Tác giả:

Dưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn…

Chương 49: 49: Làm Chứng 1

Thập Niên 90 Cô Chủ Nhà Chục TỷTác giả: Tứ Đan PhôTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngDưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn… Diệp Chiêu không quan tâm ý nghĩ của bọn họ lắm, cô trở về chủ đề cũ, "Con muốn học khối tự nhiên."Tô Ứng Dân lặng lẽ chớp mắt với Diệp Chiêu vài cái, ra hiệu cho cô không nên nói nữa, ông ta sẽ nghĩ biện pháp.Sau đó ông ta quay sang cười đầy áy náy với hiệu trưởng Giả: "Bọn trẻ bây giờ đều có chính kiến của mình, người lớn không an bài nổi."Hiệu trưởng Giả khoát tay không đồng ý: "Có chính kiến mới tốt, chỉ kẻ ngu mới để mặc cho người định đoạt."Vị hiệu trưởng này khá thú vị đấy.Diệp Chiêu nhân cơ hội làm quen với vị hiệu trưởng sành ăn này: "Hiệu trưởng có ăn long nhãn không? Thứ này ngọt lắm, có vị hoa quế."Ông già híp mắt nhìn qua, ông ta đã ăn nhiều chủng loại long nhãn rồi, có gì lạ lẫm.Nhưng thấy Diệp Chiêu ăn say sưa làm ông ta không khỏi tò mò: "Ngon không?""Tuy rằng hạt to thịt mỏng nhưng mùi vị rất đặc biệt, cháu chưa từng ăn loại long nhãn nào ngon như thế này."Diệp Chiêu đưa cho hiệu trưởng Giả vài chùm, "Ông ăn thử sẽ biết."Hiệu trưởng Giả cầm long nhãn mà nửa tin nửa ngờ.Ông ta ăn một quả, đúng là rất ngon, bèn giơ ngón tay cái lên: "Tiên phẩm!"Tô Ứng Dân vội nói: "Đây là cây long nhãn vị quế chính tông tôi đem về từ đảo Thiên Tuế.Toàn bộ Thâm Quyến cũng chỉ còn lại mấy cây thôi.""Vải vị quế ta ăn nhiều rồi, vẫn là lần đầu ăn long nhãn vị quế."Diệp Chiêu đem nửa rổ nhãn còn lại bưng đến trước hiệu trưởng Giả: "Ông ăn thêm đi ạ.""Còn nữa không? Bỏ túi cho ta mang về." Hiệu trưởng Giả không hề khách sáo."Có, tôi đem đến một giỏ lớn, bỏ túi! "Tô Ứng Dân đang muốn nói bỏ túi không thành vấn đề, nhưng lại bị Diệp Chiêu tranh lời:"Bỏ túi không thành vấn đề, có điều! Hiệu trưởng, ông có thể làm nhân chứng giúp cháu được không?"Hiệu trưởng Giả nhả hột long nhãn, thầm nghĩ con nhóc này cũng giảo hoạt đấy, ông ta hỏi: "Nhân chứng gì?""Ba cháu nói, chỉ cần thành tích thi đại học của cháu tốt hơn Bạch Lộ, ông ấy sẽ gọi cháu là bố."Tô Ứng Dân vội vàng ngăn lại: "Tiểu Chiêu, không được nói lung tung.""Đây là lời ba cháu nói, không phải cháu nói."Diệp Định Quốc: "Tao nói lúc nào?""Lúc ba mắng con trong điện thoại, ba có nói qua câu này.Ba quên rồi sao? Có cần con nhắc cho ba nhớ không?"Diệp Định Quốc loáng thoáng nhớ ra, "Là tao nói thì sao? Mày thật sự nghĩ mình có thể thi tốt hơn Bạch Lộ? Chính mày là loại người gì chả nhẽ mày ko tự biết??"Diệp Chiêu không tranh luận thêm, "Con chỉ hỏi một câu, những gì đã nói, ba có định giữ lời không?".

