Tác giả:

Dưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn…

Chương 40: 40: Tô Ứng Dân

Thập Niên 90 Cô Chủ Nhà Chục TỷTác giả: Tứ Đan PhôTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngDưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn… Phải về đón con, cái cớ này đúng là rất tốt.Diệp Chiêu không phải người thích giày vò người khác, hôm nay làm Bạch Vận Bình mất mặt trước nhiều người như vậy là cũng đủ rồi.Cô "à" một tiếng coi như đáp lại.Trừ nước, Diệp Chiêu không động vào thứ gì khác.Cô hỏi thư ký Lưu: "Chú Tô còn bao lâu nữa mới xong?""Dạo này trong xưởng đang vội làm hàng cho lễ Noel, không biết Tô tổng bận đến mấy giờ mới rảnh."Thực ra Diệp Chiêu không vội, nhưng cô muốn nói chuyện với chú Tô trước khi ba cô về.Xem tình hình hiện tại, có lẽ chú Tô định kéo dài tới khi ba cô về rồi."Chị, chị có thể gửi lời cho chú Tô giúp em được không? Em chờ thêm mười phút nữa, nếu chú ấy thực sự không rảnh thì em về trước."Thư ký Lưu ngẩn người, cô ta không ngờ cô bé này lại mạnh mẽ như vậy! Ở trong xưởng, dù là ông chủ thì cũng đối xử với Tô tổng rất khách sáo.Dựa theo hiểu biết của cô ta về Tô tổng, trừ khi Tô tổng có nhược điểm gì trong tay người ta, bằng không ai thèm để ý Diệp Chiêu.Cô ta cho rằng Diệp Chiêu ngông nghênh, ban nãy khiến quản lý Bạch mất mặt trước mọi người, giờ lại quay sang bắt nạt Tô tổng.Trong lòng thư ký Lưu đầy những suy nghĩ, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười lấy lòng, đáp rằng sẽ lập tức đi chuyển lời ngay.Khi cô ta bắt đầu thuật lại lời này cho Tô tổng nghe, Tô tổng lại cười hai tiếng, lập tức bỏ mặc đám quản lý cấp cao, quay người về văn phòng gặp Diệp Chiêu.Tô Ứng Dân có dáng vẻ trung hậu, người thấp béo, trông thân thiện, nhưng thực tế đối nội hay đối ngoại đều nghiêm khắc.Ai ngờ ông ta gặp Diệp Chiêu thì lại nở nụ cười thân thiết trêu ghẹo: "Ây da, trưởng thành rồi, còn biết uy h**p chú Tô nữa."Thư ký Lưu nhìn mà trợn mắt há hốc mồm."Thư ký Lưu, cô đi lấy hai chai Coca lạnh về đây."Thư ký Lưu vâng dạ rồi ra ngoài.Vì biết Tô Ứng Dân đứng về bên mình nên Diệp Chiêu rất thả lỏng trước mặt ông ta.Cô cười nói: "Chú Tô, có phải chú định giữ cháu lại đây chờ ba cháu về không?"Tô Ứng Dân không đáp thẳng: "Chậc chậc, cái đầu này của cháu đúng là di truyền từ ba cháu rồi, thông minh! Sau này ai dám nói cháu ngốc, chú sẽ gõ đầu kẻ đó.""Diệp Định Quốc ấy, ông ấy luôn chê cháu ngốc, chú Tô đi gõ đầu ba cháu đi.""Ây, cũng không nên gọi cả họ tên ba cháu như thế chứ."Tô Ứng Dân đã không gặp Diệp Chiêu hai năm, không ngờ cô lại thay đổi nhiều đến vậy.Hai năm trước trông cô ngu ngơ như đầu gỗ, nhưng bây giờ thì thấy tinh nghịch thông minh hơn nhiều, đúng là con gái 18 thay đổi hẳn..

Phải về đón con, cái cớ này đúng là rất tốt.

Diệp Chiêu không phải người thích giày vò người khác, hôm nay làm Bạch Vận Bình mất mặt trước nhiều người như vậy là cũng đủ rồi.

Cô "à" một tiếng coi như đáp lại.

Trừ nước, Diệp Chiêu không động vào thứ gì khác.

Cô hỏi thư ký Lưu: "Chú Tô còn bao lâu nữa mới xong?""Dạo này trong xưởng đang vội làm hàng cho lễ Noel, không biết Tô tổng bận đến mấy giờ mới rảnh.

"Thực ra Diệp Chiêu không vội, nhưng cô muốn nói chuyện với chú Tô trước khi ba cô về.

Xem tình hình hiện tại, có lẽ chú Tô định kéo dài tới khi ba cô về rồi.

"Chị, chị có thể gửi lời cho chú Tô giúp em được không? Em chờ thêm mười phút nữa, nếu chú ấy thực sự không rảnh thì em về trước.

"Thư ký Lưu ngẩn người, cô ta không ngờ cô bé này lại mạnh mẽ như vậy! Ở trong xưởng, dù là ông chủ thì cũng đối xử với Tô tổng rất khách sáo.

Dựa theo hiểu biết của cô ta về Tô tổng, trừ khi Tô tổng có nhược điểm gì trong tay người ta, bằng không ai thèm để ý Diệp Chiêu.

Cô ta cho rằng Diệp Chiêu ngông nghênh, ban nãy khiến quản lý Bạch mất mặt trước mọi người, giờ lại quay sang bắt nạt Tô tổng.

Trong lòng thư ký Lưu đầy những suy nghĩ, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười lấy lòng, đáp rằng sẽ lập tức đi chuyển lời ngay.

