa là một chợ đêm, trong đó có bán đồ ăn và quần áo, thậm chí còn có cả sách nhỏ.Khắp nơi đều là người trẻ tuổi tới làm thuê, cực kỳ náo nhiệt.Dọc đường đi Diệp Chiêu và em gái không ăn gì, bụng đói reo ùng ục, nên hai chị em đi ăn cơm niêu trước.Ăn uống xong xuôi, bọn họ mua quần áo ngay trong chợ đêm.Cô xách theo một bộ đồ để thay khi tắm giặt, nhưng Tiểu Cầm thì không.Tiểu Cầm cứ sợ chị dùng hết tiền, nên lúc mua quần áo con bé không dám chọn đồ tốt, cứ đồ rẻ mà chọn.Diệp Chiêu thì khác, cô muốn đồ tốt, nhưng quần áo trong chợ đêm cũng chẳng tốt lắm, nên cô đành mua hai bộ cho Tiểu Cầm dùng tạm trước.Sau khi gói quần áo xong, Diệp Chiêu nghĩ, vẫn cứ phải tìm nhà nghỉ dừng chân, mai đi thuê phòng sau.Diệp Chiêu vừa đi được vài bước thì đột nhiên bị người vỗ vai.Cô quay đầu, thấy hai cô gái trẻ tuổi ăn mặc khá hợp mốt đứng phái sau, một trong số đó vui mừng kêu lên: "Diệp Tiểu Chiêu, đúng là cậu thật."Diệp Chiêu ngây người, mới bởi được thông tin từ trong trí nhớ của nguyên thân.Đây là bạn học tiểu học và cấp hai Lý Thụy Hương và Cao Nguyệt Nguyệt của cô.Hai người đều uốn tóc, đi giày ba phân dạo phố."Không nhận ra bọn tôi à? Tôi là Lý Thụy Hương nè." Cô gái hơi mập hơn nhiệt tình chào hỏi.Diệp Chiêu xấu hổ cười, nơi này mà còn gặp được bạn học cũ, đúng là! "Cậu tới Thâm Quyến khi nào vậy? Làm việc ở đâu? Đây là em gái của cậu à?" Lý Thụy Hương hỏi liên tục như súng liên thanh.Diệp Chiêu trả lời cho có: "Hôm nay bọn tôi mới đến.""Các cậu đang ở đâu vậy?"Diệp Chiêu thuận miệng nói nhà họ hàng.Lý Thụy Hương lại hỏi có phải cô tới đây làm việc không, định đi nhà xưởng nào.Diệp Chiêu muốn tranh thủ nghỉ hè kiếm ít tiền, nhưng cô không muốn tới nhà xưởng làm thuê.Lý Thụy Hương thấy Diệp Chiêu không tiếp lời, cho rằng cô chưa có ý định gì, bèn nói: "Xưởng đồ chơi của bọn tôi đang tuyển người đấy.Nguyệt Nguyệt, cậu có quan hệ tốt với xưởng trưởng, cậu hỏi giúp được không?"Làm gì có ai chủ động cầu xin được giúp người khác làm việc chứ.Cao Nguyệt Nguyệt có vóc dáng cao gầy, khôn khéo hơn Lý Thụy Hương, thấy cách ăn mặc của Diệp Chiêu trông rõ thiếu tiền, cô ta không muốn rước phiền toái, bèn nói: "Sao cậu không tự hỏi đi?"Lý Thụy Hương vừa nhiệt tình lại vô tư: "Thế để tôi hỏi.".