"Reng reng reng! " Tiếng chuông tan học vang lên, trong căn phòng học đơn sơ bắt đầu trở nên ồn ào, nhốn nháo. "Được rồi, được rồi, tan học thôi. " Nữ thanh niên tri thức Vu Thu Cốc đã theo bọn trẻ được một học kỳ, chỉnh lại kính mắt, cho đám trẻ con thôn dã ra ngoài. Giọng nói của cô không hề mang chút uy nghiêm nào. Trong đám học sinh lớn nhỏ đang ùa ra ngoài, có một đứa trẻ vô cùng bắt mắt. Lúc cô bé nghe thấy Vu Thu Cốc nói tan học, mới bắt đầu chậm rãi bỏ sách giáo khoa cũ kỹ và quyển vở vào trong cái cặp sách màu đen, trên cặp còn thêu hình vẽ một con heo đáng yêu. Cô bé này tên là Bì Tiểu Tiểu, người cũng như tên, vóc dáng nho nhỏ, năm nay vừa tròn mười tuổi. Tuy đã lên lớp năm, nhưng cô bé trông vẫn giống mấy đứa lớp hai, lớp ba. Đến khi các học sinh ra hết khỏi phòng học, Vu Thu Cốc mới liếc nhìn Bì Tiểu Tiểu vẫn còn chậm rãi thong thả thu dọn bàn học. "Tiểu Tiểu, hôm nay em lại là người cuối cùng đấy. " Vu Thu Cốc nhìn Bì Tiểu Tiểu lẻ loi trơ trọi một mình, có chút đáng…

