Tác giả:

“Bố là người xấu, Hạt Tiêu không thích bố nữa!” “Những kẻ xấu xa đó nói mẹ là phù dâu không biết xấu hổ, lén cùng bố sinh ra con. Họ muốn. cào rách mặt mẹ con, muốn dìm bà vào lồng heo” “Nơi này rất cao, con sợ lắm! Họ còn nhét vào miệng con nhiều thử ghê tởm. Phụt! Hạt Tiêu sắp chết rồi, Hạt Tiêu cũng không gặp lại bố nữa.” Chiến trường Bắc Giới đã bước vào giai đoạn thu dọn, chỉ thấy một người đàn ông đứng sừng sững dưới tấm bia đá! Anh là chỉ huy quân y trẻ nhất của Thiên Đao! Trần Hạo Hiên! Lúc này, bỗng nhiên có một số điện thoại lạ gọi điện tới. “Bố...!trong điện thoại của mẹ chỉ có số của bố...!Mẹ nói...!bố của con tên là Trần Hạo Hiên ..”. Giọng kìm nén cơn khóc nức nở của cô gái nhỏ truyền vào tài của Trần Hạo Hiên qua ống nghe điện thoại. Trần Hạo Hiên nhíu mày thật chặt, môi mỏng mím lại thành một đường, giọng nói ngắt quãng ở đầu dây bên kia vẫn tiếp tục... “Con...!con nhặt được điện thoại cũ trong đống rác mấy tháng trước, bây giờ mới sửa được." Rõ ràng cô bé bị doạ không…

