Rầm!. . Rầm!. . Rầm!. Ngoài trời đang đổ mưa rất to , những giọt nước ấy giống như những hoàn đá nặng rơi xuống đất , không khí xung quang yên tĩnh và vắng vẽ đến mức đáng sợ. Phía bên ngoài chỉ nghe thấy được tiếng mưa rào và âm thanh sấm sét mà thôi, trên con đường vắng vẽ ấy có hình dáng một người phụ nữ đang vội vã chạy đi. Con đường khá rộng lớn nhưng vì trời mưa rất to nên không khí vắng vẽ , nhìn rõ thì khuôn mặt cô gái này ngũ quan thanh tú, làng gia trắng noãn như tuyết thân hình nhỏ nhắn nhìn rất là ưa nhìn. Cô gái đấy vội vã chạy đi trên một con đường vắng vẽ trông khuôn mặt rất là vội vàng, có lẽ là ngoài trời đang mưa bản thân cô gái hình dáng nhỏ bé ấy củng không chú ý phía bên đường có một chiếc xe ô tô đang hướng cô mà chạy tới. -----Tít!. tít!. . tít!. két!. két!. két!. ----- Tiếng tít xe to lớn vang lên làm tan đi bầu không khí tĩnh lặng ấy kèm theo tiếng thắng gấp truyền đi làm người nghe tim đập loạn vài nhịp. Ánh mắt cô gái nhỏ ấy mờ mịt dần mất đi ý thức , nhưng…

Chương 89: 89: Mang Thai !

