Tác giả:

Dưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn…

Chương 41: 41: Dò Hỏi 1

Thập Niên 90 Cô Chủ Nhà Chục TỷTác giả: Tứ Đan PhôTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngDưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn… Diệp Chiêu khẽ than thở, tranh thủ nịnh nọt: "Chú Tô, nếu chú là ba cháu thì tốt rồi."Tô Ứng Dân cười ha ha: "Để chú bàn với ba cháu, tặng cháu làm con gái cho chú và dì Hà của cháu nhé.""Ba cháu chỉ mong thế thôi."Tô Ứng Dân: "Cháu ngốc vậy, ba cháu chỉ có mình con gái là cháu, sao ông ấy chịu chứ.""Mẹ hai của cháu nói, có mẹ kế thì sẽ có cha dượng."Tô Ứng Dân rất thấu hiểu sự lo lắng của Diệp Chiêu.Ông ta thở dài, khuyên nhủ:"Cháu cũng nghĩ đi, ba cháu độc thân nhiều năm như vậy, cũng nên có một gia đình.Vả lại, dì Bạch của cháu đã thắt ống dẫn trứng, mà cũng bốn mươi rồi, không sinh thêm em trai em gái gì khác cho cháu được nữa, chẳng phải ba cháu chỉ có một đứa con gái là cháu thôi sao?"Đúng là không sinh được em trai với em gái, tiếc rằng kết cục của đứa con gái duy nhất này lại cực kỳ thê thảm, người mà Diệp Định Quốc chỉ định thừa kế lại là Bạch Lộ.Diệp Chiêu không định thuyết phục Tô Ứng Dân, bởi vì thuyết phục ông ta cũng vô nghĩa, hôm nay cô đến đây không phải vì chuyện này."Chú Tô, cháu muốn hỏi chú một chuyện, chú biết mẹ cháu ở đâu không?"Nụ cười trên mặt Tô Ứng Dân dần biến mất: "Sao đột nhiên hỏi mẹ cháu vậy?""Cháu muốn đi tìm bà ấy."Tô Ứng Dân rút một điếu thuốc, lục túi quần mới phát hiện không mang bật lửa, ông ta đành kẹp điếu thuốc lá lên vành tai.Ông ta đẩy đĩa kẹo với rổ long nhãn tới trước mặt Diệp Chiêu, lúc sau mới nói:"Năm đó mẹ cháu sinh cháu xong thì có cơ hội trở lại thành phố.Từ nhỏ mẹ cháu đã được nuông chiều, không cách nào ở lại nơi này nữa, đành phải bỏ cháu và ba cháu, một mình về Bắc Kinh rồi."Diệp Chiêu lắc đầu: "Bà ấy không về nơi đó."Sau khi lớn lên, nguyên thân có lên Bắc Kinh tìm mẹ, căn cứ ghi chép trong hồ sơ thì mẹ của cô ấy hoàn toàn không về thành phố.Tô Ứng Dân kinh ngạc: "Sao cháu biết?""Cháu chỉ biết mẹ cháu không về thành phố, rốt cuộc bà ấy đi đâu? Tại sao lại vô duyên vô cớ biến mất?" Diệp Chiêu nhìn chằm chằm Tô Ứng Dân.Tô Ứng Dân chột dạ nhéo mũi: "Chuyện này, chuyện này khó nói lắm."Đúng lúc này thư ký Lưu đưa Cô ca vào.Tô Ứng Dân bảo thư ký Lưu đi lấy bật lửa, xong ông ta mở nắp một chai cho Diệp Chiêu.Diệp Chiêu lại nói tiếp: "Chuyện này thì có gì khó nói, tại sao chú lại theo ba cháu lừa cháu, không nói cho cháu mẹ cháu đi đâu vậy?""Không phải cố ý giấu diếm cháu, mẹ cháu ấy...!Chú cũng không biết nên nói thế nào.Nếu phải nói thì chú không phải là người nói cho cháu.Chờ lớn rồi cháu sẽ hiểu thôi.".

Diệp Chiêu khẽ than thở, tranh thủ nịnh nọt: "Chú Tô, nếu chú là ba cháu thì tốt rồi."Tô Ứng Dân cười ha ha: "Để chú bàn với ba cháu, tặng cháu làm con gái cho chú và dì Hà của cháu nhé.""Ba cháu chỉ mong thế thôi."Tô Ứng Dân: "Cháu ngốc vậy, ba cháu chỉ có mình con gái là cháu, sao ông ấy chịu chứ.""Mẹ hai của cháu nói, có mẹ kế thì sẽ có cha dượng."Tô Ứng Dân rất thấu hiểu sự lo lắng của Diệp Chiêu.Ông ta thở dài, khuyên nhủ:"Cháu cũng nghĩ đi, ba cháu độc thân nhiều năm như vậy, cũng nên có một gia đình.

Vả lại, dì Bạch của cháu đã thắt ống dẫn trứng, mà cũng bốn mươi rồi, không sinh thêm em trai em gái gì khác cho cháu được nữa, chẳng phải ba cháu chỉ có một đứa con gái là cháu thôi sao?"Đúng là không sinh được em trai với em gái, tiếc rằng kết cục của đứa con gái duy nhất này lại cực kỳ thê thảm, người mà Diệp Định Quốc chỉ định thừa kế lại là Bạch Lộ.Diệp Chiêu không định thuyết phục Tô Ứng Dân, bởi vì thuyết phục ông ta cũng vô nghĩa, hôm nay cô đến đây không phải vì chuyện này."Chú Tô, cháu muốn hỏi chú một chuyện, chú biết mẹ cháu ở đâu không?"Nụ cười trên mặt Tô Ứng Dân dần biến mất: "Sao đột nhiên hỏi mẹ cháu vậy?""Cháu muốn đi tìm bà ấy."Tô Ứng Dân rút một điếu thuốc, lục túi quần mới phát hiện không mang bật lửa, ông ta đành kẹp điếu thuốc lá lên vành tai.Ông ta đẩy đĩa kẹo với rổ long nhãn tới trước mặt Diệp Chiêu, lúc sau mới nói:"Năm đó mẹ cháu sinh cháu xong thì có cơ hội trở lại thành phố.

Từ nhỏ mẹ cháu đã được nuông chiều, không cách nào ở lại nơi này nữa, đành phải bỏ cháu và ba cháu, một mình về Bắc Kinh rồi."Diệp Chiêu lắc đầu: "Bà ấy không về nơi đó."Sau khi lớn lên, nguyên thân có lên Bắc Kinh tìm mẹ, căn cứ ghi chép trong hồ sơ thì mẹ của cô ấy hoàn toàn không về thành phố.Tô Ứng Dân kinh ngạc: "Sao cháu biết?""Cháu chỉ biết mẹ cháu không về thành phố, rốt cuộc bà ấy đi đâu? Tại sao lại vô duyên vô cớ biến mất?" Diệp Chiêu nhìn chằm chằm Tô Ứng Dân.Tô Ứng Dân chột dạ nhéo mũi: "Chuyện này, chuyện này khó nói lắm."Đúng lúc này thư ký Lưu đưa Cô ca vào.Tô Ứng Dân bảo thư ký Lưu đi lấy bật lửa, xong ông ta mở nắp một chai cho Diệp Chiêu.Diệp Chiêu lại nói tiếp: "Chuyện này thì có gì khó nói, tại sao chú lại theo ba cháu lừa cháu, không nói cho cháu mẹ cháu đi đâu vậy?""Không phải cố ý giấu diếm cháu, mẹ cháu ấy...!Chú cũng không biết nên nói thế nào.

Nếu phải nói thì chú không phải là người nói cho cháu.

Chờ lớn rồi cháu sẽ hiểu thôi.".