Chương 116: 116: Lựa Chọn Đi Theo Chính Nghĩa

Thần Ý Sát ThủTác giả: Y YTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Bố là người xấu, Hạt Tiêu không thích bố nữa!” “Những kẻ xấu xa đó nói mẹ là phù dâu không biết xấu hổ, lén cùng bố sinh ra con. Họ muốn. cào rách mặt mẹ con, muốn dìm bà vào lồng heo” “Nơi này rất cao, con sợ lắm! Họ còn nhét vào miệng con nhiều thử ghê tởm. Phụt! Hạt Tiêu sắp chết rồi, Hạt Tiêu cũng không gặp lại bố nữa.” Chiến trường Bắc Giới đã bước vào giai đoạn thu dọn, chỉ thấy một người đàn ông đứng sừng sững dưới tấm bia đá! Anh là chỉ huy quân y trẻ nhất của Thiên Đao! Trần Hạo Hiên! Lúc này, bỗng nhiên có một số điện thoại lạ gọi điện tới. “Bố...!trong điện thoại của mẹ chỉ có số của bố...!Mẹ nói...!bố của con tên là Trần Hạo Hiên ..”. Giọng kìm nén cơn khóc nức nở của cô gái nhỏ truyền vào tài của Trần Hạo Hiên qua ống nghe điện thoại. Trần Hạo Hiên nhíu mày thật chặt, môi mỏng mím lại thành một đường, giọng nói ngắt quãng ở đầu dây bên kia vẫn tiếp tục... “Con...!con nhặt được điện thoại cũ trong đống rác mấy tháng trước, bây giờ mới sửa được." Rõ ràng cô bé bị doạ không… Vừa nói dứt lời thì Trần Hạo Hiên đã tiến vào trong phòng.Châm bạc trong tay, có cả thế giới.Từng châm bạc cắm xuống, em gái Hà Như Ý của Hà Viễn Trí chỉ cảm thấy đau đớn từng cơn.“Anh, em đau.”Từ nhỏ Hà Viễn Trí và em gái đã sống nương tựa lẫn nhau, anh ta có thể trả giá hết tất cả vì cô em gái này.Nghe thấy giọng nói của em gái, anh ta bước dài một cái xông tới.“Khốn kiếp, anh làm gì đó?”“Anh thả em gái tôi ra.”Đột nhiên Hà Viễn Trí xông vào.Hồng Thanh Vũ ở bên cạnh cũng không ngăn lại.Hà Viễn Trí vừa đến cửa thì Hà Như Ý lại kêu to một tiếng nữa.“Anh trai, anh, anh đừng qua đây.Đừng qua đây.”Hà Viễn Trí đứng ở cửa, hốt hoảng lên tiếng: “Như Ý, em đừng sợ, mọi chuyện đã có anh ở đây.”Hà Như Ý không ngừng gật đầu, nói: “Anh… anh, trên người của em không thấy ngứa như lúc trước nữa.”“Lúc trước khi anh tìm người chữa bệnh cho em có mấy thần y lớn tuổi từng nói.”“Trên châm bạc có một chữ Trần là người của nhà họ Trần đúng không?”Châm bạc rất nhỏ, năng lực quan sát của Hà Như Ý càng tỉ mỉ hơn.Cô ta ở lâu trong phòng chỉ có thể nói chuyện với bản thân trong tấm gương nên có thể nhìn rõ mọi việc.“Đúng… Đúng vậy.Em thật sự không ngứa nữa sao?”“Không ngứa nữa, tốt hơn lúc trước nhiều.”Hà Như Ý không ngừng gật đầu.Hà Viễn Trí lập tức tràn đầy lo sợ mà nhìn Trần Hạo Hiên.Anh ta tìm người chữa bệnh đã lâu, không chỉ biết trên châm có chữ Trần chính là người của nhà họ Trần mà còn biết rõ năm năm trước nhà họ Trần bị tiêu diệt thê thảm.Người duy nhất còn sống sót chính là Trần Thái Cực.Nói cách khác, người đàn ông ở trước mắt chính là người mà anh ta luôn mong muốn gặp được, Thái Cực Hoàng Bảo.Nghĩ đến đây, Hà Viễn Trí quỳ xuống đất “Bịch” một cái.“Hà Viễn Trí khắc ghi ơn đức của Trần Vương.”“Vừa rồi có chút bất kính, mong anh tha thứ.”“Cầu xin Trần Vương cứu em gái tôi.Hà Viễn Trí xin nguyện làm trâu làm ngựa cho Trần Vương.”Trần Hạo Hiên sử dụng châm xong thì quay đầu lại lạnh giọng nói: “Anh không cần cảm ơn tôi, tôi tới tìm anh cũng là có chuyện cần anh giúp đỡ.”“Ngày kia, Hạ Cơ Uyển và Phương Hy Văn ra tòa…”Còn chưa đợi Trần Hạo Hiên nói hết thì Hà Viễn Trí đã lập tức nói: “Trần Vương yên tâm, Hạ Cơ Uyển đã đưa tất cả tài liệu cho tôi.Những năm này vì cứu em gái mà Hà Viễn Trí liều mạng kiếm tiền.Vì tiền tôi đã từng bẫy người ta trong rất nhiều vụ kiện.Lần này, Hà Viễn Trí lựa chọn đi theo chính nghĩa.”Trần Hạo Hiên thấy Hà Viễn Trí tỏ thái độ thì cũng không nói gì nhiều.Anh chỉ để lại đơn thuốc của mình rồi dặn dò kỹ cách chữa trị.Sau đó, anh rời khỏi tỉnh Hà Bảo trở về thành phố Ninh Hạ.Bóng đêm như thoi đưa, đen kịt, bao ma, mờ mịt.Năm năm qua, món nợ mà anh thiếu Phương Hy Văn cuối cùng sắp kết thúc rồi.

Vừa nói dứt lời thì Trần Hạo Hiên đã tiến vào trong phòng.

Châm bạc trong tay, có cả thế giới.

Từng châm bạc cắm xuống, em gái Hà Như Ý của Hà Viễn Trí chỉ cảm thấy đau đớn từng cơn.

“Anh, em đau.”

Từ nhỏ Hà Viễn Trí và em gái đã sống nương tựa lẫn nhau, anh ta có thể trả giá hết tất cả vì cô em gái này.

Nghe thấy giọng nói của em gái, anh ta bước dài một cái xông tới.

“Khốn kiếp, anh làm gì đó?”

“Anh thả em gái tôi ra.”

Đột nhiên Hà Viễn Trí xông vào.

Hồng Thanh Vũ ở bên cạnh cũng không ngăn lại.

Hà Viễn Trí vừa đến cửa thì Hà Như Ý lại kêu to một tiếng nữa.

“Anh trai, anh, anh đừng qua đây.

Đừng qua đây.”

Hà Viễn Trí đứng ở cửa, hốt hoảng lên tiếng: “Như Ý, em đừng sợ, mọi chuyện đã có anh ở đây.”

Hà Như Ý không ngừng gật đầu, nói: “Anh… anh, trên người của em không thấy ngứa như lúc trước nữa.”

“Lúc trước khi anh tìm người chữa bệnh cho em có mấy thần y lớn tuổi từng nói.”