Chương 50: 50: Dám Đòi Ra Ở Riêng

Thập Niên 70 Cả Nhà Là Thánh CãiTác giả: Trí Xỉ Bất Thị BệnhTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình"Reng reng reng! " Tiếng chuông tan học vang lên, trong căn phòng học đơn sơ bắt đầu trở nên ồn ào, nhốn nháo. "Được rồi, được rồi, tan học thôi. " Nữ thanh niên tri thức Vu Thu Cốc đã theo bọn trẻ được một học kỳ, chỉnh lại kính mắt, cho đám trẻ con thôn dã ra ngoài. Giọng nói của cô không hề mang chút uy nghiêm nào. Trong đám học sinh lớn nhỏ đang ùa ra ngoài, có một đứa trẻ vô cùng bắt mắt. Lúc cô bé nghe thấy Vu Thu Cốc nói tan học, mới bắt đầu chậm rãi bỏ sách giáo khoa cũ kỹ và quyển vở vào trong cái cặp sách màu đen, trên cặp còn thêu hình vẽ một con heo đáng yêu. Cô bé này tên là Bì Tiểu Tiểu, người cũng như tên, vóc dáng nho nhỏ, năm nay vừa tròn mười tuổi. Tuy đã lên lớp năm, nhưng cô bé trông vẫn giống mấy đứa lớp hai, lớp ba. Đến khi các học sinh ra hết khỏi phòng học, Vu Thu Cốc mới liếc nhìn Bì Tiểu Tiểu vẫn còn chậm rãi thong thả thu dọn bàn học. "Tiểu Tiểu, hôm nay em lại là người cuối cùng đấy. " Vu Thu Cốc nhìn Bì Tiểu Tiểu lẻ loi trơ trọi một mình, có chút đáng… Một người cao mét tám cúi gằm đầu, ủ rũ và tủi thân nhìn mẹ mình, mạo hiểm nói một câu: “Mẹ bảo muốn thanh lý môn hộ là muốn phân phát bọn con ra ngoài sao?”Ông ta hoài nghi mẹ mình đã có ý nghĩ này từ lâu, nhất định là rất ghét bỏ bọn họ, đều nói là con cái không chê mẹ, ông ta cũng không ghét bỏ mẹ mình keo kiệt như thế nào mà, vậy mà mẹ ông ta lại chê hành động của ông ta.Tăng Lập Nguyệt sửng sốt, kinh ngạc nhìn chằm chằm Bì Văn Quang, cuối cùng im lặng đi ra ngoài.Đối với kết quả như thế, Bì Văn Quang hơi há hốc mồm, bàn tay to xoa xoa mồ hôi trên trán, nhìn vợ mình một cái.“Thế, thế này là xong rồi à?”Bì Tiểu Tiểu nhìn bà nội của cô bé đi ra sân, lại nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của ba mình, sau đó cũng lặng lẽ đi vào trong góc phòng ngồi.Hai anh em Bì Hướng Dung và Bì Hướng Tinh thấy cô bé như thế, cũng quay về theo, dù sao thì ở bên cạnh Tiểu Tiểu cũng có vẻ an toàn hơn, bọn họ đều nghĩ như thế.Quả nhiên, bầu không khí đang yên lặng đầy chết chóc, đột nhiên bùng nổ.Chỉ trong chốc lát, Tăng Lập Nguyệt đã từ bên ngoài đi vào, trên tay là một cây gậy to bằng cánh tay Bì Tiểu Tiểu, vẻ mặt đang bình tĩnh biến thành dữ tợn.“Bà đây đánh chết mày, thằng bất hiếu, dám đòi ra ở riêng à, bà đây còn đang ở đây mà mày dám nói ra được câu đấy à, xem bà đây có đánh chết mày không.”Hai người bắt đầu chạy vòng quanh phòng, đầu tiên là chỉ trong phòng, sau đó vì quá nhỏ, ảnh hưởng đến việc họ phát huy, thế là chiến trường được mở rộng ra ngoài sân, một người đuổi một người chạy.Cho dù đã hơn năm mươi tuổi, nhưng Tăng Lập Nguyệt lại càng già càng dẻo dai, hành động linh hoạt không hề bị gián đoạn.Vòng đi vòng lại vài vòng trong sân xong, Tăng Lập Nguyệt thành công bắt được người, tiếng kêu gào của Bì Văn Quang vang vọng khắp đại đội này.Nghe âm thanh “ra dáng bị đánh”, mọi người trong đại đội đều cảm thán.“Quả nhiên là chỉ có người đàn bà chanh chua như Tăng Lập Nguyệt mới có thể quản lý được mấy đứa trẻ trong nhà mình.”“Đúng thế.”Lúc này, ở nhà họ Đoàn.Đứa nhỏ nhà họ Đoàn lúc trước bị rắn cắn, chân còn chưa khỏi hẳn, đã ở trong nhà nghỉ ngơi nhiều ngày, còn phải nghe người nhà lải nhải, lúc này mặt nó tối tăm ngồi trong sân, vẻ mặt mờ mịt nhìn ba mình.Đoàn Chí Kiệt đứng gần đó nghe động tĩnh ở bên nhà Bì Văn Quang vọng sang, anh ta nở một nụ cười lạnh, bà già lắm trò kia cho rằng làm như thế là không có chuyện gì nữa sao?.

Một người cao mét tám cúi gằm đầu, ủ rũ và tủi thân nhìn mẹ mình, mạo hiểm nói một câu: “Mẹ bảo muốn thanh lý môn hộ là muốn phân phát bọn con ra ngoài sao?”Ông ta hoài nghi mẹ mình đã có ý nghĩ này từ lâu, nhất định là rất ghét bỏ bọn họ, đều nói là con cái không chê mẹ, ông ta cũng không ghét bỏ mẹ mình keo kiệt như thế nào mà, vậy mà mẹ ông ta lại chê hành động của ông ta.

Tăng Lập Nguyệt sửng sốt, kinh ngạc nhìn chằm chằm Bì Văn Quang, cuối cùng im lặng đi ra ngoài.

Đối với kết quả như thế, Bì Văn Quang hơi há hốc mồm, bàn tay to xoa xoa mồ hôi trên trán, nhìn vợ mình một cái.