Diệp Chiêu không quan tâm ý nghĩ của bọn họ lắm, cô trở về chủ đề cũ, "Con muốn học khối tự nhiên.

"Tô Ứng Dân lặng lẽ chớp mắt với Diệp Chiêu vài cái, ra hiệu cho cô không nên nói nữa, ông ta sẽ nghĩ biện pháp.

Sau đó ông ta quay sang cười đầy áy náy với hiệu trưởng Giả: "Bọn trẻ bây giờ đều có chính kiến của mình, người lớn không an bài nổi.

"Hiệu trưởng Giả khoát tay không đồng ý: "Có chính kiến mới tốt, chỉ kẻ ngu mới để mặc cho người định đoạt.

"Vị hiệu trưởng này khá thú vị đấy.

Diệp Chiêu nhân cơ hội làm quen với vị hiệu trưởng sành ăn này: "Hiệu trưởng có ăn long nhãn không? Thứ này ngọt lắm, có vị hoa quế.

"Ông già híp mắt nhìn qua, ông ta đã ăn nhiều chủng loại long nhãn rồi, có gì lạ lẫm.

Nhưng thấy Diệp Chiêu ăn say sưa làm ông ta không khỏi tò mò: "Ngon không?""Tuy rằng hạt to thịt mỏng nhưng mùi vị rất đặc biệt, cháu chưa từng ăn loại long nhãn nào ngon như thế này.

"Diệp Chiêu đưa cho hiệu trưởng Giả vài chùm, "Ông ăn thử sẽ biết.

"Hiệu trưởng Giả cầm long nhãn mà nửa tin nửa ngờ.

Ông ta ăn một quả, đúng là rất ngon, bèn giơ ngón tay cái lên: "Tiên phẩm!"Tô Ứng Dân vội nói: "Đây là cây long nhãn vị quế chính tông tôi đem về từ đảo Thiên Tuế.

Toàn bộ Thâm Quyến cũng chỉ còn lại mấy cây thôi.

""Vải vị quế ta ăn nhiều rồi, vẫn là lần đầu ăn long nhãn vị quế.

"Diệp Chiêu đem nửa rổ nhãn còn lại bưng đến trước hiệu trưởng Giả: "Ông ăn thêm đi ạ.

""Còn nữa không? Bỏ túi cho ta mang về.

" Hiệu trưởng Giả không hề khách sáo.

"Có, tôi đem đến một giỏ lớn, bỏ túi! "Tô Ứng Dân đang muốn nói bỏ túi không thành vấn đề, nhưng lại bị Diệp Chiêu tranh lời:"Bỏ túi không thành vấn đề, có điều! Hiệu trưởng, ông có thể làm nhân chứng giúp cháu được không?"Hiệu trưởng Giả nhả hột long nhãn, thầm nghĩ con nhóc này cũng giảo hoạt đấy, ông ta hỏi: "Nhân chứng gì?""Ba cháu nói, chỉ cần thành tích thi đại học của cháu tốt hơn Bạch Lộ, ông ấy sẽ gọi cháu là bố.

"Tô Ứng Dân vội vàng ngăn lại: "Tiểu Chiêu, không được nói lung tung.

""Đây là lời ba cháu nói, không phải cháu nói.

"Diệp Định Quốc: "Tao nói lúc nào?""Lúc ba mắng con trong điện thoại, ba có nói qua câu này.

Ba quên rồi sao? Có cần con nhắc cho ba nhớ không?"Diệp Định Quốc loáng thoáng nhớ ra, "Là tao nói thì sao? Mày thật sự nghĩ mình có thể thi tốt hơn Bạch Lộ? Chính mày là loại người gì chả nhẽ mày ko tự biết??"Diệp Chiêu không tranh luận thêm, "Con chỉ hỏi một câu, những gì đã nói, ba có định giữ lời không?".

