"Reng reng reng! " Tiếng chuông tan học vang lên, trong căn phòng học đơn sơ bắt đầu trở nên ồn ào, nhốn nháo. "Được rồi, được rồi, tan học thôi. " Nữ thanh niên tri thức Vu Thu Cốc đã theo bọn trẻ được một học kỳ, chỉnh lại kính mắt, cho đám trẻ con thôn dã ra ngoài. Giọng nói của cô không hề mang chút uy nghiêm nào. Trong đám học sinh lớn nhỏ đang ùa ra ngoài, có một đứa trẻ vô cùng bắt mắt. Lúc cô bé nghe thấy Vu Thu Cốc nói tan học, mới bắt đầu chậm rãi bỏ sách giáo khoa cũ kỹ và quyển vở vào trong cái cặp sách màu đen, trên cặp còn thêu hình vẽ một con heo đáng yêu. Cô bé này tên là Bì Tiểu Tiểu, người cũng như tên, vóc dáng nho nhỏ, năm nay vừa tròn mười tuổi. Tuy đã lên lớp năm, nhưng cô bé trông vẫn giống mấy đứa lớp hai, lớp ba. Đến khi các học sinh ra hết khỏi phòng học, Vu Thu Cốc mới liếc nhìn Bì Tiểu Tiểu vẫn còn chậm rãi thong thả thu dọn bàn học. "Tiểu Tiểu, hôm nay em lại là người cuối cùng đấy. " Vu Thu Cốc nhìn Bì Tiểu Tiểu lẻ loi trơ trọi một mình, có chút đáng…
Chương 49: 49: Toàn Mấy Đứa Ngu Ngốc
Thập Niên 70 Cả Nhà Là Thánh CãiTác giả: Trí Xỉ Bất Thị BệnhTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình"Reng reng reng! " Tiếng chuông tan học vang lên, trong căn phòng học đơn sơ bắt đầu trở nên ồn ào, nhốn nháo. "Được rồi, được rồi, tan học thôi. " Nữ thanh niên tri thức Vu Thu Cốc đã theo bọn trẻ được một học kỳ, chỉnh lại kính mắt, cho đám trẻ con thôn dã ra ngoài. Giọng nói của cô không hề mang chút uy nghiêm nào. Trong đám học sinh lớn nhỏ đang ùa ra ngoài, có một đứa trẻ vô cùng bắt mắt. Lúc cô bé nghe thấy Vu Thu Cốc nói tan học, mới bắt đầu chậm rãi bỏ sách giáo khoa cũ kỹ và quyển vở vào trong cái cặp sách màu đen, trên cặp còn thêu hình vẽ một con heo đáng yêu. Cô bé này tên là Bì Tiểu Tiểu, người cũng như tên, vóc dáng nho nhỏ, năm nay vừa tròn mười tuổi. Tuy đã lên lớp năm, nhưng cô bé trông vẫn giống mấy đứa lớp hai, lớp ba. Đến khi các học sinh ra hết khỏi phòng học, Vu Thu Cốc mới liếc nhìn Bì Tiểu Tiểu vẫn còn chậm rãi thong thả thu dọn bàn học. "Tiểu Tiểu, hôm nay em lại là người cuối cùng đấy. " Vu Thu Cốc nhìn Bì Tiểu Tiểu lẻ loi trơ trọi một mình, có chút đáng… Cô muốn từ chối, cô muốn ở cùng với con mình, con của cô mới mười hai tuổi, sao có thể một mình chui xuống dưới lòng đất được.Sau đó tay của cô bị kéo nhẹ một cái, nhận thấy lực kéo trên tay, cô bèn đưa mắt nhìn về phía đó.“Mẹ, mẹ về trước đi.” Giang Tư Niên lắc đầu với cô, thấy cô còn định nói chuyện, lại tiếp tục nói: “Con không thể không có mẹ được, mẹ, mẹ giữ sức khỏe nhé?”Trong con ngươi nâu nhạt lấp lánh ánh sáng mang theo vài phần cầu xin và lạnh lùng.“Được.”Thư Ngữ cắn răng, xoa xoa đầu cậu bé, trên mặt đầy vẻ khó chịu, gương mặt có vẻ xấu xí: “Con cẩn thận một chút.”Sau đó cô rời đi, bóng lưng có vẻ rất cô đơn.“Được rồi, thằng nhãi, cầm lấy cái cuốc, trông còn nhỏ tuổi thế này, nên được dạy dỗ tốt một chút, nhiệt tình yêu thương lao động…”Đại đội trưởng mới nhậm chức ở bên ngoài uy phong bao nhiêu, kiêu ngạo khí phách bao nhiêu, về đến nhà trông hèn mọn bấy nhiêu.Trong đại đội Phong Cốc, cho dù ở rất xa thì mọi người cũng nghe thấy Tăng Lập Nguyệt đang dạy dỗ con cháu nhà mình.“Não anh bị cái gì đấy hả? Cái chức đại đội trưởng này anh thích là làm được sao? Anh có được học cái gì chưa? Có người ở sau trợ giúp anh không?” Tăng Lập Nguyệt rống lên.