"Reng reng reng! " Tiếng chuông tan học vang lên, trong căn phòng học đơn sơ bắt đầu trở nên ồn ào, nhốn nháo. "Được rồi, được rồi, tan học thôi. " Nữ thanh niên tri thức Vu Thu Cốc đã theo bọn trẻ được một học kỳ, chỉnh lại kính mắt, cho đám trẻ con thôn dã ra ngoài. Giọng nói của cô không hề mang chút uy nghiêm nào. Trong đám học sinh lớn nhỏ đang ùa ra ngoài, có một đứa trẻ vô cùng bắt mắt. Lúc cô bé nghe thấy Vu Thu Cốc nói tan học, mới bắt đầu chậm rãi bỏ sách giáo khoa cũ kỹ và quyển vở vào trong cái cặp sách màu đen, trên cặp còn thêu hình vẽ một con heo đáng yêu. Cô bé này tên là Bì Tiểu Tiểu, người cũng như tên, vóc dáng nho nhỏ, năm nay vừa tròn mười tuổi. Tuy đã lên lớp năm, nhưng cô bé trông vẫn giống mấy đứa lớp hai, lớp ba. Đến khi các học sinh ra hết khỏi phòng học, Vu Thu Cốc mới liếc nhìn Bì Tiểu Tiểu vẫn còn chậm rãi thong thả thu dọn bàn học. "Tiểu Tiểu, hôm nay em lại là người cuối cùng đấy. " Vu Thu Cốc nhìn Bì Tiểu Tiểu lẻ loi trơ trọi một mình, có chút đáng…

Chương 46: 46: Thay Đổi

Thập Niên 70 Cả Nhà Là Thánh CãiTác giả: Trí Xỉ Bất Thị BệnhTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình"Reng reng reng! " Tiếng chuông tan học vang lên, trong căn phòng học đơn sơ bắt đầu trở nên ồn ào, nhốn nháo. "Được rồi, được rồi, tan học thôi. " Nữ thanh niên tri thức Vu Thu Cốc đã theo bọn trẻ được một học kỳ, chỉnh lại kính mắt, cho đám trẻ con thôn dã ra ngoài. Giọng nói của cô không hề mang chút uy nghiêm nào. Trong đám học sinh lớn nhỏ đang ùa ra ngoài, có một đứa trẻ vô cùng bắt mắt. Lúc cô bé nghe thấy Vu Thu Cốc nói tan học, mới bắt đầu chậm rãi bỏ sách giáo khoa cũ kỹ và quyển vở vào trong cái cặp sách màu đen, trên cặp còn thêu hình vẽ một con heo đáng yêu. Cô bé này tên là Bì Tiểu Tiểu, người cũng như tên, vóc dáng nho nhỏ, năm nay vừa tròn mười tuổi. Tuy đã lên lớp năm, nhưng cô bé trông vẫn giống mấy đứa lớp hai, lớp ba. Đến khi các học sinh ra hết khỏi phòng học, Vu Thu Cốc mới liếc nhìn Bì Tiểu Tiểu vẫn còn chậm rãi thong thả thu dọn bàn học. "Tiểu Tiểu, hôm nay em lại là người cuối cùng đấy. " Vu Thu Cốc nhìn Bì Tiểu Tiểu lẻ loi trơ trọi một mình, có chút đáng… Ông ta cười lạnh, thật sự cho rằng chức vị đại đội trưởng ai muốn làm là làm được sao, cho dù có lên làm thì cũng chỉ chịu thiệt nếu không có năng lực.“Được, hôm nay là ngày đầu tiên Bì Văn Quang tôi lên làm đại đội trưởng, trận đấu tố này chúng ta phải phê bình thật tốt.”Trong đám đông, Bì Tiểu Tiểu nhìn thấy Bì Văn Quang bước lên bục thì trái tim lạnh đi một hồi, nghiến chặt răng.Bì Văn Quang tiếp tục nói, khuôn mặt ông ta hiện rõ sự tự mãn và say mê:“Các nhà lãnh đạo của chúng ta luôn nói, những người nông dân giàu có như họ cần đấu tố nhiều hơn, cần đi sâu hơn vào quần chúng thì mới thay đổi được suy nghĩ của họ, xích lại gần hơn với những người nông dân nghèo như chúng ta, mọi người thấy có đúng không?”“Đúng!”“Vào thời cổ đại, đối với những người này, chúng ta phải ném trứng thối và rau, đúng không?”“Đúng!”“Nhưng chúng ta không thể lãng phí vậy được, trứng gà ba xu một quả, nhà chúng ta đồ ăn còn không đủ ăn, thì sao chúng ta có thể lãng phí như vậy được.Vậy chúng ta nên làm gì?”“Mắng chửi họ, đánh họ!”“Mắng chửi có ích gì không? Con em chúng ta mắng chửi mỗi ngày, có chăm chỉ học thêm chút nào không? Đàn ông nhà chúng ta bị mắng chửi mỗi ngày, thì ánh mắt có thể ngưng nhìn các cô gái nhà người ta nữa hay không?” Bì Văn Quang nghiêm mặt hỏi.“Không thể nào!”Một đám người bị hỏi, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nên nói thế nào nên làm gì đây?“Mọi người hãy nhìn hai người này, một thằng nhóc phá gia chi tử mới hơn mười tuổi, một người đàn bà không biết làm gì hết, được đưa đến chỗ chúng ta, đến lúc đó, chúng ta còn phải phân chia đồ ăn cho họ.Nhưng họ đã đến đây nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn chưa làm được gì hết, mọi người thấy vậy được không?”Khi nghe đến vấn đề về lương thực, mọi người đều cảnh giác.Đúng vậy, dáng vẻ hai người này gì cũng không biết, đã lãng phí nhiều ngày như vậy rồi, đến cuối năm không có lương thực, họ phải mượn lương thực của đại đội trưởng?Mượn lương thực của đại đội không phải là chiếm dụng lương thực của họ sao?“Không được!”“Nhất định phải thay đổi!”“Đúng, thay đổi!” Bì Văn Quang như chợt nghĩ ra, hô lên: “Nhất định phải thay đổi, đất nhà chúng ta mỗi ngày đều có rất nhiều việc chờ họ đến làm.Thằng nhóc này cao lớn, nhất định phải đi khai hoang.”“Nếu người đàn bà này đi làm nông thì chúng ta vẫn phải tốn tiền thuốc thang, vì vậy sau này chúng ta để cô ta làm thợ may cho chúng ta.Lúc trước có nghe nói mấy người họ biết thêu thùa, yêu cầu của chúng ta không cao, quần áo may tốt là được, mọi người nói có đúng không?”.

