Điền gia thiếu nhàn nguyệt, ngũ nguyệt nhân bội mang. Dạ lai nam phong khởi, tiểu mạch phúc lũng hoàng.[1][1] Trích bài thơ Quan Ngải Mạch của Bạch Cư Dị. Nghĩa bốn câu: Nhà nông chẳng mấy tháng nhàn/ Tháng năm tất bật trăm ngàn việc,công/ Gió nam đêm thổi mịt mù/ Gặp mùa lúa chín, khắp đồng vàng ươm.Buổi tối mùa hạ bầu trời xanh đâm, ánh sao đầy trời, thời tiết hơi oi bức. Lý Đại Thành phe phẩy quạt cỏ ngồi dưới bóng râm ở gốc cây ngoài sân. Ngồi cạnh ông là Nhị nhi tử Lý Trọng Hải và Tam nhi tử Lý Thúc Hà."Hôm nay ta đi vào ruộng một chuyến, lúa mạch đã vàng hết rồi, có thể thu hoạch. Nhà ta đất nhiều, đại ca các con nhờ người đưa thư nói ở trong huyện không về được.""Mấy năm qua đều nhờ mấy cữu cữu biểu ca của các con đến giúp đỡ, nhưng năm nay Lưu gia bọn họ sinh thêm con trai, lại mua thêm mấy chục mẫu đất. Ta thấy chắc là cả nhà bọn họ đều bận rộn, ta cảm thấy nên thuê người ngoài sẽ tốt hơn. Trọng Hải, chuyện này giao cho con."Lý Trọng Hải gật đầu: "Cha, cha yên tâm đi, mấy năm…
Chương 16: Chương 16
Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ ĐạiTác giả: Minh Nguyệt Đoan KhỉTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngĐiền gia thiếu nhàn nguyệt, ngũ nguyệt nhân bội mang. Dạ lai nam phong khởi, tiểu mạch phúc lũng hoàng.[1][1] Trích bài thơ Quan Ngải Mạch của Bạch Cư Dị. Nghĩa bốn câu: Nhà nông chẳng mấy tháng nhàn/ Tháng năm tất bật trăm ngàn việc,công/ Gió nam đêm thổi mịt mù/ Gặp mùa lúa chín, khắp đồng vàng ươm.Buổi tối mùa hạ bầu trời xanh đâm, ánh sao đầy trời, thời tiết hơi oi bức. Lý Đại Thành phe phẩy quạt cỏ ngồi dưới bóng râm ở gốc cây ngoài sân. Ngồi cạnh ông là Nhị nhi tử Lý Trọng Hải và Tam nhi tử Lý Thúc Hà."Hôm nay ta đi vào ruộng một chuyến, lúa mạch đã vàng hết rồi, có thể thu hoạch. Nhà ta đất nhiều, đại ca các con nhờ người đưa thư nói ở trong huyện không về được.""Mấy năm qua đều nhờ mấy cữu cữu biểu ca của các con đến giúp đỡ, nhưng năm nay Lưu gia bọn họ sinh thêm con trai, lại mua thêm mấy chục mẫu đất. Ta thấy chắc là cả nhà bọn họ đều bận rộn, ta cảm thấy nên thuê người ngoài sẽ tốt hơn. Trọng Hải, chuyện này giao cho con."Lý Trọng Hải gật đầu: "Cha, cha yên tâm đi, mấy năm… Mai này con gọi Ngư Nương nhiều một chút, đừng để thần phật lấy nó đi."Lý Trọng Hải không ngờ cha lại nói với ông những câu như thế.Trong ấn tượng của ông, cha thương Đại Ngưu nhất.Mà Ngư Nương, đừng nói là cha, ngay cả ông cũng rất ít khi chú ý đến, không ngờ cha lại chú ý đến Ngư Nương như thế.Trần thị vừa thức dậy, nhìn thấy Ngư Nương và Lý Trọng Hải đều không ở bên cạnh, vội mặc quần áo rời giường.Vừa mặc quần áo tử tế, còn chưa kịp vấn tóc đã thấy Lý Trọng Hải ôm Ngư Nương đi tới.Ngư Nương nằm sấp trong ngực Lý Trọng Hải đang ngủ say sưa.Bà vội đi qua: "Đây là thế nào, sáng sớm hai người đi đâu thế?"Vẻ mặt Lý Trọng Hải mệt mỏi, cẩn thận đặt Ngư Nương lên giường, chỉnh lại góc chăn cho nàng: "Cả đêm Ngư Nương không ngủ, để con bé ngủ một giấc đi."Trần thị nói: "Đại Nha sao thế?"Lý Trọng Hải kéo Trần thị ngồi xuống: "Sau này đừng gọi Đại Nha nữa, gọi là Ngư Nương." Sau đó ông nói chuyện xảy ra tối qua cho Trần thị nghe.Trần thị nghe xong, dùng tay che ngực: "Chuyện này, Đại...!Ngư Nương của ta sao lại bị thần phật để mắt tới được.Mặc dù con bé hơi thông minh nhưng không lọt vào mắt xanh của thần phật đâu.Còn Đại Ngưu nữa, đứa nhỏ số khổ, nếu hắn xảy ra chuyện thì đại tẩu sống thế nào chứ."Lý Trọng Hải ôm Trần thị: "Về sau nàng gọi Ngư Nương nhiều một chút, có rất nhiều đứa bé lanh lợi trong thiên hạ, thần phật nhìn không thích Ngư Nương.Đại Ngưu còn hôn mê chưa tỉnh, có lẽ trong lòng đại ca đại tẩu rất khó chịu đấy, nàng đừng làm phiền bọn họ.Trong khoảng thời gian này không bình yên, bên ngoài có rất nhiều người chạy nạn, nàng ít đi ra ngoài thôi.Cả nhà chúng ta bình an quan trọng hơn mọi thứ."Trần thị nặng nề gật đầu: "Ngài yên tâm, ta biết."Lý Đại Thành đặt tay lên cổ tay của Tử Yến, cẩn thận bắt mạch cho hắn.Thật lâu sau, ông thả tay Tử Yến xuống, chỉnh lại góc chăn.Dường như ông có điều suy nghĩ, tay vuốt chòm râu trầm tư.Lý Bá Sơn thức cả đêm, đôi mắt giăng đầy tơ máu: "Cha, tình hình của Đại Ngưu sao rồi?" Lý Đại Thành nói: "Ta phát hiện trong cơ thể của Đại Ngưu có sức sống ẩn hiện, sức sống này che đi tâm mạch của hắn.Trước mắt xem ra Đại Ngưu không còn gì đáng ngại, chỉ cần cẩn thận điều dưỡng là đủ.Nếu không có gì bất thường xảy ra thì hôm nay Đại Ngưu có thể tỉnh lại..
Mai này con gọi Ngư Nương nhiều một chút, đừng để thần phật lấy nó đi."Lý Trọng Hải không ngờ cha lại nói với ông những câu như thế.
Trong ấn tượng của ông, cha thương Đại Ngưu nhất.
Mà Ngư Nương, đừng nói là cha, ngay cả ông cũng rất ít khi chú ý đến, không ngờ cha lại chú ý đến Ngư Nương như thế.Trần thị vừa thức dậy, nhìn thấy Ngư Nương và Lý Trọng Hải đều không ở bên cạnh, vội mặc quần áo rời giường.
Vừa mặc quần áo tử tế, còn chưa kịp vấn tóc đã thấy Lý Trọng Hải ôm Ngư Nương đi tới.
