Tác giả:

Dưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn…

Chương 28: 28: Tìm Phòng Trọ 1

Thập Niên 90 Cô Chủ Nhà Chục TỷTác giả: Tứ Đan PhôTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngDưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn… Diệp Chiêu không kìm được chế giễu: "Nếu không phải bất công, như vậy là cấp bậc hệ thống của mi quá thấp, chỉ số thông minh không ổn! Nguồn dự trữ tri thức cũng không đủ."Hệ thống tức giận tới hộc máu: "Bé đây ba tuổi rồi nhé!"Diệp Chiêu: "Thảo nào!"Hệ thống còn định biện bạch, lại bị Diệp Chiêu vô tình cắt ngang: "Bé ngủ đi, chị buồn ngủ rồi."Hệ thống: "!!!!!!!"! Bị tiếng còi xe hơi đánh thức, Diệp Chiêu n*n b*p trán.Tối hôm qua ngủ không ngon dẫn tới bây giờ đầu óc cô hơi mơ màng hỗn loạn.Cô quay người, phát hiện Tiểu Cầm đã dậy, lúc này đang ghé bên cửa sổ nhìn bên ngoài.Diệp Chiêu đi tới đứng sau lưng Tiểu Cầm, nhìn một vòng xung quanh thì đều là những nhà tầng khá thấp.Thực ra không khác biệt mấy với huyện thành nhỏ bọn họ, chỉ là đằng xa có ba bốn tòa nhà cao tầng đang được xây dựng.Mười năm sau, nơi đây chính là trung tâm của Thâm Quyến, toàn bộ Tăng Ốc Vi đều sẽ bị tháo dỡ cải tạo, tấc đất tấc vàng.Dã tâm của Diệp Chiêu không lớn cũng không nhỏ, cô mong có thể thông qua nỗ lực của bản thân mua được một tòa nhà nho nhỏ của riêng mình.Tiểu Cầm chỉ vào tòa nhà cao tầng phía xa: "Chị ơi, nhà kia cao quá."Diệp Chiêu nhớ mang máng đó là tòa nhà ngân hàng ngân hàng Trung Quốc đầu tiên có nhà hàng xoay trên tầng đỉnh ở Thâm Quyến, có lẽ sang năm mới xây xong.Cô vuốt mái tóc bù xù chưa chải chuốt của em gái: "Chờ nó được xây xong, chị sẽ dẫn em tới đó ăn uống."Tiểu Cầm ngửa đầu lên nở nụ cười ngọt ngào.Con bé cảm thấy khó hiểu, nhưng không dám hỏi.Trong lúc mờ mịt, con bé cảm thấy khoảng thời gian này chị thay đổi rất nhiều, con bé lẳng lặng nhìn, lẳng lặng theo sau.Con bé muốn đi theo chị, đồng thời cũng sợ tạo thành gánh nặng quá lớn cho chị gái mình.Cái đầu nho nhỏ nhưng đã có suy nghĩ phức tạp mơ hồ.Đường phố bên dưới cửa sổ có ba bốn cửa hàng bán đồ ăn sáng nằm liền nhau, hàng thì bán canh Tam cập đệ*, hàng thì bán cơm cuộn, còn có hàng bán miến xào, sữa đậu nành, bánh quẩy và bánh bao.Mùi thơm bay đi bốn phía.Trước cửa các quán đầy những công nhân đang xếp hàng, kín người kín chỗ.*Canh Tam cập đệ: Tam cập đệ tức là ba ngôi vị đầu bảng khoa cử: Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa.Diệp Chiêu và em gái xuống dưới ăn sáng, gặp bà chủ nhà nghỉ đang quét rác dưới lầu.Diệp Chiêu hỏi bà chủ có thể hỏi giúp quanh đây có phòng nhỏ nào cho thuê không.Bà chủ là người địa phương, tiếng phổ thông kém, mà quanh đây thì nhiều phòng cho thuê, giới thiệu thành công còn nhận được tiền hoa hồng, nên bà ta nhiệt tình đồng ý hỏi giúp cô..