“Thế, thế này là xong rồi à?”Bì Tiểu Tiểu nhìn bà nội của cô bé đi ra sân, lại nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của ba mình, sau đó cũng lặng lẽ đi vào trong góc phòng ngồi.

Hai anh em Bì Hướng Dung và Bì Hướng Tinh thấy cô bé như thế, cũng quay về theo, dù sao thì ở bên cạnh Tiểu Tiểu cũng có vẻ an toàn hơn, bọn họ đều nghĩ như thế.

Quả nhiên, bầu không khí đang yên lặng đầy chết chóc, đột nhiên bùng nổ.

Chỉ trong chốc lát, Tăng Lập Nguyệt đã từ bên ngoài đi vào, trên tay là một cây gậy to bằng cánh tay Bì Tiểu Tiểu, vẻ mặt đang bình tĩnh biến thành dữ tợn.

“Bà đây đánh chết mày, thằng bất hiếu, dám đòi ra ở riêng à, bà đây còn đang ở đây mà mày dám nói ra được câu đấy à, xem bà đây có đánh chết mày không.

”Hai người bắt đầu chạy vòng quanh phòng, đầu tiên là chỉ trong phòng, sau đó vì quá nhỏ, ảnh hưởng đến việc họ phát huy, thế là chiến trường được mở rộng ra ngoài sân, một người đuổi một người chạy.

Cho dù đã hơn năm mươi tuổi, nhưng Tăng Lập Nguyệt lại càng già càng dẻo dai, hành động linh hoạt không hề bị gián đoạn.

Vòng đi vòng lại vài vòng trong sân xong, Tăng Lập Nguyệt thành công bắt được người, tiếng kêu gào của Bì Văn Quang vang vọng khắp đại đội này.

Nghe âm thanh “ra dáng bị đánh”, mọi người trong đại đội đều cảm thán.

“Quả nhiên là chỉ có người đàn bà chanh chua như Tăng Lập Nguyệt mới có thể quản lý được mấy đứa trẻ trong nhà mình.

”“Đúng thế.

”Lúc này, ở nhà họ Đoàn.

Đứa nhỏ nhà họ Đoàn lúc trước bị rắn cắn, chân còn chưa khỏi hẳn, đã ở trong nhà nghỉ ngơi nhiều ngày, còn phải nghe người nhà lải nhải, lúc này mặt nó tối tăm ngồi trong sân, vẻ mặt mờ mịt nhìn ba mình.

Đoàn Chí Kiệt đứng gần đó nghe động tĩnh ở bên nhà Bì Văn Quang vọng sang, anh ta nở một nụ cười lạnh, bà già lắm trò kia cho rằng làm như thế là không có chuyện gì nữa sao?.

