Edit + beta: Liv Moore. Mặt trời thành phố Lan tháng 9 như cũ chói chang hừng hực, con đường nóng rực. Lê Lạc trên xe buýt, khí lạnh trong xe nhẹ nhàng khoan khoái bức tan một thân nắng nóng. Buổi chiều thứ hai học sinh không nhiều lắm. Phía sau xe buýt chật chội bây giờ còn trống vài chỗ. Nhưng mà chỉ còn 3 trạm đường, Lê Lạc lười đi về sau, cầm tay vịn an toàn bên cạnh. Lúc cúi đầu nhìn xuống, vành mũ lưỡi trai màu đỏ che hết nửa khuôn mặt. Lê Lạc mặc quần dài rộng thoải mái, trên đầu đội mũ che nắng, như vậy từ trên xuống dưới ăn mặc đầy đủ, đáng chú ý nhất vẫn là làn da đẹp của cô, trắng nõn nhẵn nhụi, còn sáng. Kết hợp với tứ chi mảnh khảnh, thịt xương đều đều, gầy mà không thấy xương. 3trạm rất nhanh đến, trạm này là khu viện nghiên cứu nuôi dưỡng tế bào sinh hóa mới thành lập của thành phố Lan. Lần đầu tiên Lê Lạc trở về vẫn là đi thăm viện nghiên cứu này, kiến trúc hình học đối xứng, hình thể mặt chính trang trọng,khí thế to lớn.Sắc xanh tràn đầy khung cảnh xung quanh, vừa…
Chương 58-2
Bí Mật Thức TỉnhTác giả: Tùy Hầu ChâuTruyện Ngôn TìnhEdit + beta: Liv Moore. Mặt trời thành phố Lan tháng 9 như cũ chói chang hừng hực, con đường nóng rực. Lê Lạc trên xe buýt, khí lạnh trong xe nhẹ nhàng khoan khoái bức tan một thân nắng nóng. Buổi chiều thứ hai học sinh không nhiều lắm. Phía sau xe buýt chật chội bây giờ còn trống vài chỗ. Nhưng mà chỉ còn 3 trạm đường, Lê Lạc lười đi về sau, cầm tay vịn an toàn bên cạnh. Lúc cúi đầu nhìn xuống, vành mũ lưỡi trai màu đỏ che hết nửa khuôn mặt. Lê Lạc mặc quần dài rộng thoải mái, trên đầu đội mũ che nắng, như vậy từ trên xuống dưới ăn mặc đầy đủ, đáng chú ý nhất vẫn là làn da đẹp của cô, trắng nõn nhẵn nhụi, còn sáng. Kết hợp với tứ chi mảnh khảnh, thịt xương đều đều, gầy mà không thấy xương. 3trạm rất nhanh đến, trạm này là khu viện nghiên cứu nuôi dưỡng tế bào sinh hóa mới thành lập của thành phố Lan. Lần đầu tiên Lê Lạc trở về vẫn là đi thăm viện nghiên cứu này, kiến trúc hình học đối xứng, hình thể mặt chính trang trọng,khí thế to lớn.Sắc xanh tràn đầy khung cảnh xung quanh, vừa… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: mèo suni Tạ Uẩn Ninh cần lấy kim cài áo, nhìn qua, dạ một tiếng. Một câu chuyện nằm trong một chiếc nhẫn, thật đúng là làm người ta không tin được. Thương Vũ trở lại, anh muốn đi xuống trước. Mặc kệ Lê Lạc và Thương Vũ có quan hệ gì, đầu tiên cô là người phụ nữ của anh, là người của anh. Tạ Uẩn Ninh xuống lầu, đông thời Thương Vũ cũng tiến vào. Ánh mắt hai người giao nhau, ánh đèn trong phòng khách quá sáng, khiến mắt hơi bị chói. Trên ghế sô pha trong góc phòng khách, Lê Lạc và Thương Ngôn đang chia nhau cầm bộ điều khiển, chơi trò thi đấu thể thao. Hai người chơi rất vui, nhìn không chớp mắt màn hình TV.