Tác giả:

- Thưa mẹ con đi học_ nó chạy như bay từ trên lầu chạy xuống, giọng nói trong trẻo, thanh thuần vang lên Mẹ nó nghe thấy tiếng liền đi ra - Con không định ăn sáng à? Nó lắc đầu - Thôi, con sắp trễ học rồi_ nó vừa nói vừa luống cuống mang giày, khổ thân thiệt chứ, 7 giờ vào học mà đến tận 6h45 nó mới dậy - Con gái con lứa vậy đấy, con cầm bánh mì ăn trên đường đi_ mẹ nó mắng yêu con gái cưng, đưa bánh mì mà bà đã chuẩn bị trước cho nó - Hihi cảm ơn mẹ...chụt..._ nó cười tươi, ôm hôn rõ kêu vào má mẹ nó Nó cuống quít khi thấy đồng hồ sắp điểm 7h, vọt thật nhanh ra khỏi nhà Mẹ nó lắc đầu nhìn con gái, bao giờ mới lớn được đây Nó chạy thật nhanh trên chiếc xe đạp màu hồng xinh xắn, dù đang rất vội nhưng nó vẫn còn tâm tư ngắm cảnh khu phố vào buổi sáng, khẽ nở nụ cười tươi Mọi người trên đường đi không thể không ngắm nhìn một cô gái xinh đẹp động lòng người, trên khuôn mặt xinh đẹp còn nở nụ cười rạng rỡ làm bao người say mê Đối với thái độ của mọi người xung quanh nó cũng không mấy ngạc…