Ông ta cười lạnh, thật sự cho rằng chức vị đại đội trưởng ai muốn làm là làm được sao, cho dù có lên làm thì cũng chỉ chịu thiệt nếu không có năng lực.

“Được, hôm nay là ngày đầu tiên Bì Văn Quang tôi lên làm đại đội trưởng, trận đấu tố này chúng ta phải phê bình thật tốt.

”Trong đám đông, Bì Tiểu Tiểu nhìn thấy Bì Văn Quang bước lên bục thì trái tim lạnh đi một hồi, nghiến chặt răng.

Bì Văn Quang tiếp tục nói, khuôn mặt ông ta hiện rõ sự tự mãn và say mê:“Các nhà lãnh đạo của chúng ta luôn nói, những người nông dân giàu có như họ cần đấu tố nhiều hơn, cần đi sâu hơn vào quần chúng thì mới thay đổi được suy nghĩ của họ, xích lại gần hơn với những người nông dân nghèo như chúng ta, mọi người thấy có đúng không?”“Đúng!”“Vào thời cổ đại, đối với những người này, chúng ta phải ném trứng thối và rau, đúng không?”“Đúng!”“Nhưng chúng ta không thể lãng phí vậy được, trứng gà ba xu một quả, nhà chúng ta đồ ăn còn không đủ ăn, thì sao chúng ta có thể lãng phí như vậy được.

Vậy chúng ta nên làm gì?”“Mắng chửi họ, đánh họ!”“Mắng chửi có ích gì không? Con em chúng ta mắng chửi mỗi ngày, có chăm chỉ học thêm chút nào không? Đàn ông nhà chúng ta bị mắng chửi mỗi ngày, thì ánh mắt có thể ngưng nhìn các cô gái nhà người ta nữa hay không?” Bì Văn Quang nghiêm mặt hỏi.

“Không thể nào!”Một đám người bị hỏi, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nên nói thế nào nên làm gì đây?“Mọi người hãy nhìn hai người này, một thằng nhóc phá gia chi tử mới hơn mười tuổi, một người đàn bà không biết làm gì hết, được đưa đến chỗ chúng ta, đến lúc đó, chúng ta còn phải phân chia đồ ăn cho họ.

Nhưng họ đã đến đây nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn chưa làm được gì hết, mọi người thấy vậy được không?”Khi nghe đến vấn đề về lương thực, mọi người đều cảnh giác.

Đúng vậy, dáng vẻ hai người này gì cũng không biết, đã lãng phí nhiều ngày như vậy rồi, đến cuối năm không có lương thực, họ phải mượn lương thực của đại đội trưởng?Mượn lương thực của đại đội không phải là chiếm dụng lương thực của họ sao?“Không được!”“Nhất định phải thay đổi!”“Đúng, thay đổi!” Bì Văn Quang như chợt nghĩ ra, hô lên: “Nhất định phải thay đổi, đất nhà chúng ta mỗi ngày đều có rất nhiều việc chờ họ đến làm.

Thằng nhóc này cao lớn, nhất định phải đi khai hoang.

”“Nếu người đàn bà này đi làm nông thì chúng ta vẫn phải tốn tiền thuốc thang, vì vậy sau này chúng ta để cô ta làm thợ may cho chúng ta.

Lúc trước có nghe nói mấy người họ biết thêu thùa, yêu cầu của chúng ta không cao, quần áo may tốt là được, mọi người nói có đúng không?”.