Ở cửa lớn, Thương Vũ đến tủ để giày, đổi giày diendan.le.quy.don đi trong nhà rồi đi vào; Tạ Uẩn Ninh đút tay vào túi quần, từ từ đi xuống. Hai người gặp nhau, Thương Vũ cười nói: "Xin lỗi, về trễ." Tạ Uẩn Ninh khách sáo đáp: "Anh rể bận rộn, là tôi và Lê Lạc quấy rầy rồi." Thương Vũ cười một tiếng: "Tới nhà ăn một bữa cơm, làm gì mà quấy rày." Nói xong, nhìn hai người đang ngồi trên ghế sô pha, nói với Tạ Uẩn Ninh: "Không ngờ Lê Lạc và Thương Ngôn có thể chơi chung với nhau." .........Giọng điệu này, giống như một người cha già. "Không có biện pháp." Tạ Uẩn Ninh cười nhẹ một tiếng, chuyển mắt về phía Lê Lạc, nói: "Lê Lạc còn nhỏ, khiến anh rể chê cười rồi." "Ha ha." Tay Thương Vũ đặt ở bả vai Tạ Uẩn Ninh: "Có chê cười gì đâu chứ, rõ ràng là chuyện tốt." A! Tạ Uẩn Ninh hừ nhẹ một tiếng, không đáp lại Thương Vũ. Đói với phần lớn đàn ông mà nói, tuổi của phụ nữ càng nhỏ càng tốt, ý Thương Vũ nói chính là cái này. Vốn dĩ, anh có thể hừ mũi coi thường lời nói này, nhưng bây giờ lại không có tư cách phản bác. Nghĩ đến suy đoán của chị họ lần nữa, nếu chuyện đó là sự thật, thì thật sự khiến anh muốn chết đi cho xong. Chẳng lẽ anh có thể chỉ cần con gái, không cần cha vợ sao? Ở ghế sô pha, Thương Ngôn nghe âm thanh cha mình đã về, quay đầu lại gọi một tiếng: "Cha, cha đã về." Chỉ trong hai giây, Thương Ngôn đã chuyển mắt sang chỗ khác, trong trò chơi Lê Lạc lập tức "thiên hạ thủ vi cường". Sau đó bị Thương Ngôn nói là thâm hiểm. Thấy hình ảnh chị em vui vẻ hoà thuận, Tạ Tịnh Di đang xuống lầu bị k*ch th*ch nặng nề, trở nên đau đớn. Bữa tối còn chưa được mang lên, Thương Vũ và Tạ Uẩn Ninh nhìn Lê Lạc và Thương Ngôn chơi trò chơi. Dù sao cũng đến nhà người ta làm khách, dù Lê Lạc còn muốn chơi thêm, nhưng cũng buông hộp điều khiển xuống, chủ động chào hỏi với Thương Vũ. Nhưng, cô vẫn không chào theo danh phận là bạn gái Tạ Uẩn Ninh, mà chào Thương Vũ một tiếng chú Thương. Thương Vũ đã sớm thích ứng với việc Lê Lạc gọi mình là chú Thương, ánh mắt tươi cười đồng ý, nói với Lê Lạc: "Có thời gian
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: mèo suni
Tạ Uẩn Ninh cần lấy kim cài áo, nhìn qua, dạ một tiếng. Một câu chuyện nằm trong một chiếc nhẫn, thật đúng là làm người ta không tin được.
Thương Vũ trở lại, anh muốn đi xuống trước. Mặc kệ Lê Lạc và Thương Vũ có quan hệ gì, đầu tiên cô là người phụ nữ của anh, là người của anh.
Tạ Uẩn Ninh xuống lầu, đông thời Thương Vũ cũng tiến vào. Ánh mắt hai người giao nhau, ánh đèn trong phòng khách quá sáng, khiến mắt hơi bị chói. Trên ghế sô pha trong góc phòng khách, Lê Lạc và Thương Ngôn đang chia nhau cầm bộ điều khiển, chơi trò thi đấu thể thao. Hai người chơi rất vui, nhìn không chớp mắt màn hình TV.
Ở cửa lớn, Thương Vũ đến tủ để giày, đổi giày diendan.le.quy.don đi trong nhà rồi đi vào; Tạ Uẩn Ninh đút tay vào túi quần, từ từ đi xuống. Hai người gặp nhau, Thương Vũ cười nói: "Xin lỗi, về trễ."
