Trước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,…
Chương 72: Thịt tươi
[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn SátTác giả: Chị Vi Ma QuáiTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịTrước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,… Ánh lách vào trong, cố gắng không để bất cứ tiếng động nào phát ra. Phía sau cô, Quang Anh vẫn gọi giật lại:- Ánh! Kệ người ta! Không ăn thì thôi!- Để yên em xem nào!Biết bản tính ngang bướng của người yêu, Quang Anh đành mặc kệ cho cô bước vào. Ngày nay vệ sinh an toàn thực phẩm không khác nào bài toán đố thi học sinh giỏi quốc gia với bọn học sinh tiểu học. Quang Anh thấy đau bụng vì ăn một bát bún chẳng có hề gì. Cùng lắm là vài viên thuốc.Nhưng Ánh thì không nghĩ thế. Cô lăm lăm cái điện thoại bật sẵn ứng dụng quay video rồi mò vào trong nhà chủ cửa hàng bún mọc. Người đàn bà bán bún có bộ mặt chi chít sẹo, cả người bọc kín trong mấy lớp quần áo dài nhìn phát ngốt. Mải bán bún cho khách, bà không hề biết rằng có người vừa đột nhập vào bếp riêng của nhà bà.Đó là một cái kho, bé tẹo, nóng nực và tối thui. Ánh cười cười bảo người yêu:- Không khéo bà ấy lấy thịt người làm bún mọc cho anh ăn đấy!Rồi cô lần mò sờ vào bức tường xem có công tắc đèn không.- Đây rồi.Đèn chớp vài cái rồi bật lên. Cái bóng đèn vàng vàng nhờ nhờ soi rõ mấy chậu thịt tươi dưới đất. Nói là tươi, bởi mỗi chậu có một người cởi truồng ngồi canh, người nào cũng chằng chịt sẹo. Ánh và Quang Anh không rõ là nam hay nữ. Vì những người ấy đang cầm một con dao, tự lóc thịt mình rơi lộp bộp xuống chậu.
Ánh lách vào trong, cố gắng không để bất cứ tiếng động nào phát ra. Phía sau cô, Quang Anh vẫn gọi giật lại:
- Ánh! Kệ người ta! Không ăn thì thôi!
- Để yên em xem nào!
Biết bản tính ngang bướng của người yêu, Quang Anh đành mặc kệ cho cô bước vào. Ngày nay vệ sinh an toàn thực phẩm không khác nào bài toán đố thi học sinh giỏi quốc gia với bọn học sinh tiểu học. Quang Anh thấy đau bụng vì ăn một bát bún chẳng có hề gì. Cùng lắm là vài viên thuốc.
Nhưng Ánh thì không nghĩ thế. Cô lăm lăm cái điện thoại bật sẵn ứng dụng quay video rồi mò vào trong nhà chủ cửa hàng bún mọc. Người đàn bà bán bún có bộ mặt chi chít sẹo, cả người bọc kín trong mấy lớp quần áo dài nhìn phát ngốt. Mải bán bún cho khách, bà không hề biết rằng có người vừa đột nhập vào bếp riêng của nhà bà.
Đó là một cái kho, bé tẹo, nóng nực và tối thui. Ánh cười cười bảo người yêu:
- Không khéo bà ấy lấy thịt người làm bún mọc cho anh ăn đấy!
Rồi cô lần mò sờ vào bức tường xem có công tắc đèn không.
- Đây rồi.
Đèn chớp vài cái rồi bật lên. Cái bóng đèn vàng vàng nhờ nhờ soi rõ mấy chậu thịt tươi dưới đất. Nói là tươi, bởi mỗi chậu có một người cởi truồng ngồi canh, người nào cũng chằng chịt sẹo. Ánh và Quang Anh không rõ là nam hay nữ. Vì những người ấy đang cầm một con dao, tự lóc thịt mình rơi lộp bộp xuống chậu.
[Bóng Tối & Ánh Sáng I] Tàn SátTác giả: Chị Vi Ma QuáiTruyện Đô Thị, Truyện Linh DịTrước nhà tôi là một cái nhà để hoang. Chó mèo suốt ngày vào đấy ỉa đái đầy ra, hôi thối không tả nổi. Nhưng cha chung không ai khóc thành ra chẳng có ma nào buồn dọn. Bọn trẻ con hay bảo tôi là trong cái nhà ấy có ma thật. Tôi thì không tin lắm. Ma quỷ nào ở được cái chốn thối hoắc như thế? Kể cả khi chó mèo không vào ỉa đái lung tung thì chỗ ấy cũng không thể chứa ma được bởi nó vốn dĩ được xây lên để làm văn phòng cho một công ty địa ốc. Mà văn phòng làm việc hành chính thì lấy đâu ra người chết mà lo ma quỷ? Về sau, công ty nhà đất nọ phá sản. Thời buổi tiền tệ mất giá, lạm phát tăng cao, kinh tế suy thoái, không ai muốn mua lại ngôi nhà đó cả. Cuối cùng nó bị bỏ lại, lầm lũi như một cựu chiến binh già nua, cứ mãi hồi tưởng lại những tháng năm huy hoàng. Một đêm hè khó ngủ, tôi ra ngoài sân hóng mát. Gió đêm lùa vào trong ngõ cuốn theo cả rác rến và lá khô. Để đỡ phải ngồi không, tôi bèn châm thuốc hút. Bỗng tôi thấy từ ngôi nhà bỏ hoang có một đoàn người đi ra. Trời tối mò mò,… Ánh lách vào trong, cố gắng không để bất cứ tiếng động nào phát ra. Phía sau cô, Quang Anh vẫn gọi giật lại:- Ánh! Kệ người ta! Không ăn thì thôi!- Để yên em xem nào!Biết bản tính ngang bướng của người yêu, Quang Anh đành mặc kệ cho cô bước vào. Ngày nay vệ sinh an toàn thực phẩm không khác nào bài toán đố thi học sinh giỏi quốc gia với bọn học sinh tiểu học. Quang Anh thấy đau bụng vì ăn một bát bún chẳng có hề gì. Cùng lắm là vài viên thuốc.Nhưng Ánh thì không nghĩ thế. Cô lăm lăm cái điện thoại bật sẵn ứng dụng quay video rồi mò vào trong nhà chủ cửa hàng bún mọc. Người đàn bà bán bún có bộ mặt chi chít sẹo, cả người bọc kín trong mấy lớp quần áo dài nhìn phát ngốt. Mải bán bún cho khách, bà không hề biết rằng có người vừa đột nhập vào bếp riêng của nhà bà.Đó là một cái kho, bé tẹo, nóng nực và tối thui. Ánh cười cười bảo người yêu:- Không khéo bà ấy lấy thịt người làm bún mọc cho anh ăn đấy!Rồi cô lần mò sờ vào bức tường xem có công tắc đèn không.- Đây rồi.Đèn chớp vài cái rồi bật lên. Cái bóng đèn vàng vàng nhờ nhờ soi rõ mấy chậu thịt tươi dưới đất. Nói là tươi, bởi mỗi chậu có một người cởi truồng ngồi canh, người nào cũng chằng chịt sẹo. Ánh và Quang Anh không rõ là nam hay nữ. Vì những người ấy đang cầm một con dao, tự lóc thịt mình rơi lộp bộp xuống chậu.