Thập Niên 70 Cả Nhà Là Thánh CãiTác giả: Trí Xỉ Bất Thị BệnhTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình"Reng reng reng! " Tiếng chuông tan học vang lên, trong căn phòng học đơn sơ bắt đầu trở nên ồn ào, nhốn nháo. "Được rồi, được rồi, tan học thôi. " Nữ thanh niên tri thức Vu Thu Cốc đã theo bọn trẻ được một học kỳ, chỉnh lại kính mắt, cho đám trẻ con thôn dã ra ngoài. Giọng nói của cô không hề mang chút uy nghiêm nào. Trong đám học sinh lớn nhỏ đang ùa ra ngoài, có một đứa trẻ vô cùng bắt mắt. Lúc cô bé nghe thấy Vu Thu Cốc nói tan học, mới bắt đầu chậm rãi bỏ sách giáo khoa cũ kỹ và quyển vở vào trong cái cặp sách màu đen, trên cặp còn thêu hình vẽ một con heo đáng yêu. Cô bé này tên là Bì Tiểu Tiểu, người cũng như tên, vóc dáng nho nhỏ, năm nay vừa tròn mười tuổi. Tuy đã lên lớp năm, nhưng cô bé trông vẫn giống mấy đứa lớp hai, lớp ba. Đến khi các học sinh ra hết khỏi phòng học, Vu Thu Cốc mới liếc nhìn Bì Tiểu Tiểu vẫn còn chậm rãi thong thả thu dọn bàn học. "Tiểu Tiểu, hôm nay em lại là người cuối cùng đấy. " Vu Thu Cốc nhìn Bì Tiểu Tiểu lẻ loi trơ trọi một mình, có chút đáng… Ông ta cười lạnh, thật sự cho rằng chức vị đại đội trưởng ai muốn làm là làm được sao, cho dù có lên làm thì cũng chỉ chịu thiệt nếu không có năng lực.“Được, hôm nay là ngày đầu tiên Bì Văn Quang tôi lên làm đại đội trưởng, trận đấu tố này chúng ta phải phê bình thật tốt.”Trong đám đông, Bì Tiểu Tiểu nhìn thấy Bì Văn Quang bước lên bục thì trái tim lạnh đi một hồi, nghiến chặt răng.Bì Văn Quang tiếp tục nói, khuôn mặt ông ta hiện rõ sự tự mãn và say mê:“Các nhà lãnh đạo của chúng ta luôn nói, những người nông dân giàu có như họ cần đấu tố nhiều hơn, cần đi sâu hơn vào quần chúng thì mới thay đổi được suy nghĩ của họ, xích lại gần hơn với những người nông dân nghèo như chúng ta, mọi người thấy có đúng không?”“Đúng!”“Vào thời cổ đại, đối với những người này, chúng ta phải ném trứng thối và rau, đúng không?”“Đúng!”“Nhưng chúng ta không thể lãng phí vậy được, trứng gà ba xu một quả, nhà chúng ta đồ ăn còn không đủ ăn, thì sao chúng ta có thể lãng phí như vậy được.Vậy chúng ta nên làm gì?”“Mắng chửi họ, đánh họ!”“Mắng chửi có ích gì không? Con em chúng ta mắng chửi mỗi ngày, có chăm chỉ học thêm chút nào không? Đàn ông nhà chúng ta bị mắng chửi mỗi ngày, thì ánh mắt có thể ngưng nhìn các cô gái nhà người ta nữa hay không?” Bì Văn Quang nghiêm mặt hỏi.“Không thể nào!”Một đám người bị hỏi, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nên nói thế nào nên làm gì đây?“Mọi người hãy nhìn hai người này, một thằng nhóc phá gia chi tử mới hơn mười tuổi, một người đàn bà không biết làm gì hết, được đưa đến chỗ chúng ta, đến lúc đó, chúng ta còn phải phân chia đồ ăn cho họ.Nhưng họ đã đến đây nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn chưa làm được gì hết, mọi người thấy vậy được không?”Khi nghe đến vấn đề về lương thực, mọi người đều cảnh giác.Đúng vậy, dáng vẻ hai người này gì cũng không biết, đã lãng phí nhiều ngày như vậy rồi, đến cuối năm không có lương thực, họ phải mượn lương thực của đại đội trưởng?Mượn lương thực của đại đội không phải là chiếm dụng lương thực của họ sao?“Không được!”“Nhất định phải thay đổi!”“Đúng, thay đổi!” Bì Văn Quang như chợt nghĩ ra, hô lên: “Nhất định phải thay đổi, đất nhà chúng ta mỗi ngày đều có rất nhiều việc chờ họ đến làm.Thằng nhóc này cao lớn, nhất định phải đi khai hoang.”“Nếu người đàn bà này đi làm nông thì chúng ta vẫn phải tốn tiền thuốc thang, vì vậy sau này chúng ta để cô ta làm thợ may cho chúng ta.Lúc trước có nghe nói mấy người họ biết thêu thùa, yêu cầu của chúng ta không cao, quần áo may tốt là được, mọi người nói có đúng không?”.

Chương 46: 46: Thay Đổi