Editor: TieuTieuKhi Lâm Mẫn mở to mắt, phát hiện bản thân bị trói ở trong căn phòng gỗ đã cũ. Chân tay đều bị trói. Trong lỗ mũi cô, ngửi thấy mùi xăng nồng nặc. Đứng trước mặt cô là sư huynh Hà KhảiHắn ta vẻ mặt nham hiểm nhìn chằm chằm cô. Lâm Mẫn động tay động chân, kinh hoàng mở to mắt nhìn hắn ta, “Sư huynh, đây là đâu? Ai trói tôi?”Người đàn ông dường như không nghĩ đến sớm như vậy mà cô đã tỉnh. Hắn ta dưới cặp kính dây màu vàng, bỗng nhiên lóe lên một chút căng thẳng. Hắn ta không nói gì. Lâm Mẫn bị trói tay chân, vội vàng gọi lớn, “Hà Khải, trả lời tôi, chuyện gì thế này?”Cô nhớ, rõ ràng là Hà Khải nói sẽ đưa cô đến chữa bệnh cho một người nổi tiếng, cô không nghi nhờ theo lên xe cùng hắn ta. Tại sao lại như thế này?Vẻ mặt của Hà Khải đáng sợ, bước đến trước mặt, giọng nói căm ghét, “Lâm Mẫn, đừng trách tôi, cô cản đường Tĩnh Xu, khiến cô ấy mất tất cả, tôi phải trừ khử cô. “Người đàn ông ánh mắt đáng sợ, nhìn cô ngồi trên đất, người phụ nữ vẻ mặt hốt hoảng nhưng giọng nói…

