Kỳ Dịch bị bắt cóc. Là cái loại bắt cóc mà đang đi trên đường đột nhiên bị ai đó chụp bao lên đầu, sau đó hai tay bị giữ lại đẩy vào trong xe. Toàn bộ quá trình không vượt quá ba giây, sạch sẽ lưu loát, nhìn một phát là biết dân bắt cóc chuyên nghiệp. Thật sự thô bạo không nói nên lời, Kỳ Dịch tức giận mắng trong lòng, sợ tới mức hai chân đều run rẩy. Nghiêng nghiêng ngả ngả bị đưa tới một nơi xa lạ, bao trên đầu được kéo ra, một mảnh trống trải rơi vào mắt. Một căn phòng trống, một hàng người vạm vỡ, mang kính râm, âu phục và giày da, tất cả đều chứng minh ta đây chính là xã hội đen. Một nam nhân ngồi trên ghế gỗ hoa lê, hai chân bắt chéo, nét mặt cao ngạo. Kỳ Dịch không đợi nam nhân mở miệng, đã quỳ xuống trước. “Đại ca, em sai rồi, em sai rồi!” Nam nhân có chút bất ngờ, nhướng mày nói: “Sai chỗ nào?” “Thẻ ngân hàng của em từ tài khoản đến số dư đều không tới nổi bốn số 0, đại ca bắt cóc em cũng vô dụng!” Kỳ Dịch k** r*n, “Hơn nữa con người em trên không có mẹ già, dưới không có trẻ…
Chương 14
Beta Đã Cắn CâuTác giả: Tiễu Tiễu Đôn NhụcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănKỳ Dịch bị bắt cóc. Là cái loại bắt cóc mà đang đi trên đường đột nhiên bị ai đó chụp bao lên đầu, sau đó hai tay bị giữ lại đẩy vào trong xe. Toàn bộ quá trình không vượt quá ba giây, sạch sẽ lưu loát, nhìn một phát là biết dân bắt cóc chuyên nghiệp. Thật sự thô bạo không nói nên lời, Kỳ Dịch tức giận mắng trong lòng, sợ tới mức hai chân đều run rẩy. Nghiêng nghiêng ngả ngả bị đưa tới một nơi xa lạ, bao trên đầu được kéo ra, một mảnh trống trải rơi vào mắt. Một căn phòng trống, một hàng người vạm vỡ, mang kính râm, âu phục và giày da, tất cả đều chứng minh ta đây chính là xã hội đen. Một nam nhân ngồi trên ghế gỗ hoa lê, hai chân bắt chéo, nét mặt cao ngạo. Kỳ Dịch không đợi nam nhân mở miệng, đã quỳ xuống trước. “Đại ca, em sai rồi, em sai rồi!” Nam nhân có chút bất ngờ, nhướng mày nói: “Sai chỗ nào?” “Thẻ ngân hàng của em từ tài khoản đến số dư đều không tới nổi bốn số 0, đại ca bắt cóc em cũng vô dụng!” Kỳ Dịch k** r*n, “Hơn nữa con người em trên không có mẹ già, dưới không có trẻ… “Em ngồi trên đất làm gì vậy?” Giọng nam nhân từ bên trên truyền xuống.Kỳ Dịch bất ngờ, luống cuống tay chân giấu điện thoại đi.Nam nhân đứng cạnh giường nhìn cậu, vươn một bàn tay kéo cậu lên trên giường: “Mặt đất lạnh lắm, nếu em thích tôi có thể kêu người trải một tấm thảm.”Kỳ Dịch qua loa lắc đầu: “Không lạnh không lạnh.”Điện thoại lại “tinh tinh” một tiếng, bạn xấu lại nhắn tin tới, màn hình sáng lên.Ánh mắt nam nhân bị hấp dẫn, Kỳ Dịch trong nháy mắt xoay ngược điện thoại, sợ nam nhân nhìn thấy.