Tác giả:

Dưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn…

Chương 48: 48: Dịch Sai

Thập Niên 90 Cô Chủ Nhà Chục TỷTác giả: Tứ Đan PhôTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngDưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn… "Hồ đồ!" Thấy con gái cứ muốn so tài cùng Bạch Lộ, Diệp Định Quốc cắn chặt răng, cố nén lửa giận."Con không có gây chuyện, cậu ta học tự nhiên, con cũng học tự nhiên, cậu ta theo khối xã hội thì ta theo xã hội."Với Diệp Định Quốc, chuyện Diệp Chiêu cứ đòi ganh đua với Bạch Lộ không khác gì nhiều lần dẫm đạp lên giới hạn của ông ta.Ông ta không thể nhịn được nữa: "Không học nữa! Về Uyển Thành ngay."Hiệu trưởng Giả trợn tròn mắt: "Không học...!Không học thì gọi ta tới làm gì?"Trong lòng Tô Ứng Dân muốn chửi thề, nhưng ông ta lại không thể không vội vã xoa dịu Diệp Định Quốc, "Lão Diệp, ông đừng kích động.Chờ con bé thi đầu vào xong thì để thầy cô xếp lớp cho."Sau đó ông ta lại cười làm lành với hiệu trưởng Giả: "Đương nhiên là học.Hai ba con nó lâu rồi không gặp mặt nhau, có chút hiểu lầm nho nhỏ."Hiển nhiên hiệu trưởng Giả không hứng thú với chuyện nhà của họ, ông ta đem bản dịch đặt lên mặt bàn, tháo kính mắt nói:"Cuốn sách hướng dẫn này của các người sai một đống lỗi ngữ pháp thế này, mà đưa ra nước ngoài thì mất hết mặt mũi người Trung Quốc chúng ta..."Ngụ ý là: Quả nhiên đều là đám nhà giàu mới nổi không học thức không văn hóa.Diệp Định Quốc xấu hổ cúi gằm mặt xuống.Không biết người vốn cơ trí như Tô Ứng Dân nhất thời hồ đồ hay cố ý mà ông ta nửa đùa nửa thật nói:"Không thể nào, phiên dịch trong xưởng xin nghỉ, sách này là chị Bạch bảo Bạch Lộ dịch giúp.Hiệu trưởng Giả, Bạch Lộ là học sinh xuất sắc do trường học của ngài bồi dưỡng ra, ngài phải chịu trách nhiệm đấy."Hiệu trưởng Giả "ô" một cái, cười nói: "Lại còn vu vạ ta nữa, loại người gì thế không biết."Diệp Định Quốc giải thích thay Bạch Lộ:"Bạch Lộ là học sinh khối khoa học tự nhiên, con bé học giỏi Toán Lý Hóa, Tiếng Anh chỉ trên trung bình, vả lại đây cũng không phải thứ mà học sinh cấp 3 có thể dịch chính xác được.Tôi sẽ nhanh chóng tìm người khác sửa."Hiệu trưởng Giả lại nói tiếp: "Không phải những chỗ sai ngữ pháp đều được khoanh tròn rồi sao? Sửa lại là được."Tô Ứng Dân cầm lấy cuốn sách hướng dẫn trên bàn, ngơ ngác ra mặt: "Ai khoanh vậy?"Diệp Chiêu đang bóc vỏ nhãn, buổi chiều ngồi chờ ở đây buồn chán quá nên tiện tay xem cuốn sách này giết thời gian, tiện thể khoanh những chỗ sai ngữ pháp."Con khoanh."Ba người lớn có mặt ở đây đều đồng loạt quay sang nhìn cô.Trong mắt Diệp Định Quốc toát lên vẻ nghi hoặc, ông ta không tin trình độ Tiếng Anh của Diệp Chiêu tốt hơn Bạch Lộ.Tô Ứng Dân thì vui mừng thấy rõ, còn hiệu trưởng Giả thì lần đầu tiên giương mắt nhìn vào nhân vật chính của chủ đề ngày hôm nay..

