Rầm!. . Rầm!. . Rầm!. Ngoài trời đang đổ mưa rất to , những giọt nước ấy giống như những hoàn đá nặng rơi xuống đất , không khí xung quang yên tĩnh và vắng vẽ đến mức đáng sợ. Phía bên ngoài chỉ nghe thấy được tiếng mưa rào và âm thanh sấm sét mà thôi, trên con đường vắng vẽ ấy có hình dáng một người phụ nữ đang vội vã chạy đi. Con đường khá rộng lớn nhưng vì trời mưa rất to nên không khí vắng vẽ , nhìn rõ thì khuôn mặt cô gái này ngũ quan thanh tú, làng gia trắng noãn như tuyết thân hình nhỏ nhắn nhìn rất là ưa nhìn. Cô gái đấy vội vã chạy đi trên một con đường vắng vẽ trông khuôn mặt rất là vội vàng, có lẽ là ngoài trời đang mưa bản thân cô gái hình dáng nhỏ bé ấy củng không chú ý phía bên đường có một chiếc xe ô tô đang hướng cô mà chạy tới. -----Tít!. tít!. . tít!. két!. két!. két!. ----- Tiếng tít xe to lớn vang lên làm tan đi bầu không khí tĩnh lặng ấy kèm theo tiếng thắng gấp truyền đi làm người nghe tim đập loạn vài nhịp. Ánh mắt cô gái nhỏ ấy mờ mịt dần mất đi ý thức , nhưng…

Chương 90: 90: Về Thăm Nhà !

Chủ Tịch Bá Đạo! Xin Đừng Sủng TôiTác giả: Trần Đình PhongTruyện Ngôn TìnhRầm!. . Rầm!. . Rầm!. Ngoài trời đang đổ mưa rất to , những giọt nước ấy giống như những hoàn đá nặng rơi xuống đất , không khí xung quang yên tĩnh và vắng vẽ đến mức đáng sợ. Phía bên ngoài chỉ nghe thấy được tiếng mưa rào và âm thanh sấm sét mà thôi, trên con đường vắng vẽ ấy có hình dáng một người phụ nữ đang vội vã chạy đi. Con đường khá rộng lớn nhưng vì trời mưa rất to nên không khí vắng vẽ , nhìn rõ thì khuôn mặt cô gái này ngũ quan thanh tú, làng gia trắng noãn như tuyết thân hình nhỏ nhắn nhìn rất là ưa nhìn. Cô gái đấy vội vã chạy đi trên một con đường vắng vẽ trông khuôn mặt rất là vội vàng, có lẽ là ngoài trời đang mưa bản thân cô gái hình dáng nhỏ bé ấy củng không chú ý phía bên đường có một chiếc xe ô tô đang hướng cô mà chạy tới. -----Tít!. tít!. . tít!. két!. két!. két!. ----- Tiếng tít xe to lớn vang lên làm tan đi bầu không khí tĩnh lặng ấy kèm theo tiếng thắng gấp truyền đi làm người nghe tim đập loạn vài nhịp. Ánh mắt cô gái nhỏ ấy mờ mịt dần mất đi ý thức , nhưng… Câu nói này của Điềm Cảnh Nghi giống như một liều thuốc an thần vậy làm cho Nhu Nhu bình tĩnh lại không ít.Mạn Nhu Nhu lấy lại tinh thần nói.---- Chuyện đã xảy ra như thế này rồi thì có khóc củng không làm thay đổi được gì cả , bây giờ tôi chỉ mong anh hôm nào rảnh rỗi giúp tôi về nhà là được ! Còn về phần đứa bé này tôi không muốn cho ba mẹ mình biết !-----Nói xong Nhu Nhu dùng ánh mắt như mong chờ đó nhìn vào hắn, Điềm Cảnh Nghi cũng không cần suy nghĩ gì nhiều mà vội vàng gật đầu đáp lời.----- Em muốn là được , miễn sao em thấy ổn là được không cần phải hỏi ý tôi ! -----Hắn nói xong liền dùng bàn tay có phần to lớn ấy v**t v* lấy chiếc bụng có phần nhỏ nhắn kia của cô , thấy được hành động có phần ôn nhu này của hắn Nhu Nhu củng chẳng để tâm mà tập trung vào việc của mình.Điềm Cảnh Nghi tuy là muốn cô nghĩ ngơi một chút nhưng mà củng chẳng dám mở lời vì lại sợ gò bó Nhu Nhu , nếu làm như thế mà cô sinh ra ý nghĩ hắn ép buộc thì được không bằng mất.Thấy hắn có biểu cảm như thế Mạn Nhu Nhu liền mở lời an ủi.---- Không phải là tôi chán ghét gì anh cả , chỉ là tôi không biết được tình cảm của mình giành có anh là như thế nào mà thôi ! Tôi nói như thế anh có trách hay không ?-----Điềm Cảnh Nghi bàn tay to lớn ấy càng siết chặt thân thể nhỏ nhắn của cô hơn mà đáp lời.----- Tôi không trách chỉ cần em và con bình an là được !-----Phải nói Mạn Nhu Nhu với tâm tư thiếu nữ mới lớn chưa trải việc đời này không chống nổi những câu nói thâm tình và sự ôn nhu đến mức lạ này của hắn củng là chuyện bình thường.Bây giờ Nhu Nhu mới biết rõ là cái tên này rất giỏi trong việc trêu chọc phụ nữ à nha , đến ngay cả một người có chút mâu thuẫn với hắn là Nhu Nhu đây hôm nay củng phải siêu lòng vì cái tên này.Trong lòng Nhu Nhu thầm tự mắn mình đúng là càng sống càng thụt lùi , nhưng vẽ bên ngoài khuôn mặt cô vẩn bình thản đáp.----- Được ! Tôi hiểu được tâm ý của anh !-----Khi Nhu Nhu nói xong thì lại nhìn vào khuôn mặt điễn trai như được điêu khắc ra của hắn , cô củng khá bất ngờ vì chẳng biết cái tên này đã ngủ từ lúc nào mà mình củng chẳng hay biết.! Mạn Nhu Nhu lại chẳng thèm để tâm đến cái tên này mà liền tập trung vào công việc của mình , thời gian lại vô tình trôi qua !.!.Vài ngày sau !.Ánh nắng mặt trời chiếu rọi trên một con đường lớn có rất nhiều xe qua lại , trên một chiếc ô tô màu đen sang trọng có hai hình dáng khá quen thuộc nếu không phải Điềm Cảnh Nghi và Mạn Nhu Nhu thì còn ai vào đây chứ.Theo lời hắn đã hứa ngày hôm nay đưa cô về nhà thăm ba mẹ và dĩ nhiên là Mạn Nhu Nhu củng rất vui vẽ vì điều đó.Phải nói lúc ban đầu hắn yêu cầu phải giới thiệu mình là bạn trai của cô có ba mẹ nhưng lại bị Nhu Nhu kịch liệt cầu xin không được làm như thế mới chịu buông tha.Tuy là trong lòng hắn có chút khó chịu nhưng củng chẳng thể làm gì khác , cô chỉ bảo hắn đưa tới nhà và xem như là bạn của mình củng chỉ cho ở lại nhà ban ngày mà thôi, còn về buổi tối thì hắn phải tự lo rồi.Điềm Cảnh Nghi tập trung vào công việc lái xe của mình có đôi lúc lại nhìn vào chiếc giương để xem lấy khuôn mặt đã được điêu khắc sâu trong lòng này.Thấy Nhu Nhu vui vẽ ra mặt như thế thì hắn củng vui vẽ nói.----- Nhu Nhu ! Em mua nhà trên đây nhiều như thế tại sao không bảo ba mẹ lên đây ở cho gần vậy ?