“Trên châm bạc có một chữ Trần là người của nhà họ Trần đúng không?”

Châm bạc rất nhỏ, năng lực quan sát của Hà Như Ý càng tỉ mỉ hơn.

Cô ta ở lâu trong phòng chỉ có thể nói chuyện với bản thân trong tấm gương nên có thể nhìn rõ mọi việc.

“Đúng… Đúng vậy.

Em thật sự không ngứa nữa sao?”

“Không ngứa nữa, tốt hơn lúc trước nhiều.”

Hà Như Ý không ngừng gật đầu.

Hà Viễn Trí lập tức tràn đầy lo sợ mà nhìn Trần Hạo Hiên.

Anh ta tìm người chữa bệnh đã lâu, không chỉ biết trên châm có chữ Trần chính là người của nhà họ Trần mà còn biết rõ năm năm trước nhà họ Trần bị tiêu diệt thê thảm.

Người duy nhất còn sống sót chính là Trần Thái Cực.

Nói cách khác, người đàn ông ở trước mắt chính là người mà anh ta luôn mong muốn gặp được, Thái Cực Hoàng Bảo.

Nghĩ đến đây, Hà Viễn Trí quỳ xuống đất “Bịch” một cái.

“Hà Viễn Trí khắc ghi ơn đức của Trần Vương.”

“Vừa rồi có chút bất kính, mong anh tha thứ.”

“Cầu xin Trần Vương cứu em gái tôi.

Hà Viễn Trí xin nguyện làm trâu làm ngựa cho Trần Vương.”

Trần Hạo Hiên sử dụng châm xong thì quay đầu lại lạnh giọng nói: “Anh không cần cảm ơn tôi, tôi tới tìm anh cũng là có chuyện cần anh giúp đỡ.”

“Ngày kia, Hạ Cơ Uyển và Phương Hy Văn ra tòa…”

Còn chưa đợi Trần Hạo Hiên nói hết thì Hà Viễn Trí đã lập tức nói: “Trần Vương yên tâm, Hạ Cơ Uyển đã đưa tất cả tài liệu cho tôi.

Những năm này vì cứu em gái mà Hà Viễn Trí liều mạng kiếm tiền.

Vì tiền tôi đã từng bẫy người ta trong rất nhiều vụ kiện.

Lần này, Hà Viễn Trí lựa chọn đi theo chính nghĩa.”

Trần Hạo Hiên thấy Hà Viễn Trí tỏ thái độ thì cũng không nói gì nhiều.

Anh chỉ để lại đơn thuốc của mình rồi dặn dò kỹ cách chữa trị.

Sau đó, anh rời khỏi tỉnh Hà Bảo trở về thành phố Ninh Hạ.

Bóng đêm như thoi đưa, đen kịt, bao ma, mờ mịt.

Năm năm qua, món nợ mà anh thiếu Phương Hy Văn cuối cùng sắp kết thúc rồi.