Chủ Tịch Bá Đạo! Xin Đừng Sủng TôiTác giả: Trần Đình PhongTruyện Ngôn TìnhRầm!. . Rầm!. . Rầm!. Ngoài trời đang đổ mưa rất to , những giọt nước ấy giống như những hoàn đá nặng rơi xuống đất , không khí xung quang yên tĩnh và vắng vẽ đến mức đáng sợ. Phía bên ngoài chỉ nghe thấy được tiếng mưa rào và âm thanh sấm sét mà thôi, trên con đường vắng vẽ ấy có hình dáng một người phụ nữ đang vội vã chạy đi. Con đường khá rộng lớn nhưng vì trời mưa rất to nên không khí vắng vẽ , nhìn rõ thì khuôn mặt cô gái này ngũ quan thanh tú, làng gia trắng noãn như tuyết thân hình nhỏ nhắn nhìn rất là ưa nhìn. Cô gái đấy vội vã chạy đi trên một con đường vắng vẽ trông khuôn mặt rất là vội vàng, có lẽ là ngoài trời đang mưa bản thân cô gái hình dáng nhỏ bé ấy củng không chú ý phía bên đường có một chiếc xe ô tô đang hướng cô mà chạy tới. -----Tít!. tít!. . tít!. két!. két!. két!. ----- Tiếng tít xe to lớn vang lên làm tan đi bầu không khí tĩnh lặng ấy kèm theo tiếng thắng gấp truyền đi làm người nghe tim đập loạn vài nhịp. Ánh mắt cô gái nhỏ ấy mờ mịt dần mất đi ý thức , nhưng… Tuy là Mạn Nhu Nhu đã cố kìm nén cơm khó chịu trong lòng nhưng củng chẳng thể nào chịu nổi cả , cô vội vã đứng dậy dùng một bàn tay che bờ môi đỏ mọng kia của mình mà nói.------ Tôi xin phép đi trước !----Nhu Nhu nói xong củng không đợi người khác trả lời mà dùng tốc độ nhanh nhất lao tới bồn rửa tay trong phòng bếp mà cuối cái đầu nhỏ xuống như nôn ra hết cả ruộc gan.Nhu Nhu cảm thấy tình hình này chẳng vui một chút nào cả , tuy là cô đã cố gắng nhưng nhìn lại thì chẳng nôn được thứ gì cả.Một khoảng thời gian sau , khi Nhu Nhu cảm thấy dễ chịu hơn một chút thì liền rữa lại khuôn mặt cho tĩnh táo cô củng không dám nhìn những người nhà kia của hắn mà vờ như không có chuyện gì xảy ra liền đi nhanh lên phòng.Những ánh mắt bất ngờ của mấy người kia đang nhìn châm vào vào hình dáng nhỏ nhắn ấy của cô , trong những ánh mắt ấy đều có phần nghi ngờ, hiếu kỳ thậm chí là vui vẽ.Người phụ nữ được Điềm Cảnh Nghi xem là Dì củng là mẹ của hai đứa em gái hắn vui vẽ nói.----- Cảnh Nghi ! Hình như Nhu Nhu có thai rồi thì phải , một lác nữa con rảnh thì hỏi cô ấy thử xem !----Đây là một trong những lần rất hiếm gặp khi vị Điềm phu nhân này nói chuyện với hắn , bỡi vì thông thường có nói thì hắn củng đóng một bộ mặt lạnh mà quay đi rất khó để người hòa hợp.Nhưng lần đây thì rất khác cho dù nói như thế nào thì bà củng phải nói cho cái tên không hiểu chuyện này biết , sợ cái tên này làm những điều không tốt với Nhu Nhu thì hỏng mất.Điềm Cảnh Nghi nghe được sự nhắc nhờ này thì liền lạnh nhạt đáp.---- Được ! Tôi biết rồi !----Nói xong hắn vẩn giữ khuôn mặt lạnh lùng như thế ,chẳng thèm quan tâm đến ánh mặt của mọi người xung quanh mà liền hướng về phía phòng mình mà bước đi.Điềm Cảnh Nghi nhẹ nhàng mở chiếc cửa phòng ra xuất hiện trước mặt hắn là hình dáng nhỏ bé có một chút quật cường kia đang ngồi xem máy tính , phải nói là cô đang làm việc thì đúng hơn.Thấy hắn đi vào Mạn Nhu Nhu củng không vòng vo mà nhẹ nhàng nói.---- Vài hôm nữa anh có rảnh rỗi thì đưa tôi về thăm nhà được không ? Tôi muốn ở với ba mẹ vài hôm !-----Nói xong cô vẩn không dám nhìn vào khuôn mặt điễn trai đẹp như tạc tượng ấy mà lại châm chú vào chiếc máy tính.Hắn thăm dò hỏi.---- Em có thể nói cho tôi biết là tại sao lại muốn về không ? Tôi nhớ là em mới lên đây làm việc được khoảng vài tháng mà thôi !------Nghe câu hỏi của hắn , Mạn Nhu Nhu liền cố gắng hít sâu một hơi để kìm lại cảm xúc mà nói.----- Tôi có thai rồi , nếu không về ở với ba mẹ vài hôm thì có thể từ giờ đến khi sinh con tôi không gặp được , làm như thế ba mẹ tôi sẽ lo lắng !----Nói xong khuôn mặt cô vẫn lạnh nhạt như thế mà cầm lấy ve thử thai đặt lên chiếc bàn nhỏ như muốn cho hắn thấy vậy.Phải nói trái với vẽ ngoài lạnh nhạt bình tĩnh ấy , tận sau bên trong đáy lòng cô làm một sự hoảng loạn khó có thể diễn tả được bằng lời nói.Phải nói Mạn Nhu Nhu hiện tại có đầy đủ điều kiện có chăm lo cho con của mình được cuộc sống đầy đủ.Nhưng điều cô lo lắng ở đây chính là khi con mình sinh ra không được ba mẹ mình công nhận , đáng sợ hơn nữa là mấy người nhà hắn bắt mất con của cô như thế thì thảm rồi.Thấy cô có vẽ mặt như thế liền dùng bàn tay to lớn ấy ôm chầm lấy Nhu Nhu vào trong lòng v**t v* mái tóc đen mượt kia mà ôn nhu nói.----- Bảo bối ! Em đừng lo ! Nếu như em muốn thì ngày mai chúng ta đăng ký kết hôn được không ? Hay là nói với ba mẹ em chúng ta kết hôn được không ?-----

Tuy là Mạn Nhu Nhu đã cố kìm nén cơm khó chịu trong lòng nhưng củng chẳng thể nào chịu nổi cả , cô vội vã đứng dậy dùng một bàn tay che bờ môi đỏ mọng kia của mình mà nói.

