Tác giả: Long Thất Editor : Q Công: Chu Vân Thần Thụ: Trang Trạch Trang Trạch thích Chu Vân Thần, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã bị hắn câu mất hồn. Chương trình học của ngành khoa học – công nghệ vừa nhàm chán lại vô vị, Chu Vân Thần chính là ánh sáng duy nhất trong cả cái phòng học này, sáng đến mức khiến Trang Trạch quên cả cơn buồn ngủ. Trang Trạch lén lút quan sát Chu Vân Thần, nhìn cánh tay hắn đặt trên bàn học, nhìn ngón tay hắn động bút viết bài, nhìn biểu tình chuyên chú của hắn, ảo tưởng tầm mắt hắn sẽ nhìn về phía cậu. Nhưng đáng tiếc, một lần cũng không có. Mà Trang Trạch cũng không dám tới gần hắn. Cậu đã biết tên hắn, đã biết số điện thoại của hắn, biết ký túc xá của hắn, biết câu lạc bộ của hắn, cũng biết luôn cả bạn gái hắn. Nữ sinh đó rất xinh đẹp, giống như cơn gió ngày hè, một đầu tóc dài vàng óng như thể cuốn lấy trái tim đàn ông. Trang Trạch lặng lẽ nhìn, không có cách nào rời đi càng không có cách nào ở lại chúc phúc. Trước máy bán hàng tự động, Chu Vân…
Chương 13: Thất niên chi dương có chút ngọt
Ngọt, Chính Là NgắnTác giả: Long ThấtTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện Đoản Văn, Truyện Sủng Tác giả: Long Thất Editor : Q Công: Chu Vân Thần Thụ: Trang Trạch Trang Trạch thích Chu Vân Thần, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã bị hắn câu mất hồn. Chương trình học của ngành khoa học – công nghệ vừa nhàm chán lại vô vị, Chu Vân Thần chính là ánh sáng duy nhất trong cả cái phòng học này, sáng đến mức khiến Trang Trạch quên cả cơn buồn ngủ. Trang Trạch lén lút quan sát Chu Vân Thần, nhìn cánh tay hắn đặt trên bàn học, nhìn ngón tay hắn động bút viết bài, nhìn biểu tình chuyên chú của hắn, ảo tưởng tầm mắt hắn sẽ nhìn về phía cậu. Nhưng đáng tiếc, một lần cũng không có. Mà Trang Trạch cũng không dám tới gần hắn. Cậu đã biết tên hắn, đã biết số điện thoại của hắn, biết ký túc xá của hắn, biết câu lạc bộ của hắn, cũng biết luôn cả bạn gái hắn. Nữ sinh đó rất xinh đẹp, giống như cơn gió ngày hè, một đầu tóc dài vàng óng như thể cuốn lấy trái tim đàn ông. Trang Trạch lặng lẽ nhìn, không có cách nào rời đi càng không có cách nào ở lại chúc phúc. Trước máy bán hàng tự động, Chu Vân… Cung Cầm đi rồi.Cái gì cũng không cần, cái gì cũng không lưu luyến.Cứ thế mà rời đi.Hạ Lăng ngồi im tại chỗ, cảm thấy tất cả ký ức trong ngôi nhà này đều đè nặng trên vai của hắn.Cung Cầm sẽ không quay lại đây.Hắn sẽ không còn được gặp lại y nữa.Từ nay về sau, hắn đã hoàn toàn mất đi y rồi.Người mà hắn đặt trên đầu quả tim, nâng trong lòng bàn tay, bỏ mặc tất cả để yêu......Đi rồi.Trong giây lát, trong lòng Hạ Lăng tràn ngập hối hận.Tại sao lại muốn truy hỏi? Tại sao lại muốn thăm dò? Tại sao đã biết rõ đáp án còn làm hết thảy kết thúc?Ly hôn......Hắn sẽ không ly hôn!Hạ Lăng đứng dậy, áo khoác cũng chưa mặc đã lao ra khỏi cửa.Hắn đi tới gara, phát hiện Cung Cầm không lái xe đi, trên người hắn chỉ ăn mặc mỗi chiếc áo sơ mi vội vã lao vào trong gió tuyết.Hắn đi rất nhanh, không cảm thấy lạnh chút nào, hắn muốn đưa Cung Cầm về nhà, bọn họ sẽ không ly hôn, đời này đều không thể ly hôn!Hạ Lăng đi được 200m, đột nhiên dừng bước.Hắn nhìn thấy Cung Cầm cuộn mình trong góc tường, thấy cơ thể đang không ngừng run rẩy của y.Trong nháy mắt ấy, hắn dường như nghe thấy có thứ gì đó nhỏ xuống mặt đấtTim hắn run lên, nâng Cung Cầm dậy, nhìn thấy gương mặt ướt đẫm nước mắt của y.Không có tiếng khóc.Chỉ có nước mắt không ngừng trào ra từ trong đôi mắt màu xám nhạt kia.