Tác giả:

Công là một tên tra công, thụ là một tên tiện thụ, bởi vì tiện thụ không dễ nghe, cho nên xóa chữ “tiện” đi vậy. Bối cảnh là giang hồ ân oán, trên giang hồ có mấy môn phái vô cùng nổi danh, mỗi đời thừa kế võ công đều đứng đầu, môn phái của thụ càng là nhân tài kiệt xuất trong số đó. Thụ là con út của chưởng môn, được sinh lúc tuổi già, xưa nay ngậm thìa vàng, từ nhỏ đã được nuông chiều. Chưởng môn nâng trong tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan, muốn truyền võ công tốt nhất cho thụ. Chờ thụ lớn lên một chút, được kiểm tra căn cốt, kết quả không có tư chất luyện võ. Chưởng môn phiền muộn mấy ngày, cuối cùng bị chưởng môn phu nhân chỉ vào mũi mà mắng. Chưởng môn phu nhân mắng ông: “Căn cốt không được thì sao?! Căn cốt không được cũng là con ngươi! Đừng cả ngày lải nhải dài dòng làm bà đây thấy phiền, ngươi dám ghét bỏ con nhà ngươi thì ngày mai bà đây tái giá!” Chưởng môn tỉnh ngộ, vỗ tay cái bốp, mình sầu muộn cái gì đây? Trước đứa nhỏ này không phải còn có hai ca ca sao? Hai thằng…

Chương 18

Tiện Thụ Và Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công Thành Đôi RồiTác giả: Qua CaTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện SủngCông là một tên tra công, thụ là một tên tiện thụ, bởi vì tiện thụ không dễ nghe, cho nên xóa chữ “tiện” đi vậy. Bối cảnh là giang hồ ân oán, trên giang hồ có mấy môn phái vô cùng nổi danh, mỗi đời thừa kế võ công đều đứng đầu, môn phái của thụ càng là nhân tài kiệt xuất trong số đó. Thụ là con út của chưởng môn, được sinh lúc tuổi già, xưa nay ngậm thìa vàng, từ nhỏ đã được nuông chiều. Chưởng môn nâng trong tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan, muốn truyền võ công tốt nhất cho thụ. Chờ thụ lớn lên một chút, được kiểm tra căn cốt, kết quả không có tư chất luyện võ. Chưởng môn phiền muộn mấy ngày, cuối cùng bị chưởng môn phu nhân chỉ vào mũi mà mắng. Chưởng môn phu nhân mắng ông: “Căn cốt không được thì sao?! Căn cốt không được cũng là con ngươi! Đừng cả ngày lải nhải dài dòng làm bà đây thấy phiền, ngươi dám ghét bỏ con nhà ngươi thì ngày mai bà đây tái giá!” Chưởng môn tỉnh ngộ, vỗ tay cái bốp, mình sầu muộn cái gì đây? Trước đứa nhỏ này không phải còn có hai ca ca sao? Hai thằng… Có một ngày bạch nguyệt quang hỏi thụ, có muốn gặp lại cha mẹ một lần không.Phản ứng đầu tiên của thụ là sửng sốt.Bạch nguyệt quang có phải đang đuổi khéo y không?Trái tim y giống như bị người bóp chặt, khó chịu không thôi, thất hồn lạc phách đứng ở kia, chỉ cảm thấy thời gian mấy năm nay dường như là do y trộm lấy.Y cười miễn cưỡng: Ngày mai ta sẽ rời đi ngay.Bạch nguyệt quang nhíu mày: “Một mình ngươi đi đâu?”Thụ nở nụ cười miễn cưỡng: Thiên hạ to lớn, luôn có chỗ dung thân.Bạch nguyệt quang: “Ngươi không có võ công, lại không giỏi nghề nào, ngươi có thể đi đâu an thân?”Bạch nguyệt quang nói trắng ra như thế làm thụ nghẹn lại, cũng không biết mình nên phản bác như thế nào.Y oán giận trừng mắt nhìn bạch nguyệt quang, vành mắt ửng đỏ, long lanh ánh nước, trông chẳng hề đáng sợ mà còn có chút đáng thương.Bạch nguyệt quang không biết nên khóc hay nên cười: “Ta chỉ hỏi ngươi có muốn quay về gặp cha mẹ ngươi không thôi, chứ không phải muốn đuổi ngươi đi.”Thụ chưa kịp định thần lại, trong mắt rõ ràng viết một chữ: Hả?Thật là ngốc đến đáng yêu, bạch nguyệt quang nghĩ.Thụ lại bắt đầu rối rắm: Ngươi không đuổi ta đi? Nhưng ta vẫn không thể dựa dẫm vào ngươi mãi được.Bạch nguyệt quang nhìn y thật lâu mới cất tiếng: “Ta chỉ có một mình, cũng rất cô đơn, có ngươi ở đây những ngày tháng qua nhộn nhịp hơn nhiều.”Dừng một chút, hắn lại nói thêm một câu: “Ta rất vui.”Mặt thụ chợt đỏ lên.Tuy rằng vui mà bạch nguyệt quang nói không phải là cái vui mà y muốn, nhưng y vẫn cảm thấy vui vẻ quá chừng.Nhưng vui vẻ chưa được bao lâu, thụ lại nghĩ đến một vấn đề, kéo lấy bạch nguyệt quang, viết vào lòng bàn tay hắn: Nếu như ngươi cưới vợ, ta…Còn chưa viết xong, bạch nguyệt quang đã nắm tay lại, bao lấy tay y trong lòng bàn tay mình.Bạch nguyệt quang nói một cách đầy ẩn ý: “Ta vẫn luôn cảm thấy, bạn lữ phải xem duyên phận, không biết được khi nào duyên phận sẽ đến, nên không cần gấp gáp.”Thụ hoàn toàn không nghe rõ bạch nguyệt quang nói gì, y nhìn chằm vào tay hắn đang nắm lấy tay mình, cảm nhận nhiệt độ ấm áp đến từ nơi đó, từ ngọn tóc đến đầu ngón chân đều đỏ bừng.Y cảm thấy mình sắp bị luộc chín.Bạch nguyệt quang không nhịn được sờ mặt y, thấp giọng cười.