Chương 15: Quả Phụ

Trọng Sinh Tiểu Ớt Cay Thập Niên 90Tác giả: Ngũ Hành Khuyết TiềnTruyện Dị Năng, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhEditor: TieuTieuKhi Lâm Mẫn mở to mắt, phát hiện bản thân bị trói ở trong căn phòng gỗ đã cũ. Chân tay đều bị trói. Trong lỗ mũi cô, ngửi thấy mùi xăng nồng nặc. Đứng trước mặt cô là sư huynh Hà KhảiHắn ta vẻ mặt nham hiểm nhìn chằm chằm cô. Lâm Mẫn động tay động chân, kinh hoàng mở to mắt nhìn hắn ta, “Sư huynh, đây là đâu? Ai trói tôi?”Người đàn ông dường như không nghĩ đến sớm như vậy mà cô đã tỉnh. Hắn ta dưới cặp kính dây màu vàng, bỗng nhiên lóe lên một chút căng thẳng. Hắn ta không nói gì. Lâm Mẫn bị trói tay chân, vội vàng gọi lớn, “Hà Khải, trả lời tôi, chuyện gì thế này?”Cô nhớ, rõ ràng là Hà Khải nói sẽ đưa cô đến chữa bệnh cho một người nổi tiếng, cô không nghi nhờ theo lên xe cùng hắn ta. Tại sao lại như thế này?Vẻ mặt của Hà Khải đáng sợ, bước đến trước mặt, giọng nói căm ghét, “Lâm Mẫn, đừng trách tôi, cô cản đường Tĩnh Xu, khiến cô ấy mất tất cả, tôi phải trừ khử cô. “Người đàn ông ánh mắt đáng sợ, nhìn cô ngồi trên đất, người phụ nữ vẻ mặt hốt hoảng nhưng giọng nói… Editor: NaLâm Mẫn liếc mắt nhìn người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng, không nói câu nào với mình.Làm sao để anh tin bản thân mình biết thuật, ngoan ngoãn phối hợp trị bệnh đây?Đây chính là vấn đề.Lâm Mẫn yên bình ở nhà họ Cố đã 3 ngày, người nhà họ Cố gần như tôn cô như một vị bồ tát, thế nhưng, Cố Cảnh Xuyên vẫn lạnh nhạt với cô, thậm chí, buổi tối anh còn từ chối ngủ cùng một giường với cô, tự đẩy xe lăn qua ngủ cùng Cố Cảnh Kỳ.Vừa mới kết hôn, cô lại một mình trong căn phòng trống trải, có chút cô đơn lạnh lẽo.Có điều, Lâm Mẫn cũng không phải quá để tâm, cô biết, bởi vì Cố Cảnh Xuyên chính trực, lương thiện, mới làm ra những hành động này.Rốt cuộc là anh không muốn liên lụy cô.Muốn để cô thấy khó mà rút lui, tự mình rời đi.Kiếp trước, Lâm Mẫn sống quá mệt mỏi!Có năng lượng lớn bao nhiêu thì trách nhiệm lớn bấy nhiêu.Từ khi sư phụ nghỉ hưu, mỗi ngày cô đều phải khám cho rất nhiều bệnh nhân vì danh tiếng mà tìm đến.Căn bản là không có thời gian làm chuyện riêng của mình.Chính vì dồn hết tâm sức cho công việc, nên cô mới bỏ qua cặp mắt ác độc phía sau lưng.Cuối cùng, lại bị sư huynh của mình móc nối với người phụ nữ đó làm hại, bọn chúng muốn đoạt mạng của cô.Sống lại một kiếp, cô muốn một lần sống thật tốt vì mình.Những người gọi là người thân đó, con mẹ nó đều đi gặp quỷ đi.Lúc Cố Cảnh Xuyên đọc sách, Lâm Mẫn cầm sách ngồi trên chiếc ghế dài cùng xem sách với anh.Ánh nắng giữa thu đã không còn quá gay gắt, chiếu lên người thật ấm áp.Thoải mái quá đi.Cố Cảnh Xuyên ánh mắt lạnh lùng thỉnh thoảng lại liếc nhìn người con gái bên cạnh.Chỉ là rất nhanh, liền thu lại ánh mắt.Không dám nhìn nhiều, sợ bản thân bị đắm chìm vào trong đó.Cố Cảnh Xuyên đều đối xử với cô như vậy, Lâm Mẫn vẫn giống như người không có chuyện gì cả, cần ăn thì ăn, cần uống thì uống, cần làm việc thì làm việc, Vương Anh cũng không nắm được suy nghĩ của cô, rất nhiều lần có cơ hội bỏ chạy bày ra trước mặt cô, mà người phụ nữ này không chút nào có ý muốn nắm lấy cả.Vương Anh định dùng thân phận chị em dâu để tạo mối quan hệ tốt với cô.Buổi sáng, đợi mấy người khác trong nhà đều ra đồng làm việc, cô ta kéo Lâm Mẫn vào phòng mình, kéo cô ngồi xuống bên đầu giường, dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô, thở dài, “Em dâu, để em phải chịu ấm ức rồi, gả cho người đàn ông như chú hai, haizzz.”Lâm Mẫn cúi đầu, mím môi không nói gì..

Editor: NaLâm Mẫn liếc mắt nhìn người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng, không nói câu nào với mình.

Làm sao để anh tin bản thân mình biết thuật, ngoan ngoãn phối hợp trị bệnh đây?Đây chính là vấn đề.

Lâm Mẫn yên bình ở nhà họ Cố đã 3 ngày, người nhà họ Cố gần như tôn cô như một vị bồ tát, thế nhưng, Cố Cảnh Xuyên vẫn lạnh nhạt với cô, thậm chí, buổi tối anh còn từ chối ngủ cùng một giường với cô, tự đẩy xe lăn qua ngủ cùng Cố Cảnh Kỳ.

Vừa mới kết hôn, cô lại một mình trong căn phòng trống trải, có chút cô đơn lạnh lẽo.

Có điều, Lâm Mẫn cũng không phải quá để tâm, cô biết, bởi vì Cố Cảnh Xuyên chính trực, lương thiện, mới làm ra những hành động này.