Đây chính là lần đầu tiên Hạ Lăng nhìn thấy Cung Cầm khóc.Tim hắn đau như muốn nứt ra từng mảnh, chân tay luống cuống nói: "Đừng, đừng......"Hắn còn chưa nói xong, Cung Cầm đã mở miệng, sắc mặt tái nhợt: "Tôi đã làm gì sai."Hạ Lăng ngây ngẩn cả người.Cánh môi Cung Cầm kịch liệt run rẩy, trạng thái cả người đều không bình thường, nước mắt lăn dài, đôi con ngươi tan rã, thanh âm bình tĩnh đến quỷ dị: "Vì sao lại không tuân thủ lời thề."Hạ Lăng nâng mặt y lên, nôn nóng gọi tên của y.Cung Cầm lại tựa như không nghe thấy: "Vì sao lại thích người khác, vì sao lại muốn ly hôn?"Hạ Lăng hy vọng Cung Cầm để ý đến hắn, nhưng khi hắn nhìn thấy dáng vẻ này của y, hắn chỉ hận không thể g**t ch*t chính mình.Cung Cầm nhìn hắn, dùng tất cả sức lực hỏi hắn: "Vì sao lại không cần tôi nữa?"
Cung Cầm đi rồi.
Cái gì cũng không cần, cái gì cũng không lưu luyến.
Cứ thế mà rời đi.
Hạ Lăng ngồi im tại chỗ, cảm thấy tất cả ký ức trong ngôi nhà này đều đè nặng trên vai của hắn.
Cung Cầm sẽ không quay lại đây.
Hắn sẽ không còn được gặp lại y nữa.
Từ nay về sau, hắn đã hoàn toàn mất đi y rồi.
Người mà hắn đặt trên đầu quả tim, nâng trong lòng bàn tay, bỏ mặc tất cả để yêu......
Đi rồi.
Trong giây lát, trong lòng Hạ Lăng tràn ngập hối hận.
Tại sao lại muốn truy hỏi? Tại sao lại muốn thăm dò? Tại sao đã biết rõ đáp án còn làm hết thảy kết thúc?
Ly hôn......
Hắn sẽ không ly hôn!
Hạ Lăng đứng dậy, áo khoác cũng chưa mặc đã lao ra khỏi cửa.
Hắn đi tới gara, phát hiện Cung Cầm không lái xe đi, trên người hắn chỉ ăn mặc mỗi chiếc áo sơ mi vội vã lao vào trong gió tuyết.
Hắn đi rất nhanh, không cảm thấy lạnh chút nào, hắn muốn đưa Cung Cầm về nhà, bọn họ sẽ không ly hôn, đời này đều không thể ly hôn!
Hạ Lăng đi được 200m, đột nhiên dừng bước.
Hắn nhìn thấy Cung Cầm cuộn mình trong góc tường, thấy cơ thể đang không ngừng run rẩy của y.
Trong nháy mắt ấy, hắn dường như nghe thấy có thứ gì đó nhỏ xuống mặt đất
Tim hắn run lên, nâng Cung Cầm dậy, nhìn thấy gương mặt ướt đẫm nước mắt của y.
Không có tiếng khóc.
Chỉ có nước mắt không ngừng trào ra từ trong đôi mắt màu xám nhạt kia.
Đây chính là lần đầu tiên Hạ Lăng nhìn thấy Cung Cầm khóc.
Tim hắn đau như muốn nứt ra từng mảnh, chân tay luống cuống nói: "Đừng, đừng......"
Hắn còn chưa nói xong, Cung Cầm đã mở miệng, sắc mặt tái nhợt: "Tôi đã làm gì sai."
Hạ Lăng ngây ngẩn cả người.
Cánh môi Cung Cầm kịch liệt run rẩy, trạng thái cả người đều không bình thường, nước mắt lăn dài, đôi con ngươi tan rã, thanh âm bình tĩnh đến quỷ dị: "Vì sao lại không tuân thủ lời thề."
Hạ Lăng nâng mặt y lên, nôn nóng gọi tên của y.
Cung Cầm lại tựa như không nghe thấy: "Vì sao lại thích người khác, vì sao lại muốn ly hôn?"
Hạ Lăng hy vọng Cung Cầm để ý đến hắn, nhưng khi hắn nhìn thấy dáng vẻ này của y, hắn chỉ hận không thể g**t ch*t chính mình.
Cung Cầm nhìn hắn, dùng tất cả sức lực hỏi hắn: "Vì sao lại không cần tôi nữa?"