"Hồ đồ!" Thấy con gái cứ muốn so tài cùng Bạch Lộ, Diệp Định Quốc cắn chặt răng, cố nén lửa giận."Con không có gây chuyện, cậu ta học tự nhiên, con cũng học tự nhiên, cậu ta theo khối xã hội thì ta theo xã hội."Với Diệp Định Quốc, chuyện Diệp Chiêu cứ đòi ganh đua với Bạch Lộ không khác gì nhiều lần dẫm đạp lên giới hạn của ông ta.Ông ta không thể nhịn được nữa: "Không học nữa! Về Uyển Thành ngay."Hiệu trưởng Giả trợn tròn mắt: "Không học...!Không học thì gọi ta tới làm gì?"Trong lòng Tô Ứng Dân muốn chửi thề, nhưng ông ta lại không thể không vội vã xoa dịu Diệp Định Quốc, "Lão Diệp, ông đừng kích động.

Chờ con bé thi đầu vào xong thì để thầy cô xếp lớp cho."Sau đó ông ta lại cười làm lành với hiệu trưởng Giả: "Đương nhiên là học.

Hai ba con nó lâu rồi không gặp mặt nhau, có chút hiểu lầm nho nhỏ."Hiển nhiên hiệu trưởng Giả không hứng thú với chuyện nhà của họ, ông ta đem bản dịch đặt lên mặt bàn, tháo kính mắt nói:"Cuốn sách hướng dẫn này của các người sai một đống lỗi ngữ pháp thế này, mà đưa ra nước ngoài thì mất hết mặt mũi người Trung Quốc chúng ta..."Ngụ ý là: Quả nhiên đều là đám nhà giàu mới nổi không học thức không văn hóa.Diệp Định Quốc xấu hổ cúi gằm mặt xuống.Không biết người vốn cơ trí như Tô Ứng Dân nhất thời hồ đồ hay cố ý mà ông ta nửa đùa nửa thật nói:"Không thể nào, phiên dịch trong xưởng xin nghỉ, sách này là chị Bạch bảo Bạch Lộ dịch giúp.

Hiệu trưởng Giả, Bạch Lộ là học sinh xuất sắc do trường học của ngài bồi dưỡng ra, ngài phải chịu trách nhiệm đấy."Hiệu trưởng Giả "ô" một cái, cười nói: "Lại còn vu vạ ta nữa, loại người gì thế không biết."Diệp Định Quốc giải thích thay Bạch Lộ:"Bạch Lộ là học sinh khối khoa học tự nhiên, con bé học giỏi Toán Lý Hóa, Tiếng Anh chỉ trên trung bình, vả lại đây cũng không phải thứ mà học sinh cấp 3 có thể dịch chính xác được.

Tôi sẽ nhanh chóng tìm người khác sửa."Hiệu trưởng Giả lại nói tiếp: "Không phải những chỗ sai ngữ pháp đều được khoanh tròn rồi sao? Sửa lại là được."Tô Ứng Dân cầm lấy cuốn sách hướng dẫn trên bàn, ngơ ngác ra mặt: "Ai khoanh vậy?"Diệp Chiêu đang bóc vỏ nhãn, buổi chiều ngồi chờ ở đây buồn chán quá nên tiện tay xem cuốn sách này giết thời gian, tiện thể khoanh những chỗ sai ngữ pháp."Con khoanh."Ba người lớn có mặt ở đây đều đồng loạt quay sang nhìn cô.Trong mắt Diệp Định Quốc toát lên vẻ nghi hoặc, ông ta không tin trình độ Tiếng Anh của Diệp Chiêu tốt hơn Bạch Lộ.Tô Ứng Dân thì vui mừng thấy rõ, còn hiệu trưởng Giả thì lần đầu tiên giương mắt nhìn vào nhân vật chính của chủ đề ngày hôm nay..