Thập Niên 90 Cô Chủ Nhà Chục TỷTác giả: Tứ Đan PhôTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngDưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn… Diệp Chiêu không quan tâm ý nghĩ của bọn họ lắm, cô trở về chủ đề cũ, "Con muốn học khối tự nhiên."Tô Ứng Dân lặng lẽ chớp mắt với Diệp Chiêu vài cái, ra hiệu cho cô không nên nói nữa, ông ta sẽ nghĩ biện pháp.Sau đó ông ta quay sang cười đầy áy náy với hiệu trưởng Giả: "Bọn trẻ bây giờ đều có chính kiến của mình, người lớn không an bài nổi."Hiệu trưởng Giả khoát tay không đồng ý: "Có chính kiến mới tốt, chỉ kẻ ngu mới để mặc cho người định đoạt."Vị hiệu trưởng này khá thú vị đấy.Diệp Chiêu nhân cơ hội làm quen với vị hiệu trưởng sành ăn này: "Hiệu trưởng có ăn long nhãn không? Thứ này ngọt lắm, có vị hoa quế."Ông già híp mắt nhìn qua, ông ta đã ăn nhiều chủng loại long nhãn rồi, có gì lạ lẫm.Nhưng thấy Diệp Chiêu ăn say sưa làm ông ta không khỏi tò mò: "Ngon không?""Tuy rằng hạt to thịt mỏng nhưng mùi vị rất đặc biệt, cháu chưa từng ăn loại long nhãn nào ngon như thế này."Diệp Chiêu đưa cho hiệu trưởng Giả vài chùm, "Ông ăn thử sẽ biết."Hiệu trưởng Giả cầm long nhãn mà nửa tin nửa ngờ.Ông ta ăn một quả, đúng là rất ngon, bèn giơ ngón tay cái lên: "Tiên phẩm!"Tô Ứng Dân vội nói: "Đây là cây long nhãn vị quế chính tông tôi đem về từ đảo Thiên Tuế.Toàn bộ Thâm Quyến cũng chỉ còn lại mấy cây thôi.""Vải vị quế ta ăn nhiều rồi, vẫn là lần đầu ăn long nhãn vị quế."Diệp Chiêu đem nửa rổ nhãn còn lại bưng đến trước hiệu trưởng Giả: "Ông ăn thêm đi ạ.""Còn nữa không? Bỏ túi cho ta mang về." Hiệu trưởng Giả không hề khách sáo."Có, tôi đem đến một giỏ lớn, bỏ túi! "Tô Ứng Dân đang muốn nói bỏ túi không thành vấn đề, nhưng lại bị Diệp Chiêu tranh lời:"Bỏ túi không thành vấn đề, có điều! Hiệu trưởng, ông có thể làm nhân chứng giúp cháu được không?"Hiệu trưởng Giả nhả hột long nhãn, thầm nghĩ con nhóc này cũng giảo hoạt đấy, ông ta hỏi: "Nhân chứng gì?""Ba cháu nói, chỉ cần thành tích thi đại học của cháu tốt hơn Bạch Lộ, ông ấy sẽ gọi cháu là bố."Tô Ứng Dân vội vàng ngăn lại: "Tiểu Chiêu, không được nói lung tung.""Đây là lời ba cháu nói, không phải cháu nói."Diệp Định Quốc: "Tao nói lúc nào?""Lúc ba mắng con trong điện thoại, ba có nói qua câu này.Ba quên rồi sao? Có cần con nhắc cho ba nhớ không?"Diệp Định Quốc loáng thoáng nhớ ra, "Là tao nói thì sao? Mày thật sự nghĩ mình có thể thi tốt hơn Bạch Lộ? Chính mày là loại người gì chả nhẽ mày ko tự biết??"Diệp Chiêu không tranh luận thêm, "Con chỉ hỏi một câu, những gì đã nói, ba có định giữ lời không?".

Chương 49: 49: Làm Chứng 1