Thập Niên 70 Cả Nhà Là Thánh CãiTác giả: Trí Xỉ Bất Thị BệnhTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình"Reng reng reng! " Tiếng chuông tan học vang lên, trong căn phòng học đơn sơ bắt đầu trở nên ồn ào, nhốn nháo. "Được rồi, được rồi, tan học thôi. " Nữ thanh niên tri thức Vu Thu Cốc đã theo bọn trẻ được một học kỳ, chỉnh lại kính mắt, cho đám trẻ con thôn dã ra ngoài. Giọng nói của cô không hề mang chút uy nghiêm nào. Trong đám học sinh lớn nhỏ đang ùa ra ngoài, có một đứa trẻ vô cùng bắt mắt. Lúc cô bé nghe thấy Vu Thu Cốc nói tan học, mới bắt đầu chậm rãi bỏ sách giáo khoa cũ kỹ và quyển vở vào trong cái cặp sách màu đen, trên cặp còn thêu hình vẽ một con heo đáng yêu. Cô bé này tên là Bì Tiểu Tiểu, người cũng như tên, vóc dáng nho nhỏ, năm nay vừa tròn mười tuổi. Tuy đã lên lớp năm, nhưng cô bé trông vẫn giống mấy đứa lớp hai, lớp ba. Đến khi các học sinh ra hết khỏi phòng học, Vu Thu Cốc mới liếc nhìn Bì Tiểu Tiểu vẫn còn chậm rãi thong thả thu dọn bàn học. "Tiểu Tiểu, hôm nay em lại là người cuối cùng đấy. " Vu Thu Cốc nhìn Bì Tiểu Tiểu lẻ loi trơ trọi một mình, có chút đáng… Một người cao mét tám cúi gằm đầu, ủ rũ và tủi thân nhìn mẹ mình, mạo hiểm nói một câu: “Mẹ bảo muốn thanh lý môn hộ là muốn phân phát bọn con ra ngoài sao?”Ông ta hoài nghi mẹ mình đã có ý nghĩ này từ lâu, nhất định là rất ghét bỏ bọn họ, đều nói là con cái không chê mẹ, ông ta cũng không ghét bỏ mẹ mình keo kiệt như thế nào mà, vậy mà mẹ ông ta lại chê hành động của ông ta.Tăng Lập Nguyệt sửng sốt, kinh ngạc nhìn chằm chằm Bì Văn Quang, cuối cùng im lặng đi ra ngoài.Đối với kết quả như thế, Bì Văn Quang hơi há hốc mồm, bàn tay to xoa xoa mồ hôi trên trán, nhìn vợ mình một cái.“Thế, thế này là xong rồi à?”Bì Tiểu Tiểu nhìn bà nội của cô bé đi ra sân, lại nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của ba mình, sau đó cũng lặng lẽ đi vào trong góc phòng ngồi.Hai anh em Bì Hướng Dung và Bì Hướng Tinh thấy cô bé như thế, cũng quay về theo, dù sao thì ở bên cạnh Tiểu Tiểu cũng có vẻ an toàn hơn, bọn họ đều nghĩ như thế.Quả nhiên, bầu không khí đang yên lặng đầy chết chóc, đột nhiên bùng nổ.Chỉ trong chốc lát, Tăng Lập Nguyệt đã từ bên ngoài đi vào, trên tay là một cây gậy to bằng cánh tay Bì Tiểu Tiểu, vẻ mặt đang bình tĩnh biến thành dữ tợn.“Bà đây đánh chết mày, thằng bất hiếu, dám đòi ra ở riêng à, bà đây còn đang ở đây mà mày dám nói ra được câu đấy à, xem bà đây có đánh chết mày không.”Hai người bắt đầu chạy vòng quanh phòng, đầu tiên là chỉ trong phòng, sau đó vì quá nhỏ, ảnh hưởng đến việc họ phát huy, thế là chiến trường được mở rộng ra ngoài sân, một người đuổi một người chạy.Cho dù đã hơn năm mươi tuổi, nhưng Tăng Lập Nguyệt lại càng già càng dẻo dai, hành động linh hoạt không hề bị gián đoạn.Vòng đi vòng lại vài vòng trong sân xong, Tăng Lập Nguyệt thành công bắt được người, tiếng kêu gào của Bì Văn Quang vang vọng khắp đại đội này.Nghe âm thanh “ra dáng bị đánh”, mọi người trong đại đội đều cảm thán.“Quả nhiên là chỉ có người đàn bà chanh chua như Tăng Lập Nguyệt mới có thể quản lý được mấy đứa trẻ trong nhà mình.”“Đúng thế.”Lúc này, ở nhà họ Đoàn.Đứa nhỏ nhà họ Đoàn lúc trước bị rắn cắn, chân còn chưa khỏi hẳn, đã ở trong nhà nghỉ ngơi nhiều ngày, còn phải nghe người nhà lải nhải, lúc này mặt nó tối tăm ngồi trong sân, vẻ mặt mờ mịt nhìn ba mình.Đoàn Chí Kiệt đứng gần đó nghe động tĩnh ở bên nhà Bì Văn Quang vọng sang, anh ta nở một nụ cười lạnh, bà già lắm trò kia cho rằng làm như thế là không có chuyện gì nữa sao?.

Chương 50: 50: Dám Đòi Ra Ở Riêng