Thập Niên 90 Cô Chủ Nhà Chục TỷTác giả: Tứ Đan PhôTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngDưới lầu vang lên tiếng bước chân vội vàng, là âm thanh lộp cộp của đế giày nhựa cứng quẹt xuống nền nhà. Diệp Chiêu kẹp vé xe lửa vào quyển sách, kéo khóa cặp lại, bỏ chiếc chìa khóa treo trong sợi dây màu đỏ vào túi quần. Cất xong đồ riêng tư, cô mới đứng dậy, mở cửa sổ ló đầu ra ngoài nhìn. Trên đường lác đác người qua lại, giữa trưa tháng bẩy, mặt trời chói chang như hòn lửa, khiến đầu người dường như đang bốc lên hơi nước. Diệp Chiêu thấy em gái họ cầm một cây kem, miệng còn đang ngậm một cây khác, chạy chậm về phía cửa nhà. Tiếng bước chân vọng vào trong phòng, cầu thang bằng gỗ vang lên kẽo kẹt. Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Diệp Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, đưa cây kem đã bị chảy một nửa tới. "Chị ơi, mau lên!"Diệp Chiêu vội vàng há miệng đỡ lấy, vị ngọt ngào lành lạnh quen thuộc lập tức lan ra. Diệp Tiểu Cầm l**m nước kem chảy ra tay, sau đó bỏ cây kem của mình vào trong miệng, vội vàng ăn hết. Diệp Chiêu xem kỹ càng vết thương trên trán Diệp Tiểu Cầm, nhỏ giọng hỏi:"Còn… "Hồ đồ!" Thấy con gái cứ muốn so tài cùng Bạch Lộ, Diệp Định Quốc cắn chặt răng, cố nén lửa giận."Con không có gây chuyện, cậu ta học tự nhiên, con cũng học tự nhiên, cậu ta theo khối xã hội thì ta theo xã hội."Với Diệp Định Quốc, chuyện Diệp Chiêu cứ đòi ganh đua với Bạch Lộ không khác gì nhiều lần dẫm đạp lên giới hạn của ông ta.Ông ta không thể nhịn được nữa: "Không học nữa! Về Uyển Thành ngay."Hiệu trưởng Giả trợn tròn mắt: "Không học...!Không học thì gọi ta tới làm gì?"Trong lòng Tô Ứng Dân muốn chửi thề, nhưng ông ta lại không thể không vội vã xoa dịu Diệp Định Quốc, "Lão Diệp, ông đừng kích động.Chờ con bé thi đầu vào xong thì để thầy cô xếp lớp cho."Sau đó ông ta lại cười làm lành với hiệu trưởng Giả: "Đương nhiên là học.Hai ba con nó lâu rồi không gặp mặt nhau, có chút hiểu lầm nho nhỏ."Hiển nhiên hiệu trưởng Giả không hứng thú với chuyện nhà của họ, ông ta đem bản dịch đặt lên mặt bàn, tháo kính mắt nói:"Cuốn sách hướng dẫn này của các người sai một đống lỗi ngữ pháp thế này, mà đưa ra nước ngoài thì mất hết mặt mũi người Trung Quốc chúng ta..."Ngụ ý là: Quả nhiên đều là đám nhà giàu mới nổi không học thức không văn hóa.Diệp Định Quốc xấu hổ cúi gằm mặt xuống.Không biết người vốn cơ trí như Tô Ứng Dân nhất thời hồ đồ hay cố ý mà ông ta nửa đùa nửa thật nói:"Không thể nào, phiên dịch trong xưởng xin nghỉ, sách này là chị Bạch bảo Bạch Lộ dịch giúp.Hiệu trưởng Giả, Bạch Lộ là học sinh xuất sắc do trường học của ngài bồi dưỡng ra, ngài phải chịu trách nhiệm đấy."Hiệu trưởng Giả "ô" một cái, cười nói: "Lại còn vu vạ ta nữa, loại người gì thế không biết."Diệp Định Quốc giải thích thay Bạch Lộ:"Bạch Lộ là học sinh khối khoa học tự nhiên, con bé học giỏi Toán Lý Hóa, Tiếng Anh chỉ trên trung bình, vả lại đây cũng không phải thứ mà học sinh cấp 3 có thể dịch chính xác được.Tôi sẽ nhanh chóng tìm người khác sửa."Hiệu trưởng Giả lại nói tiếp: "Không phải những chỗ sai ngữ pháp đều được khoanh tròn rồi sao? Sửa lại là được."Tô Ứng Dân cầm lấy cuốn sách hướng dẫn trên bàn, ngơ ngác ra mặt: "Ai khoanh vậy?"Diệp Chiêu đang bóc vỏ nhãn, buổi chiều ngồi chờ ở đây buồn chán quá nên tiện tay xem cuốn sách này giết thời gian, tiện thể khoanh những chỗ sai ngữ pháp."Con khoanh."Ba người lớn có mặt ở đây đều đồng loạt quay sang nhìn cô.Trong mắt Diệp Định Quốc toát lên vẻ nghi hoặc, ông ta không tin trình độ Tiếng Anh của Diệp Chiêu tốt hơn Bạch Lộ.Tô Ứng Dân thì vui mừng thấy rõ, còn hiệu trưởng Giả thì lần đầu tiên giương mắt nhìn vào nhân vật chính của chủ đề ngày hôm nay..

Chương 48: 48: Dịch Sai