Chương 31

Hotgirl Ngổ Ngáo Và Tam Đại Ác MaTác giả: Khanh Ẩn- Thưa mẹ con đi học_ nó chạy như bay từ trên lầu chạy xuống, giọng nói trong trẻo, thanh thuần vang lên Mẹ nó nghe thấy tiếng liền đi ra - Con không định ăn sáng à? Nó lắc đầu - Thôi, con sắp trễ học rồi_ nó vừa nói vừa luống cuống mang giày, khổ thân thiệt chứ, 7 giờ vào học mà đến tận 6h45 nó mới dậy - Con gái con lứa vậy đấy, con cầm bánh mì ăn trên đường đi_ mẹ nó mắng yêu con gái cưng, đưa bánh mì mà bà đã chuẩn bị trước cho nó - Hihi cảm ơn mẹ...chụt..._ nó cười tươi, ôm hôn rõ kêu vào má mẹ nó Nó cuống quít khi thấy đồng hồ sắp điểm 7h, vọt thật nhanh ra khỏi nhà Mẹ nó lắc đầu nhìn con gái, bao giờ mới lớn được đây Nó chạy thật nhanh trên chiếc xe đạp màu hồng xinh xắn, dù đang rất vội nhưng nó vẫn còn tâm tư ngắm cảnh khu phố vào buổi sáng, khẽ nở nụ cười tươi Mọi người trên đường đi không thể không ngắm nhìn một cô gái xinh đẹp động lòng người, trên khuôn mặt xinh đẹp còn nở nụ cười rạng rỡ làm bao người say mê Đối với thái độ của mọi người xung quanh nó cũng không mấy ngạc… - Thiên Ân_ cô mở cửa bước vào phòng hắnHắn nhíu mày nhìn cô- Em đến đây làm gì?- Em chỉ muốn đến phụ anh thôi mà_ cô cứ nghĩ khi hắn quên nó thì sẽ hoàn toàn yêu cô nhưng tại sao hắn lại càng ngày càng lạnh nhạt với cô, cô không đủ tốt với hắn sao, tình yêu cô dành cho hắn vẫn chưa đủ hay sao, có cái gì mà cô không bằng nó chứ, cô và hắn chẳng phải đã bên nhau từ nhỏ đến lớn sao, ngày trước hai đứa yêu nhau lắm cơ mà, không, cô không cam tâm!!!- Anh đang rất bận_ hắn đuổi khéo cô, thực không hiểu nguyên do trái tim hắn không thể nào tồn tại cô được, dường như nó đã được một người khác chiếm giữ mất rồi, một người mà ngay cả hắn cũng không biếtCô dù không muốn nhưng cũng đành ngậm ngùi rời khỏiCô vừa rời đi thì hắn ngã ra sau ghế, xoa xoa thái dương, hắn rất đau đầu, thực muốn nói cô biết rõ nhưng không nỡ làm tổn thương cô, bây giờ hắn chỉ có thể xem cô là bạn, là một người em gái mà thôi- Giám đốc, anh đang đau đầu sao?_ nó bước vào phòng, hỏi han hắnHắn khó khăn gật đầu- Để tôi giúp anh_ nó nói xong bước đến giúp hắn xoa đầuHắn trước nay rất ghét con gái chạm vào mình, nhưng sao hắn lại không cảm thấy ác cảm với nó, chẳng lẽ thật như mọi người nói Bảo Nghi chính là người hắn yêu nhất sao?Hắn cố gắng nhớ lại, đánh úp lại là một trận đau đầu kinh khủng- AAA_ hắn đau đến nỗi hét lên- Thiên Ân, đừng cố gắng nhớ nữa, anh sẽ đau đầu đó, anh đau em cũng sẽ đau_ nó ngân ngấn nước mắt ôm hắn, nó không muốn người nó yêu phải chịu đau đớnNhìn nó rưng rưng lệ, tim hắn đột nhiên nhói đau- Tôi không sao, cô ra ngoài đi_ hắn vẫn chưa giải thích được cảm giác của mìnhNó đành bước ra, Thiên Ân, đến bao giờ anh mới nhớ ra em đây?___________________- Công ty này to thật đó, con đi mà mỗi cả chân_ Thiên Vũ mệt nhọc nói- Được rồi vậy chúng ta về phòng làm việc của hai chú nhéAnh và cậu dẫn Thiên Vũ đến phòng của hai người- Hai chú thích mẹ con phải không?_ Thiên Vũ đột nhiên hỏi làm anh và cậu giật mình, thằng nhóc này quả thật tinh mắtHai người đành gật đầu thú nhận- Haizzz, mẹ con hảo số đào hoa a~_ Thiên Vũ thở dài, mẹ à, vận đào hoa của mẹ thực tốt nga- Đáng tiếc cô ấy không thích bọn chúThấy anh và cậu buồn bã, Thiên Vũ liền vỗ vai an ủi hai người- Nhất định sẽ có người con gái tốt giống mẹ con yêu hai chú màCả ba mỉm cười, cũng mong là vậy!!!- Kì Dương, Quân Bảo, hai cậu có ở đây không?_ hắn đột nhiên xuât hiện làm anh và cậu không tài nào giấu Thiên Vũ được- Có...có đây- Đây là...???_ hắn nghi hoặc nhìn cậu nhóc đáng yêu ngồi trên ghế sofa, thực quen mặt!!! (giống mình mà cũng không biết =.=)- Chào tổng giám đốc, con là Thiên Vũ_ Thiên Vũ không tỏ ra khẩn trương như anh và cậu, thản nhiên nở nụ cười tươi rói với hắnHắn không hiểu sao thấy mình rất có cảm tình với đứa bé này, nhịn không được cúi xuống bồng Thiên Vũ lên- Thiên Vũ, sao con vào được đây?_ hắn ôn nhu cười- Mẹ con làm ở đây a~-Mẹ con là ai?- Bảo Nghi_ câu trả lời của Thiên Vũ làm hắn giật mình, nó đã có con rồi sao?- Haha, Thiên Ân, cậu tìm bọn tớ chi vậy?_ anh cười giả lả, tán đi suy nghĩ của hắn- Ah, mình chỉ muốn hai cậu để gặp đối tác dùm mình thôi- Vậy sao, đượcHắn không nỡ xa Thiên Vũ nên nài nỉ hai cậu ình bồng về phòng, thực khó khăn mới được hai người đó đồng ý_________________- Tiểu Vũ, ba của con là ai vậy?_ hắn không thể hiểu tại sao mình lại hỏi như thế- Con không có ba_ Thiên Vũ buồn bã xụ mặt, ba à, ba của con là ba đó- Tại sao lại không có?_ hắn sửng sốt- Con không biết- Vậy chú làm ba nuôi của con có được không?_ hắn thật tâm muốn cậu nhóc đáng yêu này làm con nuôi của mình- Thật sao? Dạ được, ba_ Thiên Vũ cười đến híp mắt, làm ba ruột hay hơnNghe thằng nhóc gọi ba, lòng hắn như được rót mật, vô cùng ngọt ngàoNó vừa vào định đưa hợp đồng nhờ hắn kí tên thì nghe Thiên Vũ gọi hắn là ba, nó giật cả mình- Thiên Vũ, không được nói bậy- Tôi vừa nhận tiểu Vũ làm con nuôi, cô không phiền chứ- Dạ, không phiền_ nó liếc xéo Thiên Vũ, cái thằng nhóc nghịch ngợm này!