Diệp Chiêu không kìm được chế giễu: "Nếu không phải bất công, như vậy là cấp bậc hệ thống của mi quá thấp, chỉ số thông minh không ổn! Nguồn dự trữ tri thức cũng không đủ.

"Hệ thống tức giận tới hộc máu: "Bé đây ba tuổi rồi nhé!"Diệp Chiêu: "Thảo nào!"Hệ thống còn định biện bạch, lại bị Diệp Chiêu vô tình cắt ngang: "Bé ngủ đi, chị buồn ngủ rồi.

"Hệ thống: "!!!!!!!"! Bị tiếng còi xe hơi đánh thức, Diệp Chiêu n*n b*p trán.

Tối hôm qua ngủ không ngon dẫn tới bây giờ đầu óc cô hơi mơ màng hỗn loạn.

Cô quay người, phát hiện Tiểu Cầm đã dậy, lúc này đang ghé bên cửa sổ nhìn bên ngoài.

Diệp Chiêu đi tới đứng sau lưng Tiểu Cầm, nhìn một vòng xung quanh thì đều là những nhà tầng khá thấp.

Thực ra không khác biệt mấy với huyện thành nhỏ bọn họ, chỉ là đằng xa có ba bốn tòa nhà cao tầng đang được xây dựng.

Mười năm sau, nơi đây chính là trung tâm của Thâm Quyến, toàn bộ Tăng Ốc Vi đều sẽ bị tháo dỡ cải tạo, tấc đất tấc vàng.

Dã tâm của Diệp Chiêu không lớn cũng không nhỏ, cô mong có thể thông qua nỗ lực của bản thân mua được một tòa nhà nho nhỏ của riêng mình.

Tiểu Cầm chỉ vào tòa nhà cao tầng phía xa: "Chị ơi, nhà kia cao quá.

"Diệp Chiêu nhớ mang máng đó là tòa nhà ngân hàng ngân hàng Trung Quốc đầu tiên có nhà hàng xoay trên tầng đỉnh ở Thâm Quyến, có lẽ sang năm mới xây xong.

Cô vuốt mái tóc bù xù chưa chải chuốt của em gái: "Chờ nó được xây xong, chị sẽ dẫn em tới đó ăn uống.

"Tiểu Cầm ngửa đầu lên nở nụ cười ngọt ngào.

Con bé cảm thấy khó hiểu, nhưng không dám hỏi.

Trong lúc mờ mịt, con bé cảm thấy khoảng thời gian này chị thay đổi rất nhiều, con bé lẳng lặng nhìn, lẳng lặng theo sau.

Con bé muốn đi theo chị, đồng thời cũng sợ tạo thành gánh nặng quá lớn cho chị gái mình.

Cái đầu nho nhỏ nhưng đã có suy nghĩ phức tạp mơ hồ.

Đường phố bên dưới cửa sổ có ba bốn cửa hàng bán đồ ăn sáng nằm liền nhau, hàng thì bán canh Tam cập đệ*, hàng thì bán cơm cuộn, còn có hàng bán miến xào, sữa đậu nành, bánh quẩy và bánh bao.

Mùi thơm bay đi bốn phía.

Trước cửa các quán đầy những công nhân đang xếp hàng, kín người kín chỗ.

*Canh Tam cập đệ: Tam cập đệ tức là ba ngôi vị đầu bảng khoa cử: Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa.

Diệp Chiêu và em gái xuống dưới ăn sáng, gặp bà chủ nhà nghỉ đang quét rác dưới lầu.

Diệp Chiêu hỏi bà chủ có thể hỏi giúp quanh đây có phòng nhỏ nào cho thuê không.

Bà chủ là người địa phương, tiếng phổ thông kém, mà quanh đây thì nhiều phòng cho thuê, giới thiệu thành công còn nhận được tiền hoa hồng, nên bà ta nhiệt tình đồng ý hỏi giúp cô.

.

