Cố Tiêu mở mắt ra, thấy trong tay đang cầm một túi tiền. Hai bên mép đã ma sát đến trắng bệch, chỉ là hoa văn phía trên vẫn còn tinh xảo đẹp mắt. Túi tiền nửa mở, lộ ra hai khối bạc vụn bên trong, Cố Tiêu không hiểu, trên tay cô vì sao lại có túi tiền này. Cố Tiêu đem túi tiền mở ra, bên trong trừ bỏ thỏi bạc, còn có vài xâu tiền đồng, cô nhìn túi tiền này cảm thấy có chút quen thuộc, đột nhiên nhớ ra mình đã nhìn thấy túi tiền này ở đâu. Là mấy ngày hôm trước xem qua cuốn sách khoa cử kia. Nam chính Thẩm Hi Hòa từ nhỏ đã thông tuệ, tuổi còn trẻ đã thi đậu tú tài, một đường thi đậu, thi đậu tam nguyên, nhưng Thẩm gia chỉ là nông gia bình thường, mặt cắm xuống đất lưng hướng lên trời, cho dù người một nhà chỉ lo cho một người Thẩm Hi Hòa đi học, hoàn cảnh cũng rất khó khăn. Mà túi tiền này là do mẫu thân Chu thị của Thẩm Hi Hòa quản, giấu ở dưới đáy cái bình gốm thứ ba trong đông phòng, là từng đồng từng đồng tích góp lên. Xem đi xem lại nhiều lần, lại quý trọng, cho nên hai bên mép…