- Thiên Ân_ cô mở cửa bước vào phòng hắn

Hắn nhíu mày nhìn cô

- Em đến đây làm gì?

- Em chỉ muốn đến phụ anh thôi mà_ cô cứ nghĩ khi hắn quên nó thì sẽ hoàn toàn yêu cô nhưng tại sao hắn lại càng ngày càng lạnh nhạt với cô, cô không đủ tốt với hắn sao, tình yêu cô dành cho hắn vẫn chưa đủ hay sao, có cái gì mà cô không bằng nó chứ, cô và hắn chẳng phải đã bên nhau từ nhỏ đến lớn sao, ngày trước hai đứa yêu nhau lắm cơ mà, không, cô không cam tâm!!!

- Anh đang rất bận_ hắn đuổi khéo cô, thực không hiểu nguyên do trái tim hắn không thể nào tồn tại cô được, dường như nó đã được một người khác chiếm giữ mất rồi, một người mà ngay cả hắn cũng không biết

Cô dù không muốn nhưng cũng đành ngậm ngùi rời khỏi

Cô vừa rời đi thì hắn ngã ra sau ghế, xoa xoa thái dương, hắn rất đau đầu, thực muốn nói cô biết rõ nhưng không nỡ làm tổn thương cô, bây giờ hắn chỉ có thể xem cô là bạn, là một người em gái mà thôi

- Giám đốc, anh đang đau đầu sao?_ nó bước vào phòng, hỏi han hắn

Hắn khó khăn gật đầu

- Để tôi giúp anh_ nó nói xong bước đến giúp hắn xoa đầu

Hắn trước nay rất ghét con gái chạm vào mình, nhưng sao hắn lại không cảm thấy ác cảm với nó, chẳng lẽ thật như mọi người nói Bảo Nghi chính là người hắn yêu nhất sao?

Hắn cố gắng nhớ lại, đánh úp lại là một trận đau đầu kinh khủng

- AAA_ hắn đau đến nỗi hét lên

- Thiên Ân, đừng cố gắng nhớ nữa, anh sẽ đau đầu đó, anh đau em cũng sẽ đau_ nó ngân ngấn nước mắt ôm hắn, nó không muốn người nó yêu phải chịu đau đớn

Nhìn nó rưng rưng lệ, tim hắn đột nhiên nhói đau

- Tôi không sao, cô ra ngoài đi_ hắn vẫn chưa giải thích được cảm giác của mình

Nó đành bước ra, Thiên Ân, đến bao giờ anh mới nhớ ra em đây?

___________________

- Công ty này to thật đó, con đi mà mỗi cả chân_ Thiên Vũ mệt nhọc nói

- Được rồi vậy chúng ta về phòng làm việc của hai chú nhé

Anh và cậu dẫn Thiên Vũ đến phòng của hai người

- Hai chú thích mẹ con phải không?_ Thiên Vũ đột nhiên hỏi làm anh và cậu giật mình, thằng nhóc này quả thật tinh mắt

Hai người đành gật đầu thú nhận

- Haizzz, mẹ con hảo số đào hoa a~_ Thiên Vũ thở dài, mẹ à, vận đào hoa của mẹ thực tốt nga

- Đáng tiếc cô ấy không thích bọn chú

Thấy anh và cậu buồn bã, Thiên Vũ liền vỗ vai an ủi hai người

- Nhất định sẽ có người con gái tốt giống mẹ con yêu hai chú mà

Cả ba mỉm cười, cũng mong là vậy!!!

- Kì Dương, Quân Bảo, hai cậu có ở đây không?_ hắn đột nhiên xuât hiện làm anh và cậu không tài nào giấu Thiên Vũ được

- Có...có đây

- Đây là...???_ hắn nghi hoặc nhìn cậu nhóc đáng yêu ngồi trên ghế sofa, thực quen mặt!!! (giống mình mà cũng không biết =.=)

- Chào tổng giám đốc, con là Thiên Vũ_ Thiên Vũ không tỏ ra khẩn trương như anh và cậu, thản nhiên nở nụ cười tươi rói với hắn

Hắn không hiểu sao thấy mình rất có cảm tình với đứa bé này, nhịn không được cúi xuống bồng Thiên Vũ lên

- Thiên Vũ, sao con vào được đây?_ hắn ôn nhu cười

- Mẹ con làm ở đây a

~-Mẹ con là ai?

- Bảo Nghi_ câu trả lời của Thiên Vũ làm hắn giật mình, nó đã có con rồi sao?