Thập Niên 90 Cô Chủ Nhà Chục TỷTác giả: Tứ Đan PhôTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngDưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn… Diệp Chiêu không kìm được chế giễu: "Nếu không phải bất công, như vậy là cấp bậc hệ thống của mi quá thấp, chỉ số thông minh không ổn! Nguồn dự trữ tri thức cũng không đủ."Hệ thống tức giận tới hộc máu: "Bé đây ba tuổi rồi nhé!"Diệp Chiêu: "Thảo nào!"Hệ thống còn định biện bạch, lại bị Diệp Chiêu vô tình cắt ngang: "Bé ngủ đi, chị buồn ngủ rồi."Hệ thống: "!!!!!!!"! Bị tiếng còi xe hơi đánh thức, Diệp Chiêu n*n b*p trán.Tối hôm qua ngủ không ngon dẫn tới bây giờ đầu óc cô hơi mơ màng hỗn loạn.Cô quay người, phát hiện Tiểu Cầm đã dậy, lúc này đang ghé bên cửa sổ nhìn bên ngoài.Diệp Chiêu đi tới đứng sau lưng Tiểu Cầm, nhìn một vòng xung quanh thì đều là những nhà tầng khá thấp.Thực ra không khác biệt mấy với huyện thành nhỏ bọn họ, chỉ là đằng xa có ba bốn tòa nhà cao tầng đang được xây dựng.Mười năm sau, nơi đây chính là trung tâm của Thâm Quyến, toàn bộ Tăng Ốc Vi đều sẽ bị tháo dỡ cải tạo, tấc đất tấc vàng.Dã tâm của Diệp Chiêu không lớn cũng không nhỏ, cô mong có thể thông qua nỗ lực của bản thân mua được một tòa nhà nho nhỏ của riêng mình.Tiểu Cầm chỉ vào tòa nhà cao tầng phía xa: "Chị ơi, nhà kia cao quá."Diệp Chiêu nhớ mang máng đó là tòa nhà ngân hàng ngân hàng Trung Quốc đầu tiên có nhà hàng xoay trên tầng đỉnh ở Thâm Quyến, có lẽ sang năm mới xây xong.Cô vuốt mái tóc bù xù chưa chải chuốt của em gái: "Chờ nó được xây xong, chị sẽ dẫn em tới đó ăn uống."Tiểu Cầm ngửa đầu lên nở nụ cười ngọt ngào.Con bé cảm thấy khó hiểu, nhưng không dám hỏi.Trong lúc mờ mịt, con bé cảm thấy khoảng thời gian này chị thay đổi rất nhiều, con bé lẳng lặng nhìn, lẳng lặng theo sau.Con bé muốn đi theo chị, đồng thời cũng sợ tạo thành gánh nặng quá lớn cho chị gái mình.Cái đầu nho nhỏ nhưng đã có suy nghĩ phức tạp mơ hồ.Đường phố bên dưới cửa sổ có ba bốn cửa hàng bán đồ ăn sáng nằm liền nhau, hàng thì bán canh Tam cập đệ*, hàng thì bán cơm cuộn, còn có hàng bán miến xào, sữa đậu nành, bánh quẩy và bánh bao.Mùi thơm bay đi bốn phía.Trước cửa các quán đầy những công nhân đang xếp hàng, kín người kín chỗ.*Canh Tam cập đệ: Tam cập đệ tức là ba ngôi vị đầu bảng khoa cử: Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa.Diệp Chiêu và em gái xuống dưới ăn sáng, gặp bà chủ nhà nghỉ đang quét rác dưới lầu.Diệp Chiêu hỏi bà chủ có thể hỏi giúp quanh đây có phòng nhỏ nào cho thuê không.Bà chủ là người địa phương, tiếng phổ thông kém, mà quanh đây thì nhiều phòng cho thuê, giới thiệu thành công còn nhận được tiền hoa hồng, nên bà ta nhiệt tình đồng ý hỏi giúp cô..

Chương 28: 28: Tìm Phòng Trọ 1