Chương 29: Lo Lắng Ăn Gì Bổ Nấy 1

Xuyên Thành Con Dâu Nuôi Từ Bé Của Nam Chủ Trong Truyện Khoa CửTác giả: Tương Nguyệt KhứTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngCố Tiêu mở mắt ra, thấy trong tay đang cầm một túi tiền. Hai bên mép đã ma sát đến trắng bệch, chỉ là hoa văn phía trên vẫn còn tinh xảo đẹp mắt. Túi tiền nửa mở, lộ ra hai khối bạc vụn bên trong, Cố Tiêu không hiểu, trên tay cô vì sao lại có túi tiền này. Cố Tiêu đem túi tiền mở ra, bên trong trừ bỏ thỏi bạc, còn có vài xâu tiền đồng, cô nhìn túi tiền này cảm thấy có chút quen thuộc, đột nhiên nhớ ra mình đã nhìn thấy túi tiền này ở đâu. Là mấy ngày hôm trước xem qua cuốn sách khoa cử kia. Nam chính Thẩm Hi Hòa từ nhỏ đã thông tuệ, tuổi còn trẻ đã thi đậu tú tài, một đường thi đậu, thi đậu tam nguyên, nhưng Thẩm gia chỉ là nông gia bình thường, mặt cắm xuống đất lưng hướng lên trời, cho dù người một nhà chỉ lo cho một người Thẩm Hi Hòa đi học, hoàn cảnh cũng rất khó khăn. Mà túi tiền này là do mẫu thân Chu thị của Thẩm Hi Hòa quản, giấu ở dưới đáy cái bình gốm thứ ba trong đông phòng, là từng đồng từng đồng tích góp lên. Xem đi xem lại nhiều lần, lại quý trọng, cho nên hai bên mép… Thẩm Hi Hòa nghe được từ đầu đến đuôi, hắn chính tai nghe được Cố Tiêu nói hận hắn không thể lập tức xuất hiện ở trước mặt nàng.Làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy, cái gì cũng dám nói.Trên tay Trần thị cầm hành lá đã rửa sạch,vẫn còn nhỏ nước, Thẩm Hi Hòa gật đầu gọi một tiếng đại tẩu.Trần thị cười nói: “Tam Lang đã trở về, trên đường vất vả rồi, tẩu đem hành đưa qua cho nương.”Trần thị vào phòng bếp, sân trước chỉ còn lại hai người Cố Tiêu và Thẩm Hi Hòa.Thẩm Hi Hòa thần sắc nhàn nhạt, hắn nhìn Cố Tiêu một cái, Cố Tiêu cho rằng hắn sẽ giống như lần trước vậy, kêu cô vào phòng, sau đó giáo huấn một trận.Thẩm Hi Hòa vừa định mở miệng nói chuyện, kết quả lời còn chưa nói ra, đã nghe Cố Tiêu nói: “Muội đi hỗ trợ, trong phòng có nước lạnh, huynh rửa tay trước đi, một lát là có thể ăn cơm rồi.”Cố Tiêu vội vàng chui vào phòng bếp, cô cũng không ngốc, ở đó chờ bị Thẩm Hi Hòa giáo huấn sao, cùng hắn ở chung một chỗ còn không bằng đi nấu cơm đâu.Nấu cơm vừa thơm vừa vui vẻ.Giữa trưa làm bánh rán hành, quan trọng nhất chính là hành và bột mì, cho một miếng mỡ heo vào nồi đun nóng từ từ, sau đó rải một ít hành lá xắt nhỏ lên trên, chiên trong dầu nóng,cả phòng đều là mùi thơm của hành lá.Quết dầu lên bột để tạo thành từng lớp, thoa một lớp dầu rồi gấp lại, cứ tiếp tục làm như vậy, đến lúc đó một chiếc bánh có thể có nhiều lớp.Bột chủ yếu là dùng phần lớn bột mì trắng trộn thêm một ít bột khoai lang lại với nhau, cho nên có màu vàng nhạt, trong đó còn bỏ thêm hành lá, mặt bánh có màu xanh lá của hành, chỉ nhìn thôi cũng thấy ngon rồi.Nồi canh sườn heo vẫn còn đang sôi sùng sục, nắp nồi thường bị đẩy lên bởi hơi nóng, mùi hương bay ra khắp mọi nơi.Cơm là do Cố Tiêu làm, Trần thị và Lý thị phụ trách thêm củi, Chu thị ở một bên nhìn, bà không chỉ nhìn chằm chằm vào gạo và bột mì, còn nhìn xem dầu có dùng nhiều hay không.Non nửa bình mỡ heo đã bị Cố Tiêu múc đi một nửa, Chu thị đau lòng không thôi, cái này để xào rau mỗi lần bỏ một ít, là có thể ăn được rất lâu đấy, Chu thị nhíu mày, “Dầu bỏ nhiều quá rồi, lần sau không được dùng nhiều như vậy nữa.”Cố Tiêu: “Con biết rồi nương, đợi lát nữa nương nếm thử xem, khẳng định là ăn ngon.”Chu thị xụ mặt nói: “Dùng nhiều dầu như vậy cho dù có hầm sừng bò cũng ăn ngon!”Trần thị Lý thị kinh ngạc nhìn nhau, chỉ như vậy đã xong?Nhớ trước đây khi các nàng nấu cơm, không cẩn thận bỏ nhiều dầu, Chu thị có thể răn dạy một hồi lâu, Cố Tiêu lúc này vừa dùng bột mì vừa dùng dầu, trong nồi còn hầm xương sườn đấy, mà chỉ nói một câu nhẹ nhàng như vậy đã cho qua.Cố Tiêu nhẹ nhàng thở ra, “Nương, phòng bếp nhiều khói dầu, người mau về phòng nghỉ ngơi đi, cẩn thận bị sặc, con cùng với đại tẩu nhị tẩu ở chỗ này là đủ rồi.”Chu thị: “Ừ, cơm nấu xong rồi thì đi gọi cha con và những người khác trở về.” Nói xong, thật sự đi ra khỏi phòng bếp.Trần thị gả đến Thẩm gia đã mười mấy năm, còn chưa bao giờ thấy qua Chu thị như vậy, Chu thị quản gia rất nghiêm, lương thực đều do bà cất giữ, một bữa cơm dùng bao nhiêu dầu bao nhiêu muối đều có số lượng nhất định, khi nào thì giống như hôm nay chứ.Mấy ngày nay trong nhà cũng đã mua thịt ăn rồi, trong tay cũng đã có một ít tiền, nghĩ như vậy, Chu thị thay đổi cũng không có gì kỳ quái.Lý thị bụng đã lớn, ngồi trên ghế con nhóm lửa, nàng ta nói: “Hôm nay cơm thật là thơm.”Bánh có màu vàng kim, nhìn đã biết là dùng nhiều dầu.Trần thị: “Cũng là nhờ có Tiểu Tiểu, chúng ta là dính được chút ánh sáng của Tam Lang, nhưng mà hôm nay Tam Lang trở về có chút sớm……”.