“Sao thế, có bí mật không muốn bị tôi biết được?” Nam nhân trêu chọc cười nói, làm bộ muốn đoạt lấy điện thoại.Kỳ Dịch vèo một cái trốn ra phía sau, vùi mình vào trong chăn, đè lên trên điện thoại, chết cũng không buông tay.Trên giường nổi lên một gò đất, tiểu Beta dẩu mông tránh bên trong, nam nhân bị chọc cười.“Dù sao tôi cũng sẽ biết.” Hắn không tiếp tục truy đuổi, cách chăn sờ mông Kỳ Dịch, “Tôi còn có chút việc, trong chốc lát sẽ về, em nghỉ ngơi cho tốt.”Tiếng bước chân dần dần rời đi.Kỳ Dịch nâng tai lên nghe ngóng một hồi, xác định nam nhân đã rời đi mới dám lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn gửi tới.Bạn xấu: Mày đến nhà tao trước đi, có gì nói sau.Nhìn xong tin nhắn cậu hơi đảo tròng mắt.Tuy rằng lưu tên là bạn xấu, nhưng người này kỳ thật là bạn tốt nhất của cậu, là một người đáng tin cậy, trước mắt có lẽ phải nhờ cậy nó, trốn tránh mấy ngày, để mọi chuyện lắng xuống.Kỳ Dịch chậm rãi lò đầu ra từ trong chăn, cẩn thận giống như một con hamster chuẩn bị chuồn khỏi cái lồng.Trong phòng an toàn, không người canh gác, Kỳ Dịch bò ra khỏi chăn, đến bên cửa sổ.
“Em ngồi trên đất làm gì vậy?” Giọng nam nhân từ bên trên truyền xuống.
Kỳ Dịch bất ngờ, luống cuống tay chân giấu điện thoại đi.
Nam nhân đứng cạnh giường nhìn cậu, vươn một bàn tay kéo cậu lên trên giường: “Mặt đất lạnh lắm, nếu em thích tôi có thể kêu người trải một tấm thảm.”
Kỳ Dịch qua loa lắc đầu: “Không lạnh không lạnh.”
Điện thoại lại “tinh tinh” một tiếng, bạn xấu lại nhắn tin tới, màn hình sáng lên.
Ánh mắt nam nhân bị hấp dẫn, Kỳ Dịch trong nháy mắt xoay ngược điện thoại, sợ nam nhân nhìn thấy.
“Sao thế, có bí mật không muốn bị tôi biết được?” Nam nhân trêu chọc cười nói, làm bộ muốn đoạt lấy điện thoại.
Kỳ Dịch vèo một cái trốn ra phía sau, vùi mình vào trong chăn, đè lên trên điện thoại, chết cũng không buông tay.
Trên giường nổi lên một gò đất, tiểu Beta dẩu mông tránh bên trong, nam nhân bị chọc cười.
“Dù sao tôi cũng sẽ biết.” Hắn không tiếp tục truy đuổi, cách chăn sờ mông Kỳ Dịch, “Tôi còn có chút việc, trong chốc lát sẽ về, em nghỉ ngơi cho tốt.”
Tiếng bước chân dần dần rời đi.
Kỳ Dịch nâng tai lên nghe ngóng một hồi, xác định nam nhân đã rời đi mới dám lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn gửi tới.
Bạn xấu: Mày đến nhà tao trước đi, có gì nói sau.
Nhìn xong tin nhắn cậu hơi đảo tròng mắt.
Tuy rằng lưu tên là bạn xấu, nhưng người này kỳ thật là bạn tốt nhất của cậu, là một người đáng tin cậy, trước mắt có lẽ phải nhờ cậy nó, trốn tránh mấy ngày, để mọi chuyện lắng xuống.
Kỳ Dịch chậm rãi lò đầu ra từ trong chăn, cẩn thận giống như một con hamster chuẩn bị chuồn khỏi cái lồng.
Trong phòng an toàn, không người canh gác, Kỳ Dịch bò ra khỏi chăn, đến bên cửa sổ.