- Haha, Thiên Ân, cậu tìm bọn tớ chi vậy?_ anh cười giả lả, tán đi suy nghĩ của hắn

- Ah, mình chỉ muốn hai cậu để gặp đối tác dùm mình thôi

- Vậy sao, được

Hắn không nỡ xa Thiên Vũ nên nài nỉ hai cậu ình bồng về phòng, thực khó khăn mới được hai người đó đồng ý

_________________

- Tiểu Vũ, ba của con là ai vậy?_ hắn không thể hiểu tại sao mình lại hỏi như thế

- Con không có ba_ Thiên Vũ buồn bã xụ mặt, ba à, ba của con là ba đó

- Tại sao lại không có?_ hắn sửng sốt

- Con không biết

- Vậy chú làm ba nuôi của con có được không?_ hắn thật tâm muốn cậu nhóc đáng yêu này làm con nuôi của mình

- Thật sao? Dạ được, ba_ Thiên Vũ cười đến híp mắt, làm ba ruột hay hơn

Nghe thằng nhóc gọi ba, lòng hắn như được rót mật, vô cùng ngọt ngào

Nó vừa vào định đưa hợp đồng nhờ hắn kí tên thì nghe Thiên Vũ gọi hắn là ba, nó giật cả mình

- Thiên Vũ, không được nói bậy

- Tôi vừa nhận tiểu Vũ làm con nuôi, cô không phiền chứ

- Dạ, không phiền_ nó liếc xéo Thiên Vũ, cái thằng nhóc nghịch ngợm này!