Tạ Uẩn Ninh khách sáo đáp: "Anh rể bận rộn, là tôi và Lê Lạc quấy rầy rồi."
Thương Vũ cười một tiếng: "Tới nhà ăn một bữa cơm, làm gì mà quấy rày." Nói xong, nhìn hai người đang ngồi trên ghế sô pha, nói với Tạ Uẩn Ninh: "Không ngờ Lê Lạc và Thương Ngôn có thể chơi chung với nhau."
.........Giọng điệu này, giống như một người cha già.
"Không có biện pháp." Tạ Uẩn Ninh cười nhẹ một tiếng, chuyển mắt về phía Lê Lạc, nói: "Lê Lạc còn nhỏ, khiến anh rể chê cười rồi."
"Ha ha." Tay Thương Vũ đặt ở bả vai Tạ Uẩn Ninh: "Có chê cười gì đâu chứ, rõ ràng là chuyện tốt."
A! Tạ Uẩn Ninh hừ nhẹ một tiếng, không đáp lại Thương Vũ.
Đói với phần lớn đàn ông mà nói, tuổi của phụ nữ càng nhỏ càng tốt, ý Thương Vũ nói chính là cái này. Vốn dĩ, anh có thể hừ mũi coi thường lời nói này, nhưng bây giờ lại không có tư cách phản bác.
Nghĩ đến suy đoán của chị họ lần nữa, nếu chuyện đó là sự thật, thì thật sự khiến anh muốn chết đi cho xong.
Chẳng lẽ anh có thể chỉ cần con gái, không cần cha vợ sao?
Ở ghế sô pha, Thương Ngôn nghe âm thanh cha mình đã về, quay đầu lại gọi một tiếng: "Cha, cha đã về."
Chỉ trong hai giây, Thương Ngôn đã chuyển mắt sang chỗ khác, trong trò chơi Lê Lạc lập tức "thiên hạ thủ vi cường". Sau đó bị Thương Ngôn nói là thâm hiểm.
Thấy hình ảnh chị em vui vẻ hoà thuận, Tạ Tịnh Di đang xuống lầu bị k*ch th*ch nặng nề, trở nên đau đớn. Bữa tối còn chưa được mang lên, Thương Vũ và Tạ Uẩn Ninh nhìn Lê Lạc và Thương Ngôn chơi trò chơi.
Dù sao cũng đến nhà người ta làm khách, dù Lê Lạc còn muốn chơi thêm, nhưng cũng buông hộp điều khiển xuống, chủ động chào hỏi với Thương Vũ. Nhưng, cô vẫn không chào theo danh phận là bạn gái Tạ Uẩn Ninh, mà chào Thương Vũ một tiếng chú Thương.
Thương Vũ đã sớm thích ứng với việc Lê Lạc gọi mình là chú Thương, ánh mắt tươi cười đồng ý, nói với Lê Lạc: "Có thời gian
Bí Mật Thức TỉnhTác giả: Tùy Hầu ChâuTruyện Ngôn TìnhEdit + beta: Liv Moore. Mặt trời thành phố Lan tháng 9 như cũ chói chang hừng hực, con đường nóng rực. Lê Lạc trên xe buýt, khí lạnh trong xe nhẹ nhàng khoan khoái bức tan một thân nắng nóng. Buổi chiều thứ hai học sinh không nhiều lắm. Phía sau xe buýt chật chội bây giờ còn trống vài chỗ. Nhưng mà chỉ còn 3 trạm đường, Lê Lạc lười đi về sau, cầm tay vịn an toàn bên cạnh. Lúc cúi đầu nhìn xuống, vành mũ lưỡi trai màu đỏ che hết nửa khuôn mặt. Lê Lạc mặc quần dài rộng thoải mái, trên đầu đội mũ che nắng, như vậy từ trên xuống dưới ăn mặc đầy đủ, đáng chú ý nhất vẫn là làn da đẹp của cô, trắng nõn nhẵn nhụi, còn sáng. Kết hợp với tứ chi mảnh khảnh, thịt xương đều đều, gầy mà không thấy xương. 