“Vị trí của anh Đoàn anh có thể ngồi được sao? Anh đang sợ nhà chúng ta sống quá tốt hay sao hả?”Tăng Lập Nguyệt sắp tức điên lên rồi, nhìn Bì Văn Quang đến chết cũng không chịu hối cải, còn có mấy người tmp cũng tỏ vẻ không thèm để ý, cùng với dáng vẻ Bì Hướng Dung đang khúm núm không có chút oát giận hay phẫn nộ gì, bà cụ càng tức giận hơn.Cái nhà này, thật đúng là toàn mấy đứa ngu ngốc, bà sắp tức chết rồi.“Con chưa từng đi học, nhưng không phải mấy đứa con của con đang đi sao.” Bì Văn Quang tìm được sơ hở trong câu nói của Tăng Lập Nguyệt, lập tức phản bác.“Anh nói cái gì? Anh lặp lại lần nữa?”Tăng Lập Nguyệt muốn lấy cái búa để cạy não Bì Văn Quang ra xem bên trong có phải toàn bã đậu hay không, không phải, bã đậu còn ăn được, bảo bã đậu là đánh giá quá cao rồi.Bà thậm chí còn muốn đào ông già đã chết nhiều năm của nhà này lên để hỏi xem có phải phía bên nhà bọn họ có vấn đề gì về não không, chứ tính ra nhà họ Tằng các bà không có mấy loại kì lạ như thế này.Bên tai đã nổ tung, Bì Văn Quang thật sự muốn che tai mình lại, nhưng không dám..
Cô muốn từ chối, cô muốn ở cùng với con mình, con của cô mới mười hai tuổi, sao có thể một mình chui xuống dưới lòng đất được.
Sau đó tay của cô bị kéo nhẹ một cái, nhận thấy lực kéo trên tay, cô bèn đưa mắt nhìn về phía đó.
“Mẹ, mẹ về trước đi.
” Giang Tư Niên lắc đầu với cô, thấy cô còn định nói chuyện, lại tiếp tục nói: “Con không thể không có mẹ được, mẹ, mẹ giữ sức khỏe nhé?”Trong con ngươi nâu nhạt lấp lánh ánh sáng mang theo vài phần cầu xin và lạnh lùng.
“Được.
”Thư Ngữ cắn răng, xoa xoa đầu cậu bé, trên mặt đầy vẻ khó chịu, gương mặt có vẻ xấu xí: “Con cẩn thận một chút.
”Sau đó cô rời đi, bóng lưng có vẻ rất cô đơn.
“Được rồi, thằng nhãi, cầm lấy cái cuốc, trông còn nhỏ tuổi thế này, nên được dạy dỗ tốt một chút, nhiệt tình yêu thương lao động…”Đại đội trưởng mới nhậm chức ở bên ngoài uy phong bao nhiêu, kiêu ngạo khí phách bao nhiêu, về đến nhà trông hèn mọn bấy nhiêu.
Trong đại đội Phong Cốc, cho dù ở rất xa thì mọi người cũng nghe thấy Tăng Lập Nguyệt đang dạy dỗ con cháu nhà mình.
“Não anh bị cái gì đấy hả? Cái chức đại đội trưởng này anh thích là làm được sao? Anh có được học cái gì chưa? Có người ở sau trợ giúp anh không?” Tăng Lập Nguyệt rống lên.
“Vị trí của anh Đoàn anh có thể ngồi được sao? Anh đang sợ nhà chúng ta sống quá tốt hay sao hả?”Tăng Lập Nguyệt sắp tức điên lên rồi, nhìn Bì Văn Quang đến chết cũng không chịu hối cải, còn có mấy người tmp cũng tỏ vẻ không thèm để ý, cùng với dáng vẻ Bì Hướng Dung đang khúm núm không có chút oát giận hay phẫn nộ gì, bà cụ càng tức giận hơn.
Cái nhà này, thật đúng là toàn mấy đứa ngu ngốc, bà sắp tức chết rồi.
“Con chưa từng đi học, nhưng không phải mấy đứa con của con đang đi sao.
” Bì Văn Quang tìm được sơ hở trong câu nói của Tăng Lập Nguyệt, lập tức phản bác.
“Anh nói cái gì? Anh lặp lại lần nữa?”Tăng Lập Nguyệt muốn lấy cái búa để cạy não Bì Văn Quang ra xem bên trong có phải toàn bã đậu hay không, không phải, bã đậu còn ăn được, bảo bã đậu là đánh giá quá cao rồi.
Bà thậm chí còn muốn đào ông già đã chết nhiều năm của nhà này lên để hỏi xem có phải phía bên nhà bọn họ có vấn đề gì về não không, chứ tính ra nhà họ Tằng các bà không có mấy loại kì lạ như thế này.
Bên tai đã nổ tung, Bì Văn Quang thật sự muốn che tai mình lại, nhưng không dám.
.