Khi cô ta bắt đầu thuật lại lời này cho Tô tổng nghe, Tô tổng lại cười hai tiếng, lập tức bỏ mặc đám quản lý cấp cao, quay người về văn phòng gặp Diệp Chiêu.

Tô Ứng Dân có dáng vẻ trung hậu, người thấp béo, trông thân thiện, nhưng thực tế đối nội hay đối ngoại đều nghiêm khắc.

Ai ngờ ông ta gặp Diệp Chiêu thì lại nở nụ cười thân thiết trêu ghẹo: "Ây da, trưởng thành rồi, còn biết uy h**p chú Tô nữa.

"Thư ký Lưu nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

"Thư ký Lưu, cô đi lấy hai chai Coca lạnh về đây.

"Thư ký Lưu vâng dạ rồi ra ngoài.

Vì biết Tô Ứng Dân đứng về bên mình nên Diệp Chiêu rất thả lỏng trước mặt ông ta.

Cô cười nói: "Chú Tô, có phải chú định giữ cháu lại đây chờ ba cháu về không?"Tô Ứng Dân không đáp thẳng: "Chậc chậc, cái đầu này của cháu đúng là di truyền từ ba cháu rồi, thông minh! Sau này ai dám nói cháu ngốc, chú sẽ gõ đầu kẻ đó.

""Diệp Định Quốc ấy, ông ấy luôn chê cháu ngốc, chú Tô đi gõ đầu ba cháu đi.

""Ây, cũng không nên gọi cả họ tên ba cháu như thế chứ.

"Tô Ứng Dân đã không gặp Diệp Chiêu hai năm, không ngờ cô lại thay đổi nhiều đến vậy.

Hai năm trước trông cô ngu ngơ như đầu gỗ, nhưng bây giờ thì thấy tinh nghịch thông minh hơn nhiều, đúng là con gái 18 thay đổi hẳn.

.

Thập Niên 90 Cô Chủ Nhà Chục TỷTác giả: Tứ Đan PhôTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngDưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn… Phải về đón con, cái cớ này đúng là rất tốt.Diệp Chiêu không phải người thích giày vò người khác, hôm nay làm Bạch Vận Bình mất mặt trước nhiều người như vậy là cũng đủ rồi.Cô "à" một tiếng coi như đáp lại.Trừ nước, Diệp Chiêu không động vào thứ gì khác.Cô hỏi thư ký Lưu: "Chú Tô còn bao lâu nữa mới xong?""Dạo này trong xưởng đang vội làm hàng cho lễ Noel, không biết Tô tổng bận đến mấy giờ mới rảnh."Thực ra Diệp Chiêu không vội, nhưng cô muốn nói chuyện với chú Tô trước khi ba cô về.Xem tình hình hiện tại, có lẽ chú Tô định kéo dài tới khi ba cô về rồi."Chị, chị có thể gửi lời cho chú Tô giúp em được không? Em chờ thêm mười phút nữa, nếu chú ấy thực sự không rảnh thì em về trước."Thư ký Lưu ngẩn người, cô ta không ngờ cô bé này lại mạnh mẽ như vậy! Ở trong xưởng, dù là ông chủ thì cũng đối xử với Tô tổng rất khách sáo.Dựa theo hiểu biết của cô ta về Tô tổng, trừ khi Tô tổng có nhược điểm gì trong tay người ta, bằng không ai thèm để ý Diệp Chiêu.Cô ta cho rằng Diệp Chiêu ngông nghênh, ban nãy khiến quản lý Bạch mất mặt trước mọi người, giờ lại quay sang bắt nạt Tô tổng.Trong lòng thư ký Lưu đầy những suy nghĩ, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười lấy lòng, đáp rằng sẽ lập tức đi chuyển lời ngay.Khi cô ta bắt đầu thuật lại lời này cho Tô tổng nghe, Tô tổng lại cười hai tiếng, lập tức bỏ mặc đám quản lý cấp cao, quay người về văn phòng gặp Diệp Chiêu.Tô Ứng Dân có dáng vẻ trung hậu, người thấp béo, trông thân thiện, nhưng thực tế đối nội hay đối ngoại đều nghiêm khắc.Ai ngờ ông ta gặp Diệp Chiêu thì lại nở nụ cười thân thiết trêu ghẹo: "Ây da, trưởng thành rồi, còn biết uy h**p chú Tô nữa."Thư ký Lưu nhìn mà trợn mắt há hốc mồm."Thư ký Lưu, cô đi lấy hai chai Coca lạnh về đây."Thư ký Lưu vâng dạ rồi ra ngoài.Vì biết Tô Ứng Dân đứng về bên mình nên Diệp Chiêu rất thả lỏng trước mặt ông ta.Cô cười nói: "Chú Tô, có phải chú định giữ cháu lại đây chờ ba cháu về không?"Tô Ứng Dân không đáp thẳng: "Chậc chậc, cái đầu này của cháu đúng là di truyền từ ba cháu rồi, thông minh! Sau này ai dám nói cháu ngốc, chú sẽ gõ đầu kẻ đó.""Diệp Định Quốc ấy, ông ấy luôn chê cháu ngốc, chú Tô đi gõ đầu ba cháu đi.""Ây, cũng không nên gọi cả họ tên ba cháu như thế chứ."Tô Ứng Dân đã không gặp Diệp Chiêu hai năm, không ngờ cô lại thay đổi nhiều đến vậy.Hai năm trước trông cô ngu ngơ như đầu gỗ, nhưng bây giờ thì thấy tinh nghịch thông minh hơn nhiều, đúng là con gái 18 thay đổi hẳn..

Chương 40: 40: Tô Ứng Dân