3trạm rất nhanh đến, trạm này là khu viện nghiên cứu nuôi dưỡng tế bào sinh hóa mới thành lập của thành phố Lan. Lần đầu tiên Lê Lạc trở về vẫn là đi thăm viện nghiên cứu này, kiến trúc hình học đối xứng, hình thể mặt chính trang trọng,khí thế to lớn.Sắc xanh tràn đầy khung cảnh xung quanh, vừa… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: mèo suni Tạ Uẩn Ninh cần lấy kim cài áo, nhìn qua, dạ một tiếng. Một câu chuyện nằm trong một chiếc nhẫn, thật đúng là làm người ta không tin được. Thương Vũ trở lại, anh muốn đi xuống trước. Mặc kệ Lê Lạc và Thương Vũ có quan hệ gì, đầu tiên cô là người phụ nữ của anh, là người của anh. Tạ Uẩn Ninh xuống lầu, đông thời Thương Vũ cũng tiến vào. Ánh mắt hai người giao nhau, ánh đèn trong phòng khách quá sáng, khiến mắt hơi bị chói. Trên ghế sô pha trong góc phòng khách, Lê Lạc và Thương Ngôn đang chia nhau cầm bộ điều khiển, chơi trò thi đấu thể thao. Hai người chơi rất vui, nhìn không chớp mắt màn hình TV.Ở cửa lớn, Thương Vũ đến tủ để giày, đổi giày diendan.le.quy.don đi trong nhà rồi đi vào; Tạ Uẩn Ninh đút tay vào túi quần, từ từ đi xuống. Hai người gặp nhau, Thương Vũ cười nói: "Xin lỗi, về trễ." Tạ Uẩn Ninh khách sáo đáp: "Anh rể bận rộn, là tôi và Lê Lạc quấy rầy rồi." Thương Vũ cười một tiếng: "Tới nhà ăn một bữa cơm, làm gì mà quấy rày." Nói xong, nhìn hai người đang ngồi trên ghế sô pha, nói với Tạ Uẩn Ninh: "Không ngờ Lê Lạc và Thương Ngôn có thể chơi chung với nhau." .........Giọng điệu này, giống như một người cha già. "Không có biện pháp." Tạ Uẩn Ninh cười nhẹ một tiếng, chuyển mắt về phía Lê Lạc, nói: "Lê Lạc còn nhỏ, khiến anh rể chê cười rồi." "Ha ha." Tay Thương Vũ đặt ở bả vai Tạ Uẩn Ninh: "Có chê cười gì đâu chứ, rõ ràng là chuyện tốt." A! Tạ Uẩn Ninh hừ nhẹ một tiếng, không đáp lại Thương Vũ. Đói với phần lớn đàn ông mà nói, tuổi của phụ nữ càng nhỏ càng tốt, ý Thương Vũ nói chính là cái này. Vốn dĩ, anh có thể hừ mũi coi thường lời nói này, nhưng bây giờ lại không có tư cách phản bác. Nghĩ đến suy đoán của chị họ lần nữa, nếu chuyện đó là sự thật, thì thật sự khiến anh muốn chết đi cho xong. Chẳng lẽ anh có thể chỉ cần con gái, không cần cha vợ sao? Ở ghế sô pha, Thương Ngôn nghe âm thanh cha mình đã về, quay đầu lại gọi một tiếng: "Cha, cha đã về." Chỉ trong hai giây, Thương Ngôn đã chuyển mắt sang chỗ khác, trong trò chơi Lê Lạc lập tức "thiên hạ thủ vi cường". Sau đó bị Thương Ngôn nói là thâm hiểm. Thấy hình ảnh chị em vui vẻ hoà thuận, Tạ Tịnh Di đang xuống lầu bị k*ch th*ch nặng nề, trở nên đau đớn. Bữa tối còn chưa được mang lên, Thương Vũ và Tạ Uẩn Ninh nhìn Lê Lạc và Thương Ngôn chơi trò chơi. Dù sao cũng đến nhà người ta làm khách, dù Lê Lạc còn muốn chơi thêm, nhưng cũng buông hộp điều khiển xuống, chủ động chào hỏi với Thương Vũ. Nhưng, cô vẫn không chào theo danh phận là bạn gái Tạ Uẩn Ninh, mà chào Thương Vũ một tiếng chú Thương. Thương Vũ đã sớm thích ứng với việc Lê Lạc gọi mình là chú Thương, ánh mắt tươi cười đồng ý, nói với Lê Lạc: "Có thời gian