Tác giả:

Chuyến tàu cao tốc tới trạm ga Ưu Điềm vừa dừng lại. Trời chuyển dần sang màu đỏ hồng của hoàng hôn, đúng thời gian cao điểm khi mọi người vừa tan làm. Chuyến xe đông nghịt người, chen lấn đến nghẹt thở. Có lẽ đó cũng chỉ là một phần khiến tâm trạng Vũ Lăng xấu vô cùng. Dường như chỉ cần có một người kích động, anh có thể xông ra đánh một trận tơi bời. "Dì Ngọc, đây đã là người thứ tư trong tháng này xin rút rồi! Dì vẫn chưa từ bỏ hay sao?" Mi tâm Vũ Lăng đen kịt, nói chuyện với người phụ nữ bên kia điện thoại. Bước ra ngoài chuyến tàu ngạt thở kia, Vũ Lăng tưởng chừng như mình vừa chết đi sống lại. Ngọc Linh Lung ngồi trước bàn tiếp tân của trung tâm gia sư có tiếng trong thành phố, tay lật lật từng tập hồ sơ, miệng quả quyết: "Dì không tin là không ai có thể trị được thằng nhóc thối đó! Cứ đợi đi, rồi nó cũng sẽ bị trị cho ra bã!" Câu nói của Ngọc Linh Lung, Vũ Lăng chẳng thèm quan tâm, nhưng đối với mọi người trong trung tâm, nó có một sức nặng vô cùng ghê gớm. Ngọc Linh Lung vừa…

Truyện chữ