------ Tôi xin phép đi trước !----

Nhu Nhu nói xong củng không đợi người khác trả lời mà dùng tốc độ nhanh nhất lao tới bồn rửa tay trong phòng bếp mà cuối cái đầu nhỏ xuống như nôn ra hết cả ruộc gan.

Nhu Nhu cảm thấy tình hình này chẳng vui một chút nào cả , tuy là cô đã cố gắng nhưng nhìn lại thì chẳng nôn được thứ gì cả.

Một khoảng thời gian sau , khi Nhu Nhu cảm thấy dễ chịu hơn một chút thì liền rữa lại khuôn mặt cho tĩnh táo cô củng không dám nhìn những người nhà kia của hắn mà vờ như không có chuyện gì xảy ra liền đi nhanh lên phòng.

Những ánh mắt bất ngờ của mấy người kia đang nhìn châm vào vào hình dáng nhỏ nhắn ấy của cô , trong những ánh mắt ấy đều có phần nghi ngờ, hiếu kỳ thậm chí là vui vẽ.

Người phụ nữ được Điềm Cảnh Nghi xem là Dì củng là mẹ của hai đứa em gái hắn vui vẽ nói.

----- Cảnh Nghi ! Hình như Nhu Nhu có thai rồi thì phải , một lác nữa con rảnh thì hỏi cô ấy thử xem !----

Đây là một trong những lần rất hiếm gặp khi vị Điềm phu nhân này nói chuyện với hắn , bỡi vì thông thường có nói thì hắn củng đóng một bộ mặt lạnh mà quay đi rất khó để người hòa hợp.

Nhưng lần đây thì rất khác cho dù nói như thế nào thì bà củng phải nói cho cái tên không hiểu chuyện này biết , sợ cái tên này làm những điều không tốt với Nhu Nhu thì hỏng mất.

Điềm Cảnh Nghi nghe được sự nhắc nhờ này thì liền lạnh nhạt đáp.

---- Được ! Tôi biết rồi !----

Nói xong hắn vẩn giữ khuôn mặt lạnh lùng như thế ,chẳng thèm quan tâm đến ánh mặt của mọi người xung quanh mà liền hướng về phía phòng mình mà bước đi.

Điềm Cảnh Nghi nhẹ nhàng mở chiếc cửa phòng ra xuất hiện trước mặt hắn là hình dáng nhỏ bé có một chút quật cường kia đang ngồi xem máy tính , phải nói là cô đang làm việc thì đúng hơn.

Thấy hắn đi vào Mạn Nhu Nhu củng không vòng vo mà nhẹ nhàng nói.

---- Vài hôm nữa anh có rảnh rỗi thì đưa tôi về thăm nhà được không ? Tôi muốn ở với ba mẹ vài hôm !-----

Nói xong cô vẩn không dám nhìn vào khuôn mặt điễn trai đẹp như tạc tượng ấy mà lại châm chú vào chiếc máy tính.

Hắn thăm dò hỏi.

---- Em có thể nói cho tôi biết là tại sao lại muốn về không ? Tôi nhớ là em mới lên đây làm việc được khoảng vài tháng mà thôi !------

Nghe câu hỏi của hắn , Mạn Nhu Nhu liền cố gắng hít sâu một hơi để kìm lại cảm xúc mà nói.