Có một ngày bạch nguyệt quang hỏi thụ, có muốn gặp lại cha mẹ một lần không.

Phản ứng đầu tiên của thụ là sửng sốt.

Bạch nguyệt quang có phải đang đuổi khéo y không?

Trái tim y giống như bị người bóp chặt, khó chịu không thôi, thất hồn lạc phách đứng ở kia, chỉ cảm thấy thời gian mấy năm nay dường như là do y trộm lấy.

Y cười miễn cưỡng: Ngày mai ta sẽ rời đi ngay.

Bạch nguyệt quang nhíu mày: “Một mình ngươi đi đâu?”

Thụ nở nụ cười miễn cưỡng: Thiên hạ to lớn, luôn có chỗ dung thân.

Bạch nguyệt quang: “Ngươi không có võ công, lại không giỏi nghề nào, ngươi có thể đi đâu an thân?”

Bạch nguyệt quang nói trắng ra như thế làm thụ nghẹn lại, cũng không biết mình nên phản bác như thế nào.

Y oán giận trừng mắt nhìn bạch nguyệt quang, vành mắt ửng đỏ, long lanh ánh nước, trông chẳng hề đáng sợ mà còn có chút đáng thương.

Bạch nguyệt quang không biết nên khóc hay nên cười: “Ta chỉ hỏi ngươi có muốn quay về gặp cha mẹ ngươi không thôi, chứ không phải muốn đuổi ngươi đi.”

Thụ chưa kịp định thần lại, trong mắt rõ ràng viết một chữ: Hả?

Thật là ngốc đến đáng yêu, bạch nguyệt quang nghĩ.

Thụ lại bắt đầu rối rắm: Ngươi không đuổi ta đi? Nhưng ta vẫn không thể dựa dẫm vào ngươi mãi được.

Bạch nguyệt quang nhìn y thật lâu mới cất tiếng: “Ta chỉ có một mình, cũng rất cô đơn, có ngươi ở đây những ngày tháng qua nhộn nhịp hơn nhiều.”

Dừng một chút, hắn lại nói thêm một câu: “Ta rất vui.”

Mặt thụ chợt đỏ lên.

Tuy rằng vui mà bạch nguyệt quang nói không phải là cái vui mà y muốn, nhưng y vẫn cảm thấy vui vẻ quá chừng.

Nhưng vui vẻ chưa được bao lâu, thụ lại nghĩ đến một vấn đề, kéo lấy bạch nguyệt quang, viết vào lòng bàn tay hắn: Nếu như ngươi cưới vợ, ta…

Còn chưa viết xong, bạch nguyệt quang đã nắm tay lại, bao lấy tay y trong lòng bàn tay mình.

Bạch nguyệt quang nói một cách đầy ẩn ý: “Ta vẫn luôn cảm thấy, bạn lữ phải xem duyên phận, không biết được khi nào duyên phận sẽ đến, nên không cần gấp gáp.”

Thụ hoàn toàn không nghe rõ bạch nguyệt quang nói gì, y nhìn chằm vào tay hắn đang nắm lấy tay mình, cảm nhận nhiệt độ ấm áp đến từ nơi đó, từ ngọn tóc đến đầu ngón chân đều đỏ bừng.

Y cảm thấy mình sắp bị luộc chín.

Bạch nguyệt quang không nhịn được sờ mặt y, thấp giọng cười.