Beta Đã Cắn CâuTác giả: Tiễu Tiễu Đôn NhụcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănKỳ Dịch bị bắt cóc. Là cái loại bắt cóc mà đang đi trên đường đột nhiên bị ai đó chụp bao lên đầu, sau đó hai tay bị giữ lại đẩy vào trong xe. Toàn bộ quá trình không vượt quá ba giây, sạch sẽ lưu loát, nhìn một phát là biết dân bắt cóc chuyên nghiệp. Thật sự thô bạo không nói nên lời, Kỳ Dịch tức giận mắng trong lòng, sợ tới mức hai chân đều run rẩy. Nghiêng nghiêng ngả ngả bị đưa tới một nơi xa lạ, bao trên đầu được kéo ra, một mảnh trống trải rơi vào mắt. Một căn phòng trống, một hàng người vạm vỡ, mang kính râm, âu phục và giày da, tất cả đều chứng minh ta đây chính là xã hội đen. Một nam nhân ngồi trên ghế gỗ hoa lê, hai chân bắt chéo, nét mặt cao ngạo. Kỳ Dịch không đợi nam nhân mở miệng, đã quỳ xuống trước. “Đại ca, em sai rồi, em sai rồi!” Nam nhân có chút bất ngờ, nhướng mày nói: “Sai chỗ nào?” “Thẻ ngân hàng của em từ tài khoản đến số dư đều không tới nổi bốn số 0, đại ca bắt cóc em cũng vô dụng!” Kỳ Dịch k** r*n, “Hơn nữa con người em trên không có mẹ già, dưới không có trẻ… “Em ngồi trên đất làm gì vậy?” Giọng nam nhân từ bên trên truyền xuống.Kỳ Dịch bất ngờ, luống cuống tay chân giấu điện thoại đi.Nam nhân đứng cạnh giường nhìn cậu, vươn một bàn tay kéo cậu lên trên giường: “Mặt đất lạnh lắm, nếu em thích tôi có thể kêu người trải một tấm thảm.”Kỳ Dịch qua loa lắc đầu: “Không lạnh không lạnh.”Điện thoại lại “tinh tinh” một tiếng, bạn xấu lại nhắn tin tới, màn hình sáng lên.Ánh mắt nam nhân bị hấp dẫn, Kỳ Dịch trong nháy mắt xoay ngược điện thoại, sợ nam nhân nhìn thấy.“Sao thế, có bí mật không muốn bị tôi biết được?” Nam nhân trêu chọc cười nói, làm bộ muốn đoạt lấy điện thoại.Kỳ Dịch vèo một cái trốn ra phía sau, vùi mình vào trong chăn, đè lên trên điện thoại, chết cũng không buông tay.Trên giường nổi lên một gò đất, tiểu Beta dẩu mông tránh bên trong, nam nhân bị chọc cười.“Dù sao tôi cũng sẽ biết.” Hắn không tiếp tục truy đuổi, cách chăn sờ mông Kỳ Dịch, “Tôi còn có chút việc, trong chốc lát sẽ về, em nghỉ ngơi cho tốt.”Tiếng bước chân dần dần rời đi.Kỳ Dịch nâng tai lên nghe ngóng một hồi, xác định nam nhân đã rời đi mới dám lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn gửi tới.Bạn xấu: Mày đến nhà tao trước đi, có gì nói sau.Nhìn xong tin nhắn cậu hơi đảo tròng mắt.Tuy rằng lưu tên là bạn xấu, nhưng người này kỳ thật là bạn tốt nhất của cậu, là một người đáng tin cậy, trước mắt có lẽ phải nhờ cậy nó, trốn tránh mấy ngày, để mọi chuyện lắng xuống.Kỳ Dịch chậm rãi lò đầu ra từ trong chăn, cẩn thận giống như một con hamster chuẩn bị chuồn khỏi cái lồng.Trong phòng an toàn, không người canh gác, Kỳ Dịch bò ra khỏi chăn, đến bên cửa sổ.