Thập Niên 90 Cô Chủ Nhà Chục TỷTác giả: Tứ Đan PhôTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngDưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn… Diệp Chiêu khẽ than thở, tranh thủ nịnh nọt: "Chú Tô, nếu chú là ba cháu thì tốt rồi."Tô Ứng Dân cười ha ha: "Để chú bàn với ba cháu, tặng cháu làm con gái cho chú và dì Hà của cháu nhé.""Ba cháu chỉ mong thế thôi."Tô Ứng Dân: "Cháu ngốc vậy, ba cháu chỉ có mình con gái là cháu, sao ông ấy chịu chứ.""Mẹ hai của cháu nói, có mẹ kế thì sẽ có cha dượng."Tô Ứng Dân rất thấu hiểu sự lo lắng của Diệp Chiêu.Ông ta thở dài, khuyên nhủ:"Cháu cũng nghĩ đi, ba cháu độc thân nhiều năm như vậy, cũng nên có một gia đình.Vả lại, dì Bạch của cháu đã thắt ống dẫn trứng, mà cũng bốn mươi rồi, không sinh thêm em trai em gái gì khác cho cháu được nữa, chẳng phải ba cháu chỉ có một đứa con gái là cháu thôi sao?"Đúng là không sinh được em trai với em gái, tiếc rằng kết cục của đứa con gái duy nhất này lại cực kỳ thê thảm, người mà Diệp Định Quốc chỉ định thừa kế lại là Bạch Lộ.Diệp Chiêu không định thuyết phục Tô Ứng Dân, bởi vì thuyết phục ông ta cũng vô nghĩa, hôm nay cô đến đây không phải vì chuyện này."Chú Tô, cháu muốn hỏi chú một chuyện, chú biết mẹ cháu ở đâu không?"Nụ cười trên mặt Tô Ứng Dân dần biến mất: "Sao đột nhiên hỏi mẹ cháu vậy?""Cháu muốn đi tìm bà ấy."Tô Ứng Dân rút một điếu thuốc, lục túi quần mới phát hiện không mang bật lửa, ông ta đành kẹp điếu thuốc lá lên vành tai.Ông ta đẩy đĩa kẹo với rổ long nhãn tới trước mặt Diệp Chiêu, lúc sau mới nói:"Năm đó mẹ cháu sinh cháu xong thì có cơ hội trở lại thành phố.Từ nhỏ mẹ cháu đã được nuông chiều, không cách nào ở lại nơi này nữa, đành phải bỏ cháu và ba cháu, một mình về Bắc Kinh rồi."Diệp Chiêu lắc đầu: "Bà ấy không về nơi đó."Sau khi lớn lên, nguyên thân có lên Bắc Kinh tìm mẹ, căn cứ ghi chép trong hồ sơ thì mẹ của cô ấy hoàn toàn không về thành phố.Tô Ứng Dân kinh ngạc: "Sao cháu biết?""Cháu chỉ biết mẹ cháu không về thành phố, rốt cuộc bà ấy đi đâu? Tại sao lại vô duyên vô cớ biến mất?" Diệp Chiêu nhìn chằm chằm Tô Ứng Dân.Tô Ứng Dân chột dạ nhéo mũi: "Chuyện này, chuyện này khó nói lắm."Đúng lúc này thư ký Lưu đưa Cô ca vào.Tô Ứng Dân bảo thư ký Lưu đi lấy bật lửa, xong ông ta mở nắp một chai cho Diệp Chiêu.Diệp Chiêu lại nói tiếp: "Chuyện này thì có gì khó nói, tại sao chú lại theo ba cháu lừa cháu, không nói cho cháu mẹ cháu đi đâu vậy?""Không phải cố ý giấu diếm cháu, mẹ cháu ấy...!Chú cũng không biết nên nói thế nào.Nếu phải nói thì chú không phải là người nói cho cháu.Chờ lớn rồi cháu sẽ hiểu thôi.".

Chương 41: 41: Dò Hỏi 1