Ngọt, Chính Là NgắnTác giả: Long ThấtTruyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện Đoản Văn, Truyện Sủng Tác giả: Long Thất Editor : Q Công: Chu Vân Thần Thụ: Trang Trạch Trang Trạch thích Chu Vân Thần, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã bị hắn câu mất hồn. Chương trình học của ngành khoa học – công nghệ vừa nhàm chán lại vô vị, Chu Vân Thần chính là ánh sáng duy nhất trong cả cái phòng học này, sáng đến mức khiến Trang Trạch quên cả cơn buồn ngủ. Trang Trạch lén lút quan sát Chu Vân Thần, nhìn cánh tay hắn đặt trên bàn học, nhìn ngón tay hắn động bút viết bài, nhìn biểu tình chuyên chú của hắn, ảo tưởng tầm mắt hắn sẽ nhìn về phía cậu. Nhưng đáng tiếc, một lần cũng không có. Mà Trang Trạch cũng không dám tới gần hắn. Cậu đã biết tên hắn, đã biết số điện thoại của hắn, biết ký túc xá của hắn, biết câu lạc bộ của hắn, cũng biết luôn cả bạn gái hắn. Nữ sinh đó rất xinh đẹp, giống như cơn gió ngày hè, một đầu tóc dài vàng óng như thể cuốn lấy trái tim đàn ông. Trang Trạch lặng lẽ nhìn, không có cách nào rời đi càng không có cách nào ở lại chúc phúc. Trước máy bán hàng tự động, Chu Vân… Cung Cầm đi rồi.Cái gì cũng không cần, cái gì cũng không lưu luyến.Cứ thế mà rời đi.Hạ Lăng ngồi im tại chỗ, cảm thấy tất cả ký ức trong ngôi nhà này đều đè nặng trên vai của hắn.Cung Cầm sẽ không quay lại đây.Hắn sẽ không còn được gặp lại y nữa.Từ nay về sau, hắn đã hoàn toàn mất đi y rồi.Người mà hắn đặt trên đầu quả tim, nâng trong lòng bàn tay, bỏ mặc tất cả để yêu......Đi rồi.Trong giây lát, trong lòng Hạ Lăng tràn ngập hối hận.Tại sao lại muốn truy hỏi? Tại sao lại muốn thăm dò? Tại sao đã biết rõ đáp án còn làm hết thảy kết thúc?Ly hôn......Hắn sẽ không ly hôn!Hạ Lăng đứng dậy, áo khoác cũng chưa mặc đã lao ra khỏi cửa.Hắn đi tới gara, phát hiện Cung Cầm không lái xe đi, trên người hắn chỉ ăn mặc mỗi chiếc áo sơ mi vội vã lao vào trong gió tuyết.Hắn đi rất nhanh, không cảm thấy lạnh chút nào, hắn muốn đưa Cung Cầm về nhà, bọn họ sẽ không ly hôn, đời này đều không thể ly hôn!Hạ Lăng đi được 200m, đột nhiên dừng bước.Hắn nhìn thấy Cung Cầm cuộn mình trong góc tường, thấy cơ thể đang không ngừng run rẩy của y.Trong nháy mắt ấy, hắn dường như nghe thấy có thứ gì đó nhỏ xuống mặt đấtTim hắn run lên, nâng Cung Cầm dậy, nhìn thấy gương mặt ướt đẫm nước mắt của y.Không có tiếng khóc.Chỉ có nước mắt không ngừng trào ra từ trong đôi mắt màu xám nhạt kia.Đây chính là lần đầu tiên Hạ Lăng nhìn thấy Cung Cầm khóc.Tim hắn đau như muốn nứt ra từng mảnh, chân tay luống cuống nói: "Đừng, đừng......"Hắn còn chưa nói xong, Cung Cầm đã mở miệng, sắc mặt tái nhợt: "Tôi đã làm gì sai."Hạ Lăng ngây ngẩn cả người.Cánh môi Cung Cầm kịch liệt run rẩy, trạng thái cả người đều không bình thường, nước mắt lăn dài, đôi con ngươi tan rã, thanh âm bình tĩnh đến quỷ dị: "Vì sao lại không tuân thủ lời thề."Hạ Lăng nâng mặt y lên, nôn nóng gọi tên của y.Cung Cầm lại tựa như không nghe thấy: "Vì sao lại thích người khác, vì sao lại muốn ly hôn?"Hạ Lăng hy vọng Cung Cầm để ý đến hắn, nhưng khi hắn nhìn thấy dáng vẻ này của y, hắn chỉ hận không thể g**t ch*t chính mình.Cung Cầm nhìn hắn, dùng tất cả sức lực hỏi hắn: "Vì sao lại không cần tôi nữa?"