Điền gia thiếu nhàn nguyệt, ngũ nguyệt nhân bội mang. Dạ lai nam phong khởi, tiểu mạch phúc lũng hoàng.[1][1] Trích bài thơ Quan Ngải Mạch của Bạch Cư Dị. Nghĩa bốn câu: Nhà nông chẳng mấy tháng nhàn/ Tháng năm tất bật trăm ngàn việc,công/ Gió nam đêm thổi mịt mù/ Gặp mùa lúa chín, khắp đồng vàng ươm.Buổi tối mùa hạ bầu trời xanh đâm, ánh sao đầy trời, thời tiết hơi oi bức. Lý Đại Thành phe phẩy quạt cỏ ngồi dưới bóng râm ở gốc cây ngoài sân. Ngồi cạnh ông là Nhị nhi tử Lý Trọng Hải và Tam nhi tử Lý Thúc Hà."Hôm nay ta đi vào ruộng một chuyến, lúa mạch đã vàng hết rồi, có thể thu hoạch. Nhà ta đất nhiều, đại ca các con nhờ người đưa thư nói ở trong huyện không về được.""Mấy năm qua đều nhờ mấy cữu cữu biểu ca của các con đến giúp đỡ, nhưng năm nay Lưu gia bọn họ sinh thêm con trai, lại mua thêm mấy chục mẫu đất. Ta thấy chắc là cả nhà bọn họ đều bận rộn, ta cảm thấy nên thuê người ngoài sẽ tốt hơn. Trọng Hải, chuyện này giao cho con."Lý Trọng Hải gật đầu: "Cha, cha yên tâm đi, mấy năm…
Chương 17: Chương 17
Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ ĐạiTác giả: Minh Nguyệt Đoan KhỉTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngĐiền gia thiếu nhàn nguyệt, ngũ nguyệt nhân bội mang. Dạ lai nam phong khởi, tiểu mạch phúc lũng hoàng.[1][1] Trích bài thơ Quan Ngải Mạch của Bạch Cư Dị. Nghĩa bốn câu: Nhà nông chẳng mấy tháng nhàn/ Tháng năm tất bật trăm ngàn việc,công/ Gió nam đêm thổi mịt mù/ Gặp mùa lúa chín, khắp đồng vàng ươm.Buổi tối mùa hạ bầu trời xanh đâm, ánh sao đầy trời, thời tiết hơi oi bức. Lý Đại Thành phe phẩy quạt cỏ ngồi dưới bóng râm ở gốc cây ngoài sân. Ngồi cạnh ông là Nhị nhi tử Lý Trọng Hải và Tam nhi tử Lý Thúc Hà."Hôm nay ta đi vào ruộng một chuyến, lúa mạch đã vàng hết rồi, có thể thu hoạch. Nhà ta đất nhiều, đại ca các con nhờ người đưa thư nói ở trong huyện không về được.""Mấy năm qua đều nhờ mấy cữu cữu biểu ca của các con đến giúp đỡ, nhưng năm nay Lưu gia bọn họ sinh thêm con trai, lại mua thêm mấy chục mẫu đất. Ta thấy chắc là cả nhà bọn họ đều bận rộn, ta cảm thấy nên thuê người ngoài sẽ tốt hơn. Trọng Hải, chuyện này giao cho con."Lý Trọng Hải gật đầu: "Cha, cha yên tâm đi, mấy năm… Chỉ là tối qua khi ta bắt mạch cho Đại Ngưu thấy mạch đập của nó cực yếu, rõ ràng như đèn cạn dầu, sao trong vòng một đêm lại chuyển biến tốt đẹp nhanh như thế."Lý Bá Sơn vui mừng, chỉ nghe nửa câu đầu đã không suy nghĩ gì nữa: "Cha, cha nói Đại Ngưu ổn rồi?" Ông ấy không thể tin mà lẩm bẩm: "Đại Ngưu ổn rồi, con ta ổn rồi! Tốt quá."Ông quỳ bịch một cái trước mặt Lý Đại Thành, dập đầu "Cộp cộp côp" ba cái, ngẩng đầu đã thấy lệ rơi đầy mặt: "Cha, nếu Đại Ngưu chết rồi, con cũng không sống nổi, cha đã cứu được cả nhà con."Lý Đại Thành đỡ Lý Bá Sơn lên: "Đứng dậy, ta không cứu con, mà ta đang cứu mạng cháu mình.""Cha, cha để con quỳ một lát, con vui quá, ha ha, con rất vui." Sau đó lại nằm trên đất khóc lên: "Con ta sống rồi, ta vui quá! "Lý Đại Thành không để ý đến Lý Bá Sơn, đã giữ được mạng của Đại Ngưu, để Lý Bá Sơn phát điên một lát vậy.Trong lòng của ông cũng đặt xuống một tảng đá to, đi đường cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.