Thập Niên 70 Cả Nhà Là Thánh CãiTác giả: Trí Xỉ Bất Thị BệnhTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình"Reng reng reng! " Tiếng chuông tan học vang lên, trong căn phòng học đơn sơ bắt đầu trở nên ồn ào, nhốn nháo. "Được rồi, được rồi, tan học thôi. " Nữ thanh niên tri thức Vu Thu Cốc đã theo bọn trẻ được một học kỳ, chỉnh lại kính mắt, cho đám trẻ con thôn dã ra ngoài. Giọng nói của cô không hề mang chút uy nghiêm nào. Trong đám học sinh lớn nhỏ đang ùa ra ngoài, có một đứa trẻ vô cùng bắt mắt. Lúc cô bé nghe thấy Vu Thu Cốc nói tan học, mới bắt đầu chậm rãi bỏ sách giáo khoa cũ kỹ và quyển vở vào trong cái cặp sách màu đen, trên cặp còn thêu hình vẽ một con heo đáng yêu. Cô bé này tên là Bì Tiểu Tiểu, người cũng như tên, vóc dáng nho nhỏ, năm nay vừa tròn mười tuổi. Tuy đã lên lớp năm, nhưng cô bé trông vẫn giống mấy đứa lớp hai, lớp ba. Đến khi các học sinh ra hết khỏi phòng học, Vu Thu Cốc mới liếc nhìn Bì Tiểu Tiểu vẫn còn chậm rãi thong thả thu dọn bàn học. "Tiểu Tiểu, hôm nay em lại là người cuối cùng đấy. " Vu Thu Cốc nhìn Bì Tiểu Tiểu lẻ loi trơ trọi một mình, có chút đáng… Cô muốn từ chối, cô muốn ở cùng với con mình, con của cô mới mười hai tuổi, sao có thể một mình chui xuống dưới lòng đất được.Sau đó tay của cô bị kéo nhẹ một cái, nhận thấy lực kéo trên tay, cô bèn đưa mắt nhìn về phía đó.“Mẹ, mẹ về trước đi.” Giang Tư Niên lắc đầu với cô, thấy cô còn định nói chuyện, lại tiếp tục nói: “Con không thể không có mẹ được, mẹ, mẹ giữ sức khỏe nhé?”Trong con ngươi nâu nhạt lấp lánh ánh sáng mang theo vài phần cầu xin và lạnh lùng.“Được.”Thư Ngữ cắn răng, xoa xoa đầu cậu bé, trên mặt đầy vẻ khó chịu, gương mặt có vẻ xấu xí: “Con cẩn thận một chút.”Sau đó cô rời đi, bóng lưng có vẻ rất cô đơn.“Được rồi, thằng nhãi, cầm lấy cái cuốc, trông còn nhỏ tuổi thế này, nên được dạy dỗ tốt một chút, nhiệt tình yêu thương lao động…”Đại đội trưởng mới nhậm chức ở bên ngoài uy phong bao nhiêu, kiêu ngạo khí phách bao nhiêu, về đến nhà trông hèn mọn bấy nhiêu.Trong đại đội Phong Cốc, cho dù ở rất xa thì mọi người cũng nghe thấy Tăng Lập Nguyệt đang dạy dỗ con cháu nhà mình.“Não anh bị cái gì đấy hả? Cái chức đại đội trưởng này anh thích là làm được sao? Anh có được học cái gì chưa? Có người ở sau trợ giúp anh không?” Tăng Lập Nguyệt rống lên.“Vị trí của anh Đoàn anh có thể ngồi được sao? Anh đang sợ nhà chúng ta sống quá tốt hay sao hả?”Tăng Lập Nguyệt sắp tức điên lên rồi, nhìn Bì Văn Quang đến chết cũng không chịu hối cải, còn có mấy người tmp cũng tỏ vẻ không thèm để ý, cùng với dáng vẻ Bì Hướng Dung đang khúm núm không có chút oát giận hay phẫn nộ gì, bà cụ càng tức giận hơn.Cái nhà này, thật đúng là toàn mấy đứa ngu ngốc, bà sắp tức chết rồi.“Con chưa từng đi học, nhưng không phải mấy đứa con của con đang đi sao.” Bì Văn Quang tìm được sơ hở trong câu nói của Tăng Lập Nguyệt, lập tức phản bác.“Anh nói cái gì? Anh lặp lại lần nữa?”Tăng Lập Nguyệt muốn lấy cái búa để cạy não Bì Văn Quang ra xem bên trong có phải toàn bã đậu hay không, không phải, bã đậu còn ăn được, bảo bã đậu là đánh giá quá cao rồi.Bà thậm chí còn muốn đào ông già đã chết nhiều năm của nhà này lên để hỏi xem có phải phía bên nhà bọn họ có vấn đề gì về não không, chứ tính ra nhà họ Tằng các bà không có mấy loại kì lạ như thế này.Bên tai đã nổ tung, Bì Văn Quang thật sự muốn che tai mình lại, nhưng không dám..