Tháng 7 năm 1932, Đản Đản trải qua sinh nhật năm tuổi của mình. Năm tuổi chính là độ tuổi mà trẻ con thích mạo hiểm nhất, Đản Đản cũng không ngoại lệ. Mỗi một hộ gia đình trong làng đều có trẻ con, vì trẻ con quá nhiều nên người lớn không có cách nào trông nom hết. Vì thế, Đản Đản đợi đến lúc nửa đêm liền lén lút leo ra ngoài qua đường cửa sổ. Trong bụi lau sậy bên ngoài cửa sổ đã có hai thiếu niên đang chờ cậu. “A, anh Tuấn Tuấn, anh Mao, hai anh hứa cho xem rồi nha, làm em ngóng dài cả mắt đây này.” “Suỵt.” Anh Tuấn Tuấn ra hiệu im lặng, kéo Đản Đản chạy ra hướng ngoài thôn. “Nói nhỏ thôi.” Anh Mao lén lén lút lút hết nhìn Đông tới nhìn Tây. Ba người lặng lẽ đi trong bụi lau sậy suốt một đoạn đường. Bọn họ vòng qua một cây đại thụ, đẩy ra tầng tầng cỏ dại, để lộ ra một cái động. Anh Mao rón rén tuột xuống. Đản Đản lập tức đuổi theo, anh Tuấn Tuấn thì đi sau lưng cậu. Đường đi bên trong động quanh co khúc khuỷu, chờ khi chân chạm đất, anh Mao đánh hộp quẹt, lúc này Đản Đản mới thấy…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...