Đi vào tiền viện, chỉ thấy Lý Trọng Hải và Lý Thúc Hà xúm lại không biết đang nói gì.Lý Đại Thành bất chợt xuất hiện sau lưng bọn họ: "Hai người các con tụ tập lại nói gì thế, nói cho ta nghe thử xem."Lý Thúc Hà bị dọa đến nhảy dựng lên: "Cha, cha làm con sợ gần chết.Con và Nhị ca đang bàn xem nói chuyện Đại Ngưu bị thương nặng cho nương và đại tẩu như thế nào."Lý Đại Thành mỉm cười nói: "Trước mắt Đại Ngưu đã không sao nữa, một lát có thể tỉnh rồi.Chỉ cần dưỡng thương cho tốt, sau này không có bất kỳ ảnh hưởng gì cả.Con nói tin tức này cho nương của con và đại tẩu, nữ nhân ở nhà nhát gan, con đừng hù dọa bọn họ."Dừng một chút, ông lại nói: "Được rồi, để ta đích thân nói với bọn họ, bọn họ tin lời của ta hơn.""Đại Ngưu ổn rồi?" Lý Thúc Hà thở dài nói: "Cha, y thuật của cha như thần, con thấy ngự y trong hoàng cung cũng không sánh bằng cha."Lý Đại Thành cười ha ha: "Nếu thật như thế, ta phải đi treo bảng hiệu ghi là Thần tiên sống."Trong lòng của ông phấn chấn, cũng vui vẻ nói đùa với Lý Thúc Hà.Mà sau khi Lưu thị và Vương thị biết chuyện lại rối loạn một phen, nếu không phải Lý Đại Thành nói với bọn họ Đại Ngưu còn yếu cần phải tịnh dưỡng thì bọn họ sẽ vây quanh giường không rời một khắc nào..
Chỉ là tối qua khi ta bắt mạch cho Đại Ngưu thấy mạch đập của nó cực yếu, rõ ràng như đèn cạn dầu, sao trong vòng một đêm lại chuyển biến tốt đẹp nhanh như thế.
"Lý Bá Sơn vui mừng, chỉ nghe nửa câu đầu đã không suy nghĩ gì nữa: "Cha, cha nói Đại Ngưu ổn rồi?" Ông ấy không thể tin mà lẩm bẩm: "Đại Ngưu ổn rồi, con ta ổn rồi! Tốt quá.
"Ông quỳ bịch một cái trước mặt Lý Đại Thành, dập đầu "Cộp cộp côp" ba cái, ngẩng đầu đã thấy lệ rơi đầy mặt: "Cha, nếu Đại Ngưu chết rồi, con cũng không sống nổi, cha đã cứu được cả nhà con.
"Lý Đại Thành đỡ Lý Bá Sơn lên: "Đứng dậy, ta không cứu con, mà ta đang cứu mạng cháu mình.
""Cha, cha để con quỳ một lát, con vui quá, ha ha, con rất vui.
" Sau đó lại nằm trên đất khóc lên: "Con ta sống rồi, ta vui quá! "Lý Đại Thành không để ý đến Lý Bá Sơn, đã giữ được mạng của Đại Ngưu, để Lý Bá Sơn phát điên một lát vậy.
Trong lòng của ông cũng đặt xuống một tảng đá to, đi đường cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Đi vào tiền viện, chỉ thấy Lý Trọng Hải và Lý Thúc Hà xúm lại không biết đang nói gì.
Lý Đại Thành bất chợt xuất hiện sau lưng bọn họ: "Hai người các con tụ tập lại nói gì thế, nói cho ta nghe thử xem.
"Lý Thúc Hà bị dọa đến nhảy dựng lên: "Cha, cha làm con sợ gần chết.
Con và Nhị ca đang bàn xem nói chuyện Đại Ngưu bị thương nặng cho nương và đại tẩu như thế nào.
"Lý Đại Thành mỉm cười nói: "Trước mắt Đại Ngưu đã không sao nữa, một lát có thể tỉnh rồi.
Chỉ cần dưỡng thương cho tốt, sau này không có bất kỳ ảnh hưởng gì cả.
Con nói tin tức này cho nương của con và đại tẩu, nữ nhân ở nhà nhát gan, con đừng hù dọa bọn họ.
"Dừng một chút, ông lại nói: "Được rồi, để ta đích thân nói với bọn họ, bọn họ tin lời của ta hơn.
""Đại Ngưu ổn rồi?" Lý Thúc Hà thở dài nói: "Cha, y thuật của cha như thần, con thấy ngự y trong hoàng cung cũng không sánh bằng cha.
"Lý Đại Thành cười ha ha: "Nếu thật như thế, ta phải đi treo bảng hiệu ghi là Thần tiên sống.
"Trong lòng của ông phấn chấn, cũng vui vẻ nói đùa với Lý Thúc Hà.
Mà sau khi Lưu thị và Vương thị biết chuyện lại rối loạn một phen, nếu không phải Lý Đại Thành nói với bọn họ Đại Ngưu còn yếu cần phải tịnh dưỡng thì bọn họ sẽ vây quanh giường không rời một khắc nào.
.