----- Tôi có thai rồi , nếu không về ở với ba mẹ vài hôm thì có thể từ giờ đến khi sinh con tôi không gặp được , làm như thế ba mẹ tôi sẽ lo lắng !----

Nói xong khuôn mặt cô vẫn lạnh nhạt như thế mà cầm lấy ve thử thai đặt lên chiếc bàn nhỏ như muốn cho hắn thấy vậy.

Phải nói trái với vẽ ngoài lạnh nhạt bình tĩnh ấy , tận sau bên trong đáy lòng cô làm một sự hoảng loạn khó có thể diễn tả được bằng lời nói.

Phải nói Mạn Nhu Nhu hiện tại có đầy đủ điều kiện có chăm lo cho con của mình được cuộc sống đầy đủ.

Nhưng điều cô lo lắng ở đây chính là khi con mình sinh ra không được ba mẹ mình công nhận , đáng sợ hơn nữa là mấy người nhà hắn bắt mất con của cô như thế thì thảm rồi.

Thấy cô có vẽ mặt như thế liền dùng bàn tay to lớn ấy ôm chầm lấy Nhu Nhu vào trong lòng v**t v* mái tóc đen mượt kia mà ôn nhu nói.

----- Bảo bối ! Em đừng lo ! Nếu như em muốn thì ngày mai chúng ta đăng ký kết hôn được không ? Hay là nói với ba mẹ em chúng ta kết hôn được không ?-----