Thần Ý Sát ThủTác giả: Y YTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Bố là người xấu, Hạt Tiêu không thích bố nữa!” “Những kẻ xấu xa đó nói mẹ là phù dâu không biết xấu hổ, lén cùng bố sinh ra con. Họ muốn. cào rách mặt mẹ con, muốn dìm bà vào lồng heo” “Nơi này rất cao, con sợ lắm! Họ còn nhét vào miệng con nhiều thử ghê tởm. Phụt! Hạt Tiêu sắp chết rồi, Hạt Tiêu cũng không gặp lại bố nữa.” Chiến trường Bắc Giới đã bước vào giai đoạn thu dọn, chỉ thấy một người đàn ông đứng sừng sững dưới tấm bia đá! Anh là chỉ huy quân y trẻ nhất của Thiên Đao! Trần Hạo Hiên! Lúc này, bỗng nhiên có một số điện thoại lạ gọi điện tới. “Bố...!trong điện thoại của mẹ chỉ có số của bố...!Mẹ nói...!bố của con tên là Trần Hạo Hiên ..”. Giọng kìm nén cơn khóc nức nở của cô gái nhỏ truyền vào tài của Trần Hạo Hiên qua ống nghe điện thoại. Trần Hạo Hiên nhíu mày thật chặt, môi mỏng mím lại thành một đường, giọng nói ngắt quãng ở đầu dây bên kia vẫn tiếp tục... “Con...!con nhặt được điện thoại cũ trong đống rác mấy tháng trước, bây giờ mới sửa được." Rõ ràng cô bé bị doạ không… Vừa nói dứt lời thì Trần Hạo Hiên đã tiến vào trong phòng.Châm bạc trong tay, có cả thế giới.Từng châm bạc cắm xuống, em gái Hà Như Ý của Hà Viễn Trí chỉ cảm thấy đau đớn từng cơn.“Anh, em đau.”Từ nhỏ Hà Viễn Trí và em gái đã sống nương tựa lẫn nhau, anh ta có thể trả giá hết tất cả vì cô em gái này.Nghe thấy giọng nói của em gái, anh ta bước dài một cái xông tới.“Khốn kiếp, anh làm gì đó?”“Anh thả em gái tôi ra.”Đột nhiên Hà Viễn Trí xông vào.Hồng Thanh Vũ ở bên cạnh cũng không ngăn lại.Hà Viễn Trí vừa đến cửa thì Hà Như Ý lại kêu to một tiếng nữa.“Anh trai, anh, anh đừng qua đây.Đừng qua đây.”Hà Viễn Trí đứng ở cửa, hốt hoảng lên tiếng: “Như Ý, em đừng sợ, mọi chuyện đã có anh ở đây.”Hà Như Ý không ngừng gật đầu, nói: “Anh… anh, trên người của em không thấy ngứa như lúc trước nữa.”“Lúc trước khi anh tìm người chữa bệnh cho em có mấy thần y lớn tuổi từng nói.”“Trên châm bạc có một chữ Trần là người của nhà họ Trần đúng không?”Châm bạc rất nhỏ, năng lực quan sát của Hà Như Ý càng tỉ mỉ hơn.Cô ta ở lâu trong phòng chỉ có thể nói chuyện với bản thân trong tấm gương nên có thể nhìn rõ mọi việc.“Đúng… Đúng vậy.Em thật sự không ngứa nữa sao?”“Không ngứa nữa, tốt hơn lúc trước nhiều.”Hà Như Ý không ngừng gật đầu.Hà Viễn Trí lập tức tràn đầy lo sợ mà nhìn Trần Hạo Hiên.Anh ta tìm người chữa bệnh đã lâu, không chỉ biết trên châm có chữ Trần chính là người của nhà họ Trần mà còn biết rõ năm năm trước nhà họ Trần bị tiêu diệt thê thảm.Người duy nhất còn sống sót chính là Trần Thái Cực.Nói cách khác, người đàn ông ở trước mắt chính là người mà anh ta luôn mong muốn gặp được, Thái Cực Hoàng Bảo.Nghĩ đến đây, Hà Viễn Trí quỳ xuống đất “Bịch” một cái.“Hà Viễn Trí khắc ghi ơn đức của Trần Vương.”“Vừa rồi có chút bất kính, mong anh tha thứ.”“Cầu xin Trần Vương cứu em gái tôi.Hà Viễn Trí xin nguyện làm trâu làm ngựa cho Trần Vương.”Trần Hạo Hiên sử dụng châm xong thì quay đầu lại lạnh giọng nói: “Anh không cần cảm ơn tôi, tôi tới tìm anh cũng là có chuyện cần anh giúp đỡ.”“Ngày kia, Hạ Cơ Uyển và Phương Hy Văn ra tòa…”Còn chưa đợi Trần Hạo Hiên nói hết thì Hà Viễn Trí đã lập tức nói: “Trần Vương yên tâm, Hạ Cơ Uyển đã đưa tất cả tài liệu cho tôi.Những năm này vì cứu em gái mà Hà Viễn Trí liều mạng kiếm tiền.Vì tiền tôi đã từng bẫy người ta trong rất nhiều vụ kiện.Lần này, Hà Viễn Trí lựa chọn đi theo chính nghĩa.”Trần Hạo Hiên thấy Hà Viễn Trí tỏ thái độ thì cũng không nói gì nhiều.Anh chỉ để lại đơn thuốc của mình rồi dặn dò kỹ cách chữa trị.Sau đó, anh rời khỏi tỉnh Hà Bảo trở về thành phố Ninh Hạ.Bóng đêm như thoi đưa, đen kịt, bao ma, mờ mịt.Năm năm qua, món nợ mà anh thiếu Phương Hy Văn cuối cùng sắp kết thúc rồi.

Chương 116: 116: Lựa Chọn Đi Theo Chính Nghĩa