Nhật Kí Chạy Nạn Và Làm Ruộng Ở Cổ ĐạiTác giả: Minh Nguyệt Đoan KhỉTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngĐiền gia thiếu nhàn nguyệt, ngũ nguyệt nhân bội mang. Dạ lai nam phong khởi, tiểu mạch phúc lũng hoàng.[1][1] Trích bài thơ Quan Ngải Mạch của Bạch Cư Dị. Nghĩa bốn câu: Nhà nông chẳng mấy tháng nhàn/ Tháng năm tất bật trăm ngàn việc,công/ Gió nam đêm thổi mịt mù/ Gặp mùa lúa chín, khắp đồng vàng ươm.Buổi tối mùa hạ bầu trời xanh đâm, ánh sao đầy trời, thời tiết hơi oi bức. Lý Đại Thành phe phẩy quạt cỏ ngồi dưới bóng râm ở gốc cây ngoài sân. Ngồi cạnh ông là Nhị nhi tử Lý Trọng Hải và Tam nhi tử Lý Thúc Hà."Hôm nay ta đi vào ruộng một chuyến, lúa mạch đã vàng hết rồi, có thể thu hoạch. Nhà ta đất nhiều, đại ca các con nhờ người đưa thư nói ở trong huyện không về được.""Mấy năm qua đều nhờ mấy cữu cữu biểu ca của các con đến giúp đỡ, nhưng năm nay Lưu gia bọn họ sinh thêm con trai, lại mua thêm mấy chục mẫu đất. Ta thấy chắc là cả nhà bọn họ đều bận rộn, ta cảm thấy nên thuê người ngoài sẽ tốt hơn. Trọng Hải, chuyện này giao cho con."Lý Trọng Hải gật đầu: "Cha, cha yên tâm đi, mấy năm… Chỉ là tối qua khi ta bắt mạch cho Đại Ngưu thấy mạch đập của nó cực yếu, rõ ràng như đèn cạn dầu, sao trong vòng một đêm lại chuyển biến tốt đẹp nhanh như thế."Lý Bá Sơn vui mừng, chỉ nghe nửa câu đầu đã không suy nghĩ gì nữa: "Cha, cha nói Đại Ngưu ổn rồi?" Ông ấy không thể tin mà lẩm bẩm: "Đại Ngưu ổn rồi, con ta ổn rồi! Tốt quá."Ông quỳ bịch một cái trước mặt Lý Đại Thành, dập đầu "Cộp cộp côp" ba cái, ngẩng đầu đã thấy lệ rơi đầy mặt: "Cha, nếu Đại Ngưu chết rồi, con cũng không sống nổi, cha đã cứu được cả nhà con."Lý Đại Thành đỡ Lý Bá Sơn lên: "Đứng dậy, ta không cứu con, mà ta đang cứu mạng cháu mình.""Cha, cha để con quỳ một lát, con vui quá, ha ha, con rất vui." Sau đó lại nằm trên đất khóc lên: "Con ta sống rồi, ta vui quá! "Lý Đại Thành không để ý đến Lý Bá Sơn, đã giữ được mạng của Đại Ngưu, để Lý Bá Sơn phát điên một lát vậy.Trong lòng của ông cũng đặt xuống một tảng đá to, đi đường cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.Đi vào tiền viện, chỉ thấy Lý Trọng Hải và Lý Thúc Hà xúm lại không biết đang nói gì.Lý Đại Thành bất chợt xuất hiện sau lưng bọn họ: "Hai người các con tụ tập lại nói gì thế, nói cho ta nghe thử xem."Lý Thúc Hà bị dọa đến nhảy dựng lên: "Cha, cha làm con sợ gần chết.Con và Nhị ca đang bàn xem nói chuyện Đại Ngưu bị thương nặng cho nương và đại tẩu như thế nào."Lý Đại Thành mỉm cười nói: "Trước mắt Đại Ngưu đã không sao nữa, một lát có thể tỉnh rồi.Chỉ cần dưỡng thương cho tốt, sau này không có bất kỳ ảnh hưởng gì cả.Con nói tin tức này cho nương của con và đại tẩu, nữ nhân ở nhà nhát gan, con đừng hù dọa bọn họ."Dừng một chút, ông lại nói: "Được rồi, để ta đích thân nói với bọn họ, bọn họ tin lời của ta hơn.""Đại Ngưu ổn rồi?" Lý Thúc Hà thở dài nói: "Cha, y thuật của cha như thần, con thấy ngự y trong hoàng cung cũng không sánh bằng cha."Lý Đại Thành cười ha ha: "Nếu thật như thế, ta phải đi treo bảng hiệu ghi là Thần tiên sống."Trong lòng của ông phấn chấn, cũng vui vẻ nói đùa với Lý Thúc Hà.Mà sau khi Lưu thị và Vương thị biết chuyện lại rối loạn một phen, nếu không phải Lý Đại Thành nói với bọn họ Đại Ngưu còn yếu cần phải tịnh dưỡng thì bọn họ sẽ vây quanh giường không rời một khắc nào..