Rốt cuộc là anh không muốn liên lụy cô.

Muốn để cô thấy khó mà rút lui, tự mình rời đi.

Kiếp trước, Lâm Mẫn sống quá mệt mỏi!Có năng lượng lớn bao nhiêu thì trách nhiệm lớn bấy nhiêu.

Từ khi sư phụ nghỉ hưu, mỗi ngày cô đều phải khám cho rất nhiều bệnh nhân vì danh tiếng mà tìm đến.

Căn bản là không có thời gian làm chuyện riêng của mình.

Chính vì dồn hết tâm sức cho công việc, nên cô mới bỏ qua cặp mắt ác độc phía sau lưng.

Cuối cùng, lại bị sư huynh của mình móc nối với người phụ nữ đó làm hại, bọn chúng muốn đoạt mạng của cô.

Sống lại một kiếp, cô muốn một lần sống thật tốt vì mình.

Những người gọi là người thân đó, con mẹ nó đều đi gặp quỷ đi.

Lúc Cố Cảnh Xuyên đọc sách, Lâm Mẫn cầm sách ngồi trên chiếc ghế dài cùng xem sách với anh.

Ánh nắng giữa thu đã không còn quá gay gắt, chiếu lên người thật ấm áp.

Thoải mái quá đi.

Cố Cảnh Xuyên ánh mắt lạnh lùng thỉnh thoảng lại liếc nhìn người con gái bên cạnh.

Chỉ là rất nhanh, liền thu lại ánh mắt.

Không dám nhìn nhiều, sợ bản thân bị đắm chìm vào trong đó.

Cố Cảnh Xuyên đều đối xử với cô như vậy, Lâm Mẫn vẫn giống như người không có chuyện gì cả, cần ăn thì ăn, cần uống thì uống, cần làm việc thì làm việc, Vương Anh cũng không nắm được suy nghĩ của cô, rất nhiều lần có cơ hội bỏ chạy bày ra trước mặt cô, mà người phụ nữ này không chút nào có ý muốn nắm lấy cả.

Vương Anh định dùng thân phận chị em dâu để tạo mối quan hệ tốt với cô.

Buổi sáng, đợi mấy người khác trong nhà đều ra đồng làm việc, cô ta kéo Lâm Mẫn vào phòng mình, kéo cô ngồi xuống bên đầu giường, dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô, thở dài, “Em dâu, để em phải chịu ấm ức rồi, gả cho người đàn ông như chú hai, haizzz.

”Lâm Mẫn cúi đầu, mím môi không nói gì.

.