Hotgirl Ngổ Ngáo Và Tam Đại Ác MaTác giả: Khanh Ẩn- Thưa mẹ con đi học_ nó chạy như bay từ trên lầu chạy xuống, giọng nói trong trẻo, thanh thuần vang lên Mẹ nó nghe thấy tiếng liền đi ra - Con không định ăn sáng à? Nó lắc đầu - Thôi, con sắp trễ học rồi_ nó vừa nói vừa luống cuống mang giày, khổ thân thiệt chứ, 7 giờ vào học mà đến tận 6h45 nó mới dậy - Con gái con lứa vậy đấy, con cầm bánh mì ăn trên đường đi_ mẹ nó mắng yêu con gái cưng, đưa bánh mì mà bà đã chuẩn bị trước cho nó - Hihi cảm ơn mẹ...chụt..._ nó cười tươi, ôm hôn rõ kêu vào má mẹ nó Nó cuống quít khi thấy đồng hồ sắp điểm 7h, vọt thật nhanh ra khỏi nhà Mẹ nó lắc đầu nhìn con gái, bao giờ mới lớn được đây Nó chạy thật nhanh trên chiếc xe đạp màu hồng xinh xắn, dù đang rất vội nhưng nó vẫn còn tâm tư ngắm cảnh khu phố vào buổi sáng, khẽ nở nụ cười tươi Mọi người trên đường đi không thể không ngắm nhìn một cô gái xinh đẹp động lòng người, trên khuôn mặt xinh đẹp còn nở nụ cười rạng rỡ làm bao người say mê Đối với thái độ của mọi người xung quanh nó cũng không mấy ngạc… - Thiên Ân_ cô mở cửa bước vào phòng hắnHắn nhíu mày nhìn cô- Em đến đây làm gì?- Em chỉ muốn đến phụ anh thôi mà_ cô cứ nghĩ khi hắn quên nó thì sẽ hoàn toàn yêu cô nhưng tại sao hắn lại càng ngày càng lạnh nhạt với cô, cô không đủ tốt với hắn sao, tình yêu cô dành cho hắn vẫn chưa đủ hay sao, có cái gì mà cô không bằng nó chứ, cô và hắn chẳng phải đã bên nhau từ nhỏ đến lớn sao, ngày trước hai đứa yêu nhau lắm cơ mà, không, cô không cam tâm!!!- Anh đang rất bận_ hắn đuổi khéo cô, thực không hiểu nguyên do trái tim hắn không thể nào tồn tại cô được, dường như nó đã được một người khác chiếm giữ mất rồi, một người mà ngay cả hắn cũng không biếtCô dù không muốn nhưng cũng đành ngậm ngùi rời khỏiCô vừa rời đi thì hắn ngã ra sau ghế, xoa xoa thái dương, hắn rất đau đầu, thực muốn nói cô biết rõ nhưng không nỡ làm tổn thương cô, bây giờ hắn chỉ có thể xem cô là bạn, là một người em gái mà thôi- Giám đốc, anh đang đau đầu sao?_ nó bước vào phòng, hỏi han hắnHắn khó khăn gật đầu- Để tôi giúp anh_ nó nói xong bước đến giúp hắn xoa đầuHắn trước nay rất ghét con gái chạm vào mình, nhưng sao hắn lại không cảm thấy ác cảm với nó, chẳng lẽ thật như mọi người nói Bảo Nghi chính là người hắn yêu nhất sao?Hắn cố gắng nhớ lại, đánh úp lại là một trận đau đầu kinh khủng- AAA_ hắn đau đến nỗi hét lên- Thiên Ân, đừng cố gắng nhớ nữa, anh sẽ đau đầu đó, anh đau em cũng sẽ đau_ nó ngân ngấn nước mắt ôm hắn, nó không muốn người nó yêu phải chịu đau đớnNhìn nó rưng rưng lệ, tim hắn đột nhiên nhói đau- Tôi không sao, cô ra ngoài đi_ hắn vẫn chưa giải thích được cảm giác của mìnhNó đành bước ra, Thiên Ân, đến bao giờ anh mới nhớ ra em đây?___________________- Công ty này to thật đó, con đi mà mỗi cả chân_ Thiên Vũ mệt nhọc nói- Được rồi vậy chúng ta về phòng làm việc của hai chú nhéAnh và cậu dẫn Thiên Vũ đến phòng của hai người- Hai chú thích mẹ con phải không?_ Thiên Vũ đột nhiên hỏi làm anh và cậu giật mình, thằng nhóc này quả thật tinh mắtHai người đành gật đầu thú nhận- Haizzz, mẹ con hảo số đào hoa a~_ Thiên Vũ thở dài, mẹ à, vận đào hoa của mẹ thực tốt nga- Đáng tiếc cô ấy không thích bọn chúThấy anh và cậu buồn bã, Thiên Vũ liền vỗ vai an ủi hai người- Nhất định sẽ có người con gái tốt giống mẹ con yêu hai chú màCả ba mỉm cười, cũng mong là vậy!!!- Kì Dương, Quân Bảo, hai cậu có ở đây không?_ hắn đột nhiên xuât hiện làm anh và cậu không tài nào giấu Thiên Vũ được- Có...có đây- Đây là...???_ hắn nghi hoặc nhìn cậu nhóc đáng yêu ngồi trên ghế sofa, thực quen mặt!!! (giống mình mà cũng không biết =.=)- Chào tổng giám đốc, con là Thiên Vũ_ Thiên Vũ không tỏ ra khẩn trương như anh và cậu, thản nhiên nở nụ cười tươi rói với hắnHắn không hiểu sao thấy mình rất có cảm tình với đứa bé này, nhịn không được cúi xuống bồng Thiên Vũ lên- Thiên Vũ, sao con vào được đây?_ hắn ôn nhu cười- Mẹ con làm ở đây a~-Mẹ con là ai?- Bảo Nghi_ câu trả lời của Thiên Vũ làm hắn giật mình, nó đã có con rồi sao?- Haha, Thiên Ân, cậu tìm bọn tớ chi vậy?_ anh cười giả lả, tán đi suy nghĩ của hắn- Ah, mình chỉ muốn hai cậu để gặp đối tác dùm mình thôi- Vậy sao, đượcHắn không nỡ xa Thiên Vũ nên nài nỉ hai cậu ình bồng về phòng, thực khó khăn mới được hai người đó đồng ý_________________- Tiểu Vũ, ba của con là ai vậy?_ hắn không thể hiểu tại sao mình lại hỏi như thế- Con không có ba_ Thiên Vũ buồn bã xụ mặt, ba à, ba của con là ba đó- Tại sao lại không có?_ hắn sửng sốt- Con không biết- Vậy chú làm ba nuôi của con có được không?_ hắn thật tâm muốn cậu nhóc đáng yêu này làm con nuôi của mình- Thật sao? Dạ được, ba_ Thiên Vũ cười đến híp mắt, làm ba ruột hay hơnNghe thằng nhóc gọi ba, lòng hắn như được rót mật, vô cùng ngọt ngàoNó vừa vào định đưa hợp đồng nhờ hắn kí tên thì nghe Thiên Vũ gọi hắn là ba, nó giật cả mình- Thiên Vũ, không được nói bậy- Tôi vừa nhận tiểu Vũ làm con nuôi, cô không phiền chứ- Dạ, không phiền_ nó liếc xéo Thiên Vũ, cái thằng nhóc nghịch ngợm này!

Chương 31