Trong một ngôi biệt thự sang trọng đang diễn ra một cuộc tranh cãi, Âu Hân nhàn nhã đứng trên tầng nhìn xuống dưới. - Ba, tên Vương Hạo Anh là 1 tên tàn tật, là tàn tật đó, sao con có thể cưới anh ta được. - Ba con mới 17, ba nỡ để con mất hết tương lai ở cạnh anh ta sao. Hai vị tiểu thư của Hạ gia khóc lên khóc xuống, quỳ trước Hạ lão gia. Biết làm sao được, đây là hôn ước từ trước từ Hạ lão gia tử, Hạ lão gia dù sót con thế nào cũng phải thực hiện hôn ước, nhưng Vương nhị Thiếu soái kia lại là kẻ tàn tật do tai nạn 1 năm trước, ông đâu nỡ. - Hạ lão gia, hay để Hân Hân cưới, dù sao con bé cũng được chúng ta nuôi lớn từ 5 tuổi tới giờ, cũng xem như con cháu Hạ gia. Âu Hân cúp mắt xuống, một giọi hai giọt rồi nước mắt lã chã tuôn rơi. Hạ lão gia nhìn Âu Hân, suy tư. Hạ Doanh Doanh và Hạ Sương Sương nghe mẹ nói vậy thì cũng táp tới Hạ lão gia để ông đồng ý. Hạ lão gia nhìn Âu Hân, như muốn nói nhưng lại bị cướp lời trước: - Chú Hạ, chú cho cháu 1 ngày suy nghĩ được không? - Còn suy nghĩ…
Tác giả: