Trong một ngôi biệt thự sang trọng đang diễn ra một cuộc tranh cãi, Âu Hân nhàn nhã đứng trên tầng nhìn xuống dưới. - Ba, tên Vương Hạo Anh là 1 tên tàn tật, là tàn tật đó, sao con có thể cưới anh ta được. - Ba con mới 17, ba nỡ để con mất hết tương lai ở cạnh anh ta sao. Hai vị tiểu thư của Hạ gia khóc lên khóc xuống, quỳ trước Hạ lão gia. Biết làm sao được, đây là hôn ước từ trước từ Hạ lão gia tử, Hạ lão gia dù sót con thế nào cũng phải thực hiện hôn ước, nhưng Vương nhị Thiếu soái kia lại là kẻ tàn tật do tai nạn 1 năm trước, ông đâu nỡ. - Hạ lão gia, hay để Hân Hân cưới, dù sao con bé cũng được chúng ta nuôi lớn từ 5 tuổi tới giờ, cũng xem như con cháu Hạ gia. Âu Hân cúp mắt xuống, một giọi hai giọt rồi nước mắt lã chã tuôn rơi. Hạ lão gia nhìn Âu Hân, suy tư. Hạ Doanh Doanh và Hạ Sương Sương nghe mẹ nói vậy thì cũng táp tới Hạ lão gia để ông đồng ý. Hạ lão gia nhìn Âu Hân, như muốn nói nhưng lại bị cướp lời trước: - Chú Hạ, chú cho cháu 1 ngày suy nghĩ được không? - Còn suy nghĩ…
Chương 256: Ngoại Truyện Cẩn-Phi: Cưới Nhau Đi!
Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa RồiTác giả: Hoàng SansanTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrong một ngôi biệt thự sang trọng đang diễn ra một cuộc tranh cãi, Âu Hân nhàn nhã đứng trên tầng nhìn xuống dưới. - Ba, tên Vương Hạo Anh là 1 tên tàn tật, là tàn tật đó, sao con có thể cưới anh ta được. - Ba con mới 17, ba nỡ để con mất hết tương lai ở cạnh anh ta sao. Hai vị tiểu thư của Hạ gia khóc lên khóc xuống, quỳ trước Hạ lão gia. Biết làm sao được, đây là hôn ước từ trước từ Hạ lão gia tử, Hạ lão gia dù sót con thế nào cũng phải thực hiện hôn ước, nhưng Vương nhị Thiếu soái kia lại là kẻ tàn tật do tai nạn 1 năm trước, ông đâu nỡ. - Hạ lão gia, hay để Hân Hân cưới, dù sao con bé cũng được chúng ta nuôi lớn từ 5 tuổi tới giờ, cũng xem như con cháu Hạ gia. Âu Hân cúp mắt xuống, một giọi hai giọt rồi nước mắt lã chã tuôn rơi. Hạ lão gia nhìn Âu Hân, suy tư. Hạ Doanh Doanh và Hạ Sương Sương nghe mẹ nói vậy thì cũng táp tới Hạ lão gia để ông đồng ý. Hạ lão gia nhìn Âu Hân, như muốn nói nhưng lại bị cướp lời trước: - Chú Hạ, chú cho cháu 1 ngày suy nghĩ được không? - Còn suy nghĩ… Dịch Cẩn chưa trả lời xong, một đôi giày trắng bóng loáng đánh bộp một cái lên bàn ăn trước sự ngỡ ngàng của những người xung quanh và đôi mắt trợn tròn của cô gái.Tề Phi cười cười nghiến răng nhịn cô gái, sau đó quay sang nhìn Dịch Cẩn nói:- Chào ông xã! Trường quân đội dạo này có nhiều cái mới nhỉ!Cô gái hoảng sợ nói:- Đây là....Dịch Cẩn đan hai tay vào nhau đặt trên đôi chân vắt chéo, thản nhiên đáp lại:- Vợ tôi, Tề Phi.Cô gái ban đầu mặt nghệt ra sau đó nhanh chóng cười tươi nói:- Vợ ngài cũng thật xinh đẹp!- Tôi biết.Dịch Cẩn chớp mắt làm điệu khiêm tốn trả lời. Người lúc này ngây ra chính là Tề Phi, cậu đang không hiểu cái thái độ hiện tại của hai người này là gì.Tề Phi hạ chân xuống dí sát mặt nhìn vào cô gái, lập tức một cánh tay khác đưa đến kéo cổ áo cậu lôi lại. Tề Phi vững vàng ngồi lên đùi của Dịch Cẩn trước con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người xung quanh. Dịch Cẩn mặt không đổi sắc thản nhiên ngồi giới thiệu.- Phi Phi, người này là cô Jose Trần, người sẽ đảm nhiệm vai trò quản lí trong việc tổ chức hôn lễ cho chúng ta.- Hỗn lễ gì?Tề Phi ngây người không hiểu nhắc lại, đầu óc lúc này toàn là tiếng ong kêu.Jose cười một tiếng đứng dậy, chuyên nghiệp nói.- Vậy tôi xin phép đi trước, sáng nay đáp máy bay sớm còn chưa kịp nghỉ ngơi. Có gì thì tôi sẽ gọi báo cho ngài.- Cô Trần đi thong thả.Jose nhìn Tề Phi đang không hiểu gì ngồi trong lòng Tề Phi, thật lòng khen một câu.- Vợ ngài thật dễ thương.Dịch Cẩn cong môi cười đáp lại, cúi mặt xuống nhìn Tề Phi.- Em theo dõi anh sao?- Ai... thèm theo dõi anh. Tình cờ... tình cờ thôi.- Chúng ta, ở bên nhau bao lâu rồi?Tề Phi cúi đầu sờ sờ ngón tay thấp giọng trả lời.- Tính từ lúc anh mười một tuổi, chúng ta đã ở bên nhau hai ba năm rồi, yêu... yêu nhau sáu năm rồi.- Vậy sao?Dịch Cẩn đặt đầu lên vai Tề Phi, nghiêm túc nói bên tai cậu.- Phi Phi, chúng ta cưới nhau đi!- Ừ!Tề Phi mỉm cười một tiếng đáp lại.
Dịch Cẩn chưa trả lời xong, một đôi giày trắng bóng loáng đánh bộp một cái lên bàn ăn trước sự ngỡ ngàng của những người xung quanh và đôi mắt trợn tròn của cô gái.
Tề Phi cười cười nghiến răng nhịn cô gái, sau đó quay sang nhìn Dịch Cẩn nói:
- Chào ông xã! Trường quân đội dạo này có nhiều cái mới nhỉ!
Cô gái hoảng sợ nói:
- Đây là....
Dịch Cẩn đan hai tay vào nhau đặt trên đôi chân vắt chéo, thản nhiên đáp lại:
- Vợ tôi, Tề Phi.
Cô gái ban đầu mặt nghệt ra sau đó nhanh chóng cười tươi nói:
- Vợ ngài cũng thật xinh đẹp!
- Tôi biết.
Dịch Cẩn chớp mắt làm điệu khiêm tốn trả lời. Người lúc này ngây ra chính là Tề Phi, cậu đang không hiểu cái thái độ hiện tại của hai người này là gì.
Tề Phi hạ chân xuống dí sát mặt nhìn vào cô gái, lập tức một cánh tay khác đưa đến kéo cổ áo cậu lôi lại. Tề Phi vững vàng ngồi lên đùi của Dịch Cẩn trước con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người xung quanh. Dịch Cẩn mặt không đổi sắc thản nhiên ngồi giới thiệu.
- Phi Phi, người này là cô Jose Trần, người sẽ đảm nhiệm vai trò quản lí trong việc tổ chức hôn lễ cho chúng ta.
- Hỗn lễ gì?
Tề Phi ngây người không hiểu nhắc lại, đầu óc lúc này toàn là tiếng ong kêu.
Jose cười một tiếng đứng dậy, chuyên nghiệp nói.
- Vậy tôi xin phép đi trước, sáng nay đáp máy bay sớm còn chưa kịp nghỉ ngơi. Có gì thì tôi sẽ gọi báo cho ngài.
- Cô Trần đi thong thả.
Jose nhìn Tề Phi đang không hiểu gì ngồi trong lòng Tề Phi, thật lòng khen một câu.
- Vợ ngài thật dễ thương.
Dịch Cẩn cong môi cười đáp lại, cúi mặt xuống nhìn Tề Phi.
- Em theo dõi anh sao?
- Ai... thèm theo dõi anh. Tình cờ... tình cờ thôi.
- Chúng ta, ở bên nhau bao lâu rồi?
Tề Phi cúi đầu sờ sờ ngón tay thấp giọng trả lời.
- Tính từ lúc anh mười một tuổi, chúng ta đã ở bên nhau hai ba năm rồi, yêu... yêu nhau sáu năm rồi.
- Vậy sao?
Dịch Cẩn đặt đầu lên vai Tề Phi, nghiêm túc nói bên tai cậu.
- Phi Phi, chúng ta cưới nhau đi!
- Ừ!
Tề Phi mỉm cười một tiếng đáp lại.
Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa RồiTác giả: Hoàng SansanTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngTrong một ngôi biệt thự sang trọng đang diễn ra một cuộc tranh cãi, Âu Hân nhàn nhã đứng trên tầng nhìn xuống dưới. - Ba, tên Vương Hạo Anh là 1 tên tàn tật, là tàn tật đó, sao con có thể cưới anh ta được. - Ba con mới 17, ba nỡ để con mất hết tương lai ở cạnh anh ta sao. Hai vị tiểu thư của Hạ gia khóc lên khóc xuống, quỳ trước Hạ lão gia. Biết làm sao được, đây là hôn ước từ trước từ Hạ lão gia tử, Hạ lão gia dù sót con thế nào cũng phải thực hiện hôn ước, nhưng Vương nhị Thiếu soái kia lại là kẻ tàn tật do tai nạn 1 năm trước, ông đâu nỡ. - Hạ lão gia, hay để Hân Hân cưới, dù sao con bé cũng được chúng ta nuôi lớn từ 5 tuổi tới giờ, cũng xem như con cháu Hạ gia. Âu Hân cúp mắt xuống, một giọi hai giọt rồi nước mắt lã chã tuôn rơi. Hạ lão gia nhìn Âu Hân, suy tư. Hạ Doanh Doanh và Hạ Sương Sương nghe mẹ nói vậy thì cũng táp tới Hạ lão gia để ông đồng ý. Hạ lão gia nhìn Âu Hân, như muốn nói nhưng lại bị cướp lời trước: - Chú Hạ, chú cho cháu 1 ngày suy nghĩ được không? - Còn suy nghĩ… Dịch Cẩn chưa trả lời xong, một đôi giày trắng bóng loáng đánh bộp một cái lên bàn ăn trước sự ngỡ ngàng của những người xung quanh và đôi mắt trợn tròn của cô gái.Tề Phi cười cười nghiến răng nhịn cô gái, sau đó quay sang nhìn Dịch Cẩn nói:- Chào ông xã! Trường quân đội dạo này có nhiều cái mới nhỉ!Cô gái hoảng sợ nói:- Đây là....Dịch Cẩn đan hai tay vào nhau đặt trên đôi chân vắt chéo, thản nhiên đáp lại:- Vợ tôi, Tề Phi.Cô gái ban đầu mặt nghệt ra sau đó nhanh chóng cười tươi nói:- Vợ ngài cũng thật xinh đẹp!- Tôi biết.Dịch Cẩn chớp mắt làm điệu khiêm tốn trả lời. Người lúc này ngây ra chính là Tề Phi, cậu đang không hiểu cái thái độ hiện tại của hai người này là gì.Tề Phi hạ chân xuống dí sát mặt nhìn vào cô gái, lập tức một cánh tay khác đưa đến kéo cổ áo cậu lôi lại. Tề Phi vững vàng ngồi lên đùi của Dịch Cẩn trước con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người xung quanh. Dịch Cẩn mặt không đổi sắc thản nhiên ngồi giới thiệu.- Phi Phi, người này là cô Jose Trần, người sẽ đảm nhiệm vai trò quản lí trong việc tổ chức hôn lễ cho chúng ta.- Hỗn lễ gì?Tề Phi ngây người không hiểu nhắc lại, đầu óc lúc này toàn là tiếng ong kêu.Jose cười một tiếng đứng dậy, chuyên nghiệp nói.- Vậy tôi xin phép đi trước, sáng nay đáp máy bay sớm còn chưa kịp nghỉ ngơi. Có gì thì tôi sẽ gọi báo cho ngài.- Cô Trần đi thong thả.Jose nhìn Tề Phi đang không hiểu gì ngồi trong lòng Tề Phi, thật lòng khen một câu.- Vợ ngài thật dễ thương.Dịch Cẩn cong môi cười đáp lại, cúi mặt xuống nhìn Tề Phi.- Em theo dõi anh sao?- Ai... thèm theo dõi anh. Tình cờ... tình cờ thôi.- Chúng ta, ở bên nhau bao lâu rồi?Tề Phi cúi đầu sờ sờ ngón tay thấp giọng trả lời.- Tính từ lúc anh mười một tuổi, chúng ta đã ở bên nhau hai ba năm rồi, yêu... yêu nhau sáu năm rồi.- Vậy sao?Dịch Cẩn đặt đầu lên vai Tề Phi, nghiêm túc nói bên tai cậu.- Phi Phi, chúng ta cưới nhau đi!- Ừ!Tề Phi mỉm cười một tiếng đáp lại.