Câu nói này của Điềm Cảnh Nghi giống như một liều thuốc an thần vậy làm cho Nhu Nhu bình tĩnh lại không ít.

Mạn Nhu Nhu lấy lại tinh thần nói.

---- Chuyện đã xảy ra như thế này rồi thì có khóc củng không làm thay đổi được gì cả , bây giờ tôi chỉ mong anh hôm nào rảnh rỗi giúp tôi về nhà là được ! Còn về phần đứa bé này tôi không muốn cho ba mẹ mình biết !-----

Nói xong Nhu Nhu dùng ánh mắt như mong chờ đó nhìn vào hắn, Điềm Cảnh Nghi cũng không cần suy nghĩ gì nhiều mà vội vàng gật đầu đáp lời.

----- Em muốn là được , miễn sao em thấy ổn là được không cần phải hỏi ý tôi ! -----

Hắn nói xong liền dùng bàn tay có phần to lớn ấy v**t v* lấy chiếc bụng có phần nhỏ nhắn kia của cô , thấy được hành động có phần ôn nhu này của hắn Nhu Nhu củng chẳng để tâm mà tập trung vào việc của mình.

Điềm Cảnh Nghi tuy là muốn cô nghĩ ngơi một chút nhưng mà củng chẳng dám mở lời vì lại sợ gò bó Nhu Nhu , nếu làm như thế mà cô sinh ra ý nghĩ hắn ép buộc thì được không bằng mất.

Thấy hắn có biểu cảm như thế Mạn Nhu Nhu liền mở lời an ủi.

---- Không phải là tôi chán ghét gì anh cả , chỉ là tôi không biết được tình cảm của mình giành có anh là như thế nào mà thôi ! Tôi nói như thế anh có trách hay không ?-----

Điềm Cảnh Nghi bàn tay to lớn ấy càng siết chặt thân thể nhỏ nhắn của cô hơn mà đáp lời.

----- Tôi không trách chỉ cần em và con bình an là được !-----

Phải nói Mạn Nhu Nhu với tâm tư thiếu nữ mới lớn chưa trải việc đời này không chống nổi những câu nói thâm tình và sự ôn nhu đến mức lạ này của hắn củng là chuyện bình thường.

Bây giờ Nhu Nhu mới biết rõ là cái tên này rất giỏi trong việc trêu chọc phụ nữ à nha , đến ngay cả một người có chút mâu thuẫn với hắn là Nhu Nhu đây hôm nay củng phải siêu lòng vì cái tên này.

Trong lòng Nhu Nhu thầm tự mắn mình đúng là càng sống càng thụt lùi , nhưng vẽ bên ngoài khuôn mặt cô vẩn bình thản đáp.

----- Được ! Tôi hiểu được tâm ý của anh !-----

Khi Nhu Nhu nói xong thì lại nhìn vào khuôn mặt điễn trai như được điêu khắc ra của hắn , cô củng khá bất ngờ vì chẳng biết cái tên này đã ngủ từ lúc nào mà mình củng chẳng hay biết.

! Mạn Nhu Nhu lại chẳng thèm để tâm đến cái tên này mà liền tập trung vào công việc của mình , thời gian lại vô tình trôi qua !.

!.

Vài ngày sau !.

Ánh nắng mặt trời chiếu rọi trên một con đường lớn có rất nhiều xe qua lại , trên một chiếc ô tô màu đen sang trọng có hai hình dáng khá quen thuộc nếu không phải Điềm Cảnh Nghi và Mạn Nhu Nhu thì còn ai vào đây chứ.

Theo lời hắn đã hứa ngày hôm nay đưa cô về nhà thăm ba mẹ và dĩ nhiên là Mạn Nhu Nhu củng rất vui vẽ vì điều đó.

Phải nói lúc ban đầu hắn yêu cầu phải giới thiệu mình là bạn trai của cô có ba mẹ nhưng lại bị Nhu Nhu kịch liệt cầu xin không được làm như thế mới chịu buông tha.

Tuy là trong lòng hắn có chút khó chịu nhưng củng chẳng thể làm gì khác , cô chỉ bảo hắn đưa tới nhà và xem như là bạn của mình củng chỉ cho ở lại nhà ban ngày mà thôi, còn về buổi tối thì hắn phải tự lo rồi.

Điềm Cảnh Nghi tập trung vào công việc lái xe của mình có đôi lúc lại nhìn vào chiếc giương để xem lấy khuôn mặt đã được điêu khắc sâu trong lòng này.

Thấy Nhu Nhu vui vẽ ra mặt như thế thì hắn củng vui vẽ nói.

----- Nhu Nhu ! Em mua nhà trên đây nhiều như thế tại sao không bảo ba mẹ lên đây ở cho gần vậy ?