Tiện Thụ Và Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công Thành Đôi RồiTác giả: Qua CaTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện SủngCông là một tên tra công, thụ là một tên tiện thụ, bởi vì tiện thụ không dễ nghe, cho nên xóa chữ “tiện” đi vậy. Bối cảnh là giang hồ ân oán, trên giang hồ có mấy môn phái vô cùng nổi danh, mỗi đời thừa kế võ công đều đứng đầu, môn phái của thụ càng là nhân tài kiệt xuất trong số đó. Thụ là con út của chưởng môn, được sinh lúc tuổi già, xưa nay ngậm thìa vàng, từ nhỏ đã được nuông chiều. Chưởng môn nâng trong tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan, muốn truyền võ công tốt nhất cho thụ. Chờ thụ lớn lên một chút, được kiểm tra căn cốt, kết quả không có tư chất luyện võ. Chưởng môn phiền muộn mấy ngày, cuối cùng bị chưởng môn phu nhân chỉ vào mũi mà mắng. Chưởng môn phu nhân mắng ông: “Căn cốt không được thì sao?! Căn cốt không được cũng là con ngươi! Đừng cả ngày lải nhải dài dòng làm bà đây thấy phiền, ngươi dám ghét bỏ con nhà ngươi thì ngày mai bà đây tái giá!” Chưởng môn tỉnh ngộ, vỗ tay cái bốp, mình sầu muộn cái gì đây? Trước đứa nhỏ này không phải còn có hai ca ca sao? Hai thằng… Có một ngày bạch nguyệt quang hỏi thụ, có muốn gặp lại cha mẹ một lần không.Phản ứng đầu tiên của thụ là sửng sốt.Bạch nguyệt quang có phải đang đuổi khéo y không?Trái tim y giống như bị người bóp chặt, khó chịu không thôi, thất hồn lạc phách đứng ở kia, chỉ cảm thấy thời gian mấy năm nay dường như là do y trộm lấy.Y cười miễn cưỡng: Ngày mai ta sẽ rời đi ngay.Bạch nguyệt quang nhíu mày: “Một mình ngươi đi đâu?”Thụ nở nụ cười miễn cưỡng: Thiên hạ to lớn, luôn có chỗ dung thân.Bạch nguyệt quang: “Ngươi không có võ công, lại không giỏi nghề nào, ngươi có thể đi đâu an thân?”Bạch nguyệt quang nói trắng ra như thế làm thụ nghẹn lại, cũng không biết mình nên phản bác như thế nào.Y oán giận trừng mắt nhìn bạch nguyệt quang, vành mắt ửng đỏ, long lanh ánh nước, trông chẳng hề đáng sợ mà còn có chút đáng thương.Bạch nguyệt quang không biết nên khóc hay nên cười: “Ta chỉ hỏi ngươi có muốn quay về gặp cha mẹ ngươi không thôi, chứ không phải muốn đuổi ngươi đi.”Thụ chưa kịp định thần lại, trong mắt rõ ràng viết một chữ: Hả?Thật là ngốc đến đáng yêu, bạch nguyệt quang nghĩ.Thụ lại bắt đầu rối rắm: Ngươi không đuổi ta đi? Nhưng ta vẫn không thể dựa dẫm vào ngươi mãi được.Bạch nguyệt quang nhìn y thật lâu mới cất tiếng: “Ta chỉ có một mình, cũng rất cô đơn, có ngươi ở đây những ngày tháng qua nhộn nhịp hơn nhiều.”Dừng một chút, hắn lại nói thêm một câu: “Ta rất vui.”Mặt thụ chợt đỏ lên.Tuy rằng vui mà bạch nguyệt quang nói không phải là cái vui mà y muốn, nhưng y vẫn cảm thấy vui vẻ quá chừng.Nhưng vui vẻ chưa được bao lâu, thụ lại nghĩ đến một vấn đề, kéo lấy bạch nguyệt quang, viết vào lòng bàn tay hắn: Nếu như ngươi cưới vợ, ta…Còn chưa viết xong, bạch nguyệt quang đã nắm tay lại, bao lấy tay y trong lòng bàn tay mình.Bạch nguyệt quang nói một cách đầy ẩn ý: “Ta vẫn luôn cảm thấy, bạn lữ phải xem duyên phận, không biết được khi nào duyên phận sẽ đến, nên không cần gấp gáp.”Thụ hoàn toàn không nghe rõ bạch nguyệt quang nói gì, y nhìn chằm vào tay hắn đang nắm lấy tay mình, cảm nhận nhiệt độ ấm áp đến từ nơi đó, từ ngọn tóc đến đầu ngón chân đều đỏ bừng.Y cảm thấy mình sắp bị luộc chín.Bạch nguyệt quang không nhịn được sờ mặt y, thấp giọng cười.

Chương 18