Ngư Nương nằm sấp trong ngực Lý Trọng Hải đang ngủ say sưa.Bà vội đi qua: "Đây là thế nào, sáng sớm hai người đi đâu thế?"Vẻ mặt Lý Trọng Hải mệt mỏi, cẩn thận đặt Ngư Nương lên giường, chỉnh lại góc chăn cho nàng: "Cả đêm Ngư Nương không ngủ, để con bé ngủ một giấc đi."Trần thị nói: "Đại Nha sao thế?"Lý Trọng Hải kéo Trần thị ngồi xuống: "Sau này đừng gọi Đại Nha nữa, gọi là Ngư Nương." Sau đó ông nói chuyện xảy ra tối qua cho Trần thị nghe.Trần thị nghe xong, dùng tay che ngực: "Chuyện này, Đại...!Ngư Nương của ta sao lại bị thần phật để mắt tới được.
Mặc dù con bé hơi thông minh nhưng không lọt vào mắt xanh của thần phật đâu.
Còn Đại Ngưu nữa, đứa nhỏ số khổ, nếu hắn xảy ra chuyện thì đại tẩu sống thế nào chứ."Lý Trọng Hải ôm Trần thị: "Về sau nàng gọi Ngư Nương nhiều một chút, có rất nhiều đứa bé lanh lợi trong thiên hạ, thần phật nhìn không thích Ngư Nương.
Đại Ngưu còn hôn mê chưa tỉnh, có lẽ trong lòng đại ca đại tẩu rất khó chịu đấy, nàng đừng làm phiền bọn họ.
Trong khoảng thời gian này không bình yên, bên ngoài có rất nhiều người chạy nạn, nàng ít đi ra ngoài thôi.
Cả nhà chúng ta bình an quan trọng hơn mọi thứ."Trần thị nặng nề gật đầu: "Ngài yên tâm, ta biết."Lý Đại Thành đặt tay lên cổ tay của Tử Yến, cẩn thận bắt mạch cho hắn.
Thật lâu sau, ông thả tay Tử Yến xuống, chỉnh lại góc chăn.
Dường như ông có điều suy nghĩ, tay vuốt chòm râu trầm tư.Lý Bá Sơn thức cả đêm, đôi mắt giăng đầy tơ máu: "Cha, tình hình của Đại Ngưu sao rồi?" Lý Đại Thành nói: "Ta phát hiện trong cơ thể của Đại Ngưu có sức sống ẩn hiện, sức sống này che đi tâm mạch của hắn.
Trước mắt xem ra Đại Ngưu không còn gì đáng ngại, chỉ cần cẩn thận điều dưỡng là đủ.
Nếu không có gì bất thường xảy ra thì hôm nay Đại Ngưu có thể tỉnh lại.
.
Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ ĐạiTác giả: Minh Nguyệt Đoan KhỉTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngĐiền gia thiếu nhàn nguyệt, ngũ nguyệt nhân bội mang. Dạ lai nam phong khởi, tiểu mạch phúc lũng hoàng.[1][1] Trích bài thơ Quan Ngải Mạch của Bạch Cư Dị. Nghĩa bốn câu: Nhà nông chẳng mấy tháng nhàn/ Tháng năm tất bật trăm ngàn việc,công/ Gió nam đêm thổi mịt mù/ Gặp mùa lúa chín, khắp đồng vàng ươm.Buổi tối mùa hạ bầu trời xanh đâm, ánh sao đầy trời, thời tiết hơi oi bức. Lý Đại Thành phe phẩy quạt cỏ ngồi dưới bóng râm ở gốc cây ngoài sân. Ngồi cạnh ông là Nhị nhi tử Lý Trọng Hải và Tam nhi tử Lý Thúc Hà."Hôm nay ta đi vào ruộng một chuyến, lúa mạch đã vàng hết rồi, có thể thu hoạch. Nhà ta đất nhiều, đại ca các con nhờ người đưa thư nói ở trong huyện không