Chủ Tịch Bá Đạo! Xin Đừng Sủng TôiTác giả: Trần Đình PhongTruyện Ngôn TìnhRầm!. . Rầm!. . Rầm!. Ngoài trời đang đổ mưa rất to , những giọt nước ấy giống như những hoàn đá nặng rơi xuống đất , không khí xung quang yên tĩnh và vắng vẽ đến mức đáng sợ. Phía bên ngoài chỉ nghe thấy được tiếng mưa rào và âm thanh sấm sét mà thôi, trên con đường vắng vẽ ấy có hình dáng một người phụ nữ đang vội vã chạy đi. Con đường khá rộng lớn nhưng vì trời mưa rất to nên không khí vắng vẽ , nhìn rõ thì khuôn mặt cô gái này ngũ quan thanh tú, làng gia trắng noãn như tuyết thân hình nhỏ nhắn nhìn rất là ưa nhìn. Cô gái đấy vội vã chạy đi trên một con đường vắng vẽ trông khuôn mặt rất là vội vàng, có lẽ là ngoài trời đang mưa bản thân cô gái hình dáng nhỏ bé ấy củng không chú ý phía bên đường có một chiếc xe ô tô đang hướng cô mà chạy tới. -----Tít!. tít!. . tít!. két!. két!. két!. ----- Tiếng tít xe to lớn vang lên làm tan đi bầu không khí tĩnh lặng ấy kèm theo tiếng thắng gấp truyền đi làm người nghe tim đập loạn vài nhịp. Ánh mắt cô gái nhỏ ấy mờ mịt dần mất đi ý thức , nhưng… Câu nói này của Điềm Cảnh Nghi giống như một liều thuốc an thần vậy làm cho Nhu Nhu bình tĩnh lại không ít.Mạn Nhu Nhu lấy lại tinh thần nói.---- Chuyện đã xảy ra như thế này rồi thì có khóc củng không làm thay đổi được gì cả , bây giờ tôi chỉ mong anh hôm nào rảnh rỗi giúp tôi về nhà là được ! Còn về phần đứa bé này tôi không muốn cho ba mẹ mình biết !-----Nói xong Nhu Nhu dùng ánh mắt như mong chờ đó nhìn vào hắn, Điềm Cảnh Nghi cũng không cần suy nghĩ gì nhiều mà vội vàng gật đầu đáp lời.----- Em muốn là được , miễn sao em thấy ổn là được không cần phải hỏi ý tôi ! -----Hắn nói xong liền dùng bàn tay có phần to lớn ấy v**t v* lấy chiếc bụng có phần nhỏ nhắn kia của cô , thấy được hành động có phần ôn nhu này của hắn Nhu Nhu củng chẳng để tâm mà tập trung vào việc của mình.Điềm Cảnh Nghi tuy là muốn cô nghĩ ngơi một chút nhưng mà củng chẳng dám mở lời vì lại sợ gò bó Nhu Nhu , nếu làm như thế mà cô sinh ra ý nghĩ hắn ép buộc thì được không bằng mất.Thấy hắn có biểu cảm như thế Mạn Nhu Nhu liền mở lời an ủi.---- Không phải là tôi chán ghét gì anh cả , chỉ là tôi không biết được tình cảm của mình giành có anh là như thế nào mà thôi ! Tôi nói như thế anh có trách hay không ?-----Điềm Cảnh Nghi bàn tay to lớn ấy càng siết chặt thân thể nhỏ nhắn của cô hơn mà đáp lời.----- Tôi không trách chỉ cần em và con bình an là được !-----Phải nói Mạn Nhu Nhu với tâm tư thiếu nữ mới lớn chưa trải việc đời này không chống nổi những câu nói thâm tình và sự ôn nhu đến mức lạ này của hắn củng là chuyện bình thường.Bây giờ Nhu Nhu mới biết rõ là cái tên này rất giỏi trong việc trêu chọc phụ nữ à nha , đến ngay cả một người có chút mâu thuẫn với hắn là Nhu Nhu đây hôm nay củng phải siêu lòng vì cái tên này.Trong lòng Nhu Nhu thầm tự mắn mình đúng là càng sống càng thụt lùi , nhưng vẽ bên ngoài khuôn mặt cô vẩn bình thản đáp.----- Được ! Tôi hiểu được tâm ý của anh !-----Khi Nhu Nhu nói xong thì lại nhìn vào khuôn mặt điễn trai như được điêu khắc ra của hắn , cô củng khá bất ngờ vì chẳng biết cái tên này đã ngủ từ lúc nào mà mình củng chẳng hay biết.! Mạn Nhu Nhu lại chẳng thèm để tâm đến cái tên này mà liền tập trung vào công việc của mình , thời gian lại vô tình trôi qua !.!.Vài ngày sau !.Ánh nắng mặt trời chiếu rọi trên một con đường lớn có rất nhiều xe qua lại , trên một chiếc ô tô màu đen sang trọng có hai hình dáng khá quen thuộc nếu không phải Điềm Cảnh Nghi và Mạn Nhu Nhu thì còn ai vào đây chứ.Theo lời hắn đã hứa ngày hôm nay đưa cô về nhà thăm ba mẹ và dĩ nhiên là Mạn Nhu Nhu củng rất vui vẽ vì điều đó.Phải nói lúc ban đầu hắn yêu cầu phải giới thiệu mình là bạn trai của cô có ba mẹ nhưng lại bị Nhu Nhu kịch liệt cầu xin không được làm như thế mới chịu buông tha.Tuy là trong lòng hắn có chút khó chịu nhưng củng chẳng thể làm gì khác , cô chỉ bảo hắn đưa tới nhà và xem như là bạn của mình củng chỉ cho ở lại nhà ban ngày mà thôi, còn về buổi tối thì hắn phải tự lo rồi.Điềm Cảnh Nghi tập trung vào công việc lái xe của mình có đôi lúc lại nhìn vào chiếc giương để xem lấy khuôn mặt đã được điêu khắc sâu trong lòng này.Thấy Nhu Nhu vui vẽ ra mặt như thế thì hắn củng vui vẽ nói.----- Nhu Nhu ! Em mua nhà trên đây nhiều như thế tại sao không bảo ba mẹ lên đây ở cho gần vậy ?

Chương 90: 90: Về Thăm Nhà !