Trọng Sinh Tiểu Ớt Cay Thập Niên 90Tác giả: Ngũ Hành Khuyết TiềnTruyện Dị Năng, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhEditor: TieuTieuKhi Lâm Mẫn mở to mắt, phát hiện bản thân bị trói ở trong căn phòng gỗ đã cũ. Chân tay đều bị trói. Trong lỗ mũi cô, ngửi thấy mùi xăng nồng nặc. Đứng trước mặt cô là sư huynh Hà KhảiHắn ta vẻ mặt nham hiểm nhìn chằm chằm cô. Lâm Mẫn động tay động chân, kinh hoàng mở to mắt nhìn hắn ta, “Sư huynh, đây là đâu? Ai trói tôi?”Người đàn ông dường như không nghĩ đến sớm như vậy mà cô đã tỉnh. Hắn ta dưới cặp kính dây màu vàng, bỗng nhiên lóe lên một chút căng thẳng. Hắn ta không nói gì. Lâm Mẫn bị trói tay chân, vội vàng gọi lớn, “Hà Khải, trả lời tôi, chuyện gì thế này?”Cô nhớ, rõ ràng là Hà Khải nói sẽ đưa cô đến chữa bệnh cho một người nổi tiếng, cô không nghi nhờ theo lên xe cùng hắn ta. Tại sao lại như thế này?Vẻ mặt của Hà Khải đáng sợ, bước đến trước mặt, giọng nói căm ghét, “Lâm Mẫn, đừng trách tôi, cô cản đường Tĩnh Xu, khiến cô ấy mất tất cả, tôi phải trừ khử cô. “Người đàn ông ánh mắt đáng sợ, nhìn cô ngồi trên đất, người phụ nữ vẻ mặt hốt hoảng nhưng giọng nói… Editor: NaLâm Mẫn liếc mắt nhìn người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng, không nói câu nào với mình.Làm sao để anh tin bản thân mình biết thuật, ngoan ngoãn phối hợp trị bệnh đây?Đây chính là vấn đề.Lâm Mẫn yên bình ở nhà họ Cố đã 3 ngày, người nhà họ Cố gần như tôn cô như một vị bồ tát, thế nhưng, Cố Cảnh Xuyên vẫn lạnh nhạt với cô, thậm chí, buổi tối anh còn từ chối ngủ cùng một giường với cô, tự đẩy xe lăn qua ngủ cùng Cố Cảnh Kỳ.Vừa mới kết hôn, cô lại một mình trong căn phòng trống trải, có chút cô đơn lạnh lẽo.Có điều, Lâm Mẫn cũng không phải quá để tâm, cô biết, bởi vì Cố Cảnh Xuyên chính trực, lương thiện, mới làm ra những hành động này.Rốt cuộc là anh không muốn liên lụy cô.Muốn để cô thấy khó mà rút lui, tự mình rời đi.Kiếp trước, Lâm Mẫn sống quá mệt mỏi!Có năng lượng lớn bao nhiêu thì trách nhiệm lớn bấy nhiêu.Từ khi sư phụ nghỉ hưu, mỗi ngày cô đều phải khám cho rất nhiều bệnh nhân vì danh tiếng mà tìm đến.Căn bản là không có thời gian làm chuyện riêng của mình.Chính vì dồn hết tâm sức cho công việc, nên cô mới bỏ qua cặp mắt ác độc phía sau lưng.Cuối cùng, lại bị sư huynh của mình móc nối với người phụ nữ đó làm hại, bọn chúng muốn đoạt mạng của cô.Sống lại một kiếp, cô muốn một lần sống thật tốt vì mình.Những người gọi là người thân đó, con mẹ nó đều đi gặp quỷ đi.Lúc Cố Cảnh Xuyên đọc sách, Lâm Mẫn cầm sách ngồi trên chiếc ghế dài cùng xem sách với anh.Ánh nắng giữa thu đã không còn quá gay gắt, chiếu lên người thật ấm áp.Thoải mái quá đi.Cố Cảnh Xuyên ánh mắt lạnh lùng thỉnh thoảng lại liếc nhìn người con gái bên cạnh.Chỉ là rất nhanh, liền thu lại ánh mắt.Không dám nhìn nhiều, sợ bản thân bị đắm chìm vào trong đó.Cố Cảnh Xuyên đều đối xử với cô như vậy, Lâm Mẫn vẫn giống như người không có chuyện gì cả, cần ăn thì ăn, cần uống thì uống, cần làm việc thì làm việc, Vương Anh cũng không nắm được suy nghĩ của cô, rất nhiều lần có cơ hội bỏ chạy bày ra trước mặt cô, mà người phụ nữ này không chút nào có ý muốn nắm lấy cả.Vương Anh định dùng thân phận chị em dâu để tạo mối quan hệ tốt với cô.Buổi sáng, đợi mấy người khác trong nhà đều ra đồng làm việc, cô ta kéo Lâm Mẫn vào phòng mình, kéo cô ngồi xuống bên đầu giường, dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô, thở dài, “Em dâu, để em phải chịu ấm ức rồi, gả cho người đàn ông như chú hai, haizzz.”Lâm Mẫn cúi đầu, mím môi không nói gì..

Chương 15: Quả Phụ