Chủ Tịch Bá Đạo! Xin Đừng Sủng TôiTác giả: Trần Đình PhongTruyện Ngôn TìnhRầm!. . Rầm!. . Rầm!. Ngoài trời đang đổ mưa rất to , những giọt nước ấy giống như những hoàn đá nặng rơi xuống đất , không khí xung quang yên tĩnh và vắng vẽ đến mức đáng sợ. Phía bên ngoài chỉ nghe thấy được tiếng mưa rào và âm thanh sấm sét mà thôi, trên con đường vắng vẽ ấy có hình dáng một người phụ nữ đang vội vã chạy đi. Con đường khá rộng lớn nhưng vì trời mưa rất to nên không khí vắng vẽ , nhìn rõ thì khuôn mặt cô gái này ngũ quan thanh tú, làng gia trắng noãn như tuyết thân hình nhỏ nhắn nhìn rất là ưa nhìn. Cô gái đấy vội vã chạy đi trên một con đường vắng vẽ trông khuôn mặt rất là vội vàng, có lẽ là ngoài trời đang mưa bản thân cô gái hình dáng nhỏ bé ấy củng không chú ý phía bên đường có một chiếc xe ô tô đang hướng cô mà chạy tới. -----Tít!. tít!. . tít!. két!. két!. két!. ----- Tiếng tít xe to lớn vang lên làm tan đi bầu không khí tĩnh lặng ấy kèm theo tiếng thắng gấp truyền đi làm người nghe tim đập loạn vài nhịp. Ánh mắt cô gái nhỏ ấy mờ mịt dần mất đi ý thức , nhưng… Tuy là Mạn Nhu Nhu đã cố kìm nén cơm khó chịu trong lòng nhưng củng chẳng thể nào chịu nổi cả , cô vội vã đứng dậy dùng một bàn tay che bờ môi đỏ mọng kia của mình mà nói.------ Tôi xin phép đi trước !----Nhu Nhu nói xong củng không đợi người khác trả lời mà dùng tốc độ nhanh nhất lao tới bồn rửa tay trong phòng bếp mà cuối cái đầu nhỏ xuống như nôn ra hết cả ruộc gan.Nhu Nhu cảm thấy tình hình này chẳng vui một chút nào cả , tuy là cô đã cố gắng nhưng nhìn lại thì chẳng nôn được thứ gì cả.Một khoảng thời gian sau , khi Nhu Nhu cảm thấy dễ chịu hơn một chút thì liền rữa lại khuôn mặt cho tĩnh táo cô củng không dám nhìn những người nhà kia của hắn mà vờ như không có chuyện gì xảy ra liền đi nhanh lên phòng.Những ánh mắt bất ngờ của mấy người kia đang nhìn châm vào vào hình dáng nhỏ nhắn ấy của cô , trong những ánh mắt ấy đều có phần nghi ngờ, hiếu kỳ thậm chí là vui vẽ.Người phụ nữ được Điềm Cảnh Nghi xem là Dì củng là mẹ của hai đứa em gái hắn vui vẽ nói.----- Cảnh Nghi ! Hình như Nhu Nhu có thai rồi thì phải , một lác nữa con rảnh thì hỏi cô ấy thử xem !----Đây là một trong những lần rất hiếm gặp khi vị Điềm phu nhân này nói chuyện với hắn , bỡi vì thông thường có nói thì hắn củng đóng một bộ mặt lạnh mà quay đi rất khó để người hòa hợp.Nhưng lần đây thì rất khác cho dù nói như thế nào thì bà củng phải nói cho cái tên không hiểu chuyện này biết , sợ cái tên này làm những điều không tốt với Nhu Nhu thì hỏng mất.Điềm Cảnh Nghi nghe được sự nhắc nhờ này thì liền lạnh nhạt đáp.---- Được ! Tôi biết rồi !----Nói xong hắn vẩn giữ khuôn mặt lạnh lùng như thế ,chẳng thèm quan tâm đến ánh mặt của mọi người xung quanh mà liền hướng về phía phòng mình mà bước đi.Điềm Cảnh Nghi nhẹ nhàng mở chiếc cửa phòng ra xuất hiện trước mặt hắn là hình dáng nhỏ bé có một chút quật cường kia đang ngồi xem máy tính , phải nói là cô đang làm việc thì đúng hơn.Thấy hắn đi vào Mạn Nhu Nhu củng không vòng vo mà nhẹ nhàng nói.---- Vài hôm nữa anh có rảnh rỗi thì đưa tôi về thăm nhà được không ? Tôi muốn ở với ba mẹ vài hôm !-----Nói xong cô vẩn không dám nhìn vào khuôn mặt điễn trai đẹp như tạc tượng ấy mà lại châm chú vào chiếc máy tính.Hắn thăm dò hỏi.---- Em có thể nói cho tôi biết là tại sao lại muốn về không ? Tôi nhớ là em mới lên đây làm việc được khoảng vài tháng mà thôi !------Nghe câu hỏi của hắn , Mạn Nhu Nhu liền cố gắng hít sâu một hơi để kìm lại cảm xúc mà nói.----- Tôi có thai rồi , nếu không về ở với ba mẹ vài hôm thì có thể từ giờ đến khi sinh con tôi không gặp được , làm như thế ba mẹ tôi sẽ lo lắng !----Nói xong khuôn mặt cô vẫn lạnh nhạt như thế mà cầm lấy ve thử thai đặt lên chiếc bàn nhỏ như muốn cho hắn thấy vậy.Phải nói trái với vẽ ngoài lạnh nhạt bình tĩnh ấy , tận sau bên trong đáy lòng cô làm một sự hoảng loạn khó có thể diễn tả được bằng lời nói.Phải nói Mạn Nhu Nhu hiện tại có đầy đủ điều kiện có chăm lo cho con của mình được cuộc sống đầy đủ.Nhưng điều cô lo lắng ở đây chính là khi con mình sinh ra không được ba mẹ mình công nhận , đáng sợ hơn nữa là mấy người nhà hắn bắt mất con của cô như thế thì thảm rồi.Thấy cô có vẽ mặt như thế liền dùng bàn tay to lớn ấy ôm chầm lấy Nhu Nhu vào trong lòng v**t v* mái tóc đen mượt kia mà ôn nhu nói.----- Bảo bối ! Em đừng lo ! Nếu như em muốn thì ngày mai chúng ta đăng ký kết hôn được không ? Hay là nói với ba mẹ em chúng ta kết hôn được không ?-----

Chương 89: 89: Mang Thai !