về được.""Mấy năm qua đều nhờ mấy cữu cữu biểu ca của các con đến giúp đỡ, nhưng năm nay Lưu gia bọn họ sinh thêm con trai, lại mua thêm mấy chục mẫu đất. Ta thấy chắc là cả nhà bọn họ đều bận rộn, ta cảm thấy nên thuê người ngoài sẽ tốt hơn. Trọng Hải, chuyện này giao cho con."Lý Trọng Hải gật đầu: "Cha, cha yên tâm đi, mấy năm… Mai này con gọi Ngư Nương nhiều một chút, đừng để thần phật lấy nó đi."Lý Trọng Hải không ngờ cha lại nói với ông những câu như thế.Trong ấn tượng của ông, cha thương Đại Ngưu nhất.Mà Ngư Nương, đừng nói là cha, ngay cả ông cũng rất ít khi chú ý đến, không ngờ cha lại chú ý đến Ngư Nương như thế.Trần thị vừa thức dậy, nhìn thấy Ngư Nương và Lý Trọng Hải đều không ở bên cạnh, vội mặc quần áo rời giường.Vừa mặc quần áo tử tế, còn chưa kịp vấn tóc đã thấy Lý Trọng Hải ôm Ngư Nương đi tới.Ngư Nương nằm sấp trong ngực Lý Trọng Hải đang ngủ say sưa.Bà vội đi qua: "Đây là thế nào, sáng sớm hai người đi đâu thế?"Vẻ mặt Lý Trọng Hải mệt mỏi, cẩn thận đặt Ngư Nương lên giường, chỉnh lại góc chăn cho nàng: "Cả đêm Ngư Nương không ngủ, để con bé ngủ một giấc đi."Trần thị nói: "Đại Nha sao thế?"Lý Trọng Hải kéo Trần thị ngồi xuống: "Sau này đừng gọi Đại Nha nữa, gọi là Ngư Nương." Sau đó ông nói chuyện xảy ra tối qua cho Trần thị nghe.Trần thị nghe xong, dùng tay che ngực: "Chuyện này, Đại...!Ngư Nương của ta sao lại bị thần phật để mắt tới được.Mặc dù con bé hơi thông minh nhưng không lọt vào mắt xanh của thần phật đâu.Còn Đại Ngưu nữa, đứa nhỏ số khổ, nếu hắn xảy ra chuyện thì đại tẩu sống thế nào chứ."Lý Trọng Hải ôm Trần thị: "Về sau nàng gọi Ngư Nương nhiều một chút, có rất nhiều đứa bé lanh lợi trong thiên hạ, thần phật nhìn không thích Ngư Nương.Đại Ngưu còn hôn mê chưa tỉnh, có lẽ trong lòng đại ca đại tẩu rất khó chịu đấy, nàng đừng làm phiền bọn họ.Trong khoảng thời gian này không bình yên, bên ngoài có rất nhiều người chạy nạn, nàng ít đi ra ngoài thôi.Cả nhà chúng ta bình an quan trọng hơn mọi thứ."Trần thị nặng nề gật đầu: "Ngài yên tâm, ta biết."Lý Đại Thành đặt tay lên cổ tay của Tử Yến, cẩn thận bắt mạch cho hắn.Thật lâu sau, ông thả tay Tử Yến xuống, chỉnh lại góc chăn.Dường như ông có điều suy nghĩ, tay vuốt chòm râu trầm tư.Lý Bá Sơn thức cả đêm, đôi mắt giăng đầy tơ máu: "Cha, tình hình của Đại Ngưu sao rồi?" Lý Đại Thành nói: "Ta phát hiện trong cơ thể của Đại Ngưu có sức sống ẩn hiện, sức sống này che đi tâm mạch của hắn.Trước mắt xem ra Đại Ngưu không còn gì đáng ngại, chỉ cần cẩn thận điều dưỡng là đủ.Nếu không có gì bất thường xảy ra thì hôm nay Đại Ngưu có thể tỉnh lại..