Thẩm Hi Hòa nghe được từ đầu đến đuôi, hắn chính tai nghe được Cố Tiêu nói hận hắn không thể lập tức xuất hiện ở trước mặt nàng.

Làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy, cái gì cũng dám nói.

Trên tay Trần thị cầm hành lá đã rửa sạch,vẫn còn nhỏ nước, Thẩm Hi Hòa gật đầu gọi một tiếng đại tẩu.

Trần thị cười nói: “Tam Lang đã trở về, trên đường vất vả rồi, tẩu đem hành đưa qua cho nương.

”Trần thị vào phòng bếp, sân trước chỉ còn lại hai người Cố Tiêu và Thẩm Hi Hòa.

Thẩm Hi Hòa thần sắc nhàn nhạt, hắn nhìn Cố Tiêu một cái, Cố Tiêu cho rằng hắn sẽ giống như lần trước vậy, kêu cô vào phòng, sau đó giáo huấn một trận.

Thẩm Hi Hòa vừa định mở miệng nói chuyện, kết quả lời còn chưa nói ra, đã nghe Cố Tiêu nói: “Muội đi hỗ trợ, trong phòng có nước lạnh, huynh rửa tay trước đi, một lát là có thể ăn cơm rồi.

”Cố Tiêu vội vàng chui vào phòng bếp, cô cũng không ngốc, ở đó chờ bị Thẩm Hi Hòa giáo huấn sao, cùng hắn ở chung một chỗ còn không bằng đi nấu cơm đâu.

Nấu cơm vừa thơm vừa vui vẻ.

Giữa trưa làm bánh rán hành, quan trọng nhất chính là hành và bột mì, cho một miếng mỡ heo vào nồi đun nóng từ từ, sau đó rải một ít hành lá xắt nhỏ lên trên, chiên trong dầu nóng,cả phòng đều là mùi thơm của hành lá.

Quết dầu lên bột để tạo thành từng lớp, thoa một lớp dầu rồi gấp lại, cứ tiếp tục làm như vậy, đến lúc đó một chiếc bánh có thể có nhiều lớp.

Bột chủ yếu là dùng phần lớn bột mì trắng trộn thêm một ít bột khoai lang lại với nhau, cho nên có màu vàng nhạt, trong đó còn bỏ thêm hành lá, mặt bánh có màu xanh lá của hành, chỉ nhìn thôi cũng thấy ngon rồi.

Nồi canh sườn heo vẫn còn đang sôi sùng sục, nắp nồi thường bị đẩy lên bởi hơi nóng, mùi hương bay ra khắp mọi nơi.

Cơm là do Cố Tiêu làm, Trần thị và Lý thị phụ trách thêm củi, Chu thị ở một bên nhìn, bà không chỉ nhìn chằm chằm vào gạo và bột mì, còn nhìn xem dầu có dùng nhiều hay không.

Non nửa bình mỡ heo đã bị Cố Tiêu múc đi một nửa, Chu thị đau lòng không thôi, cái này để xào rau mỗi lần bỏ một ít, là có thể ăn được rất lâu đấy, Chu thị nhíu mày, “Dầu bỏ nhiều quá rồi, lần sau không được dùng nhiều như vậy nữa.

”Cố Tiêu: “Con biết rồi nương, đợi lát nữa nương nếm thử xem, khẳng định là ăn ngon.

”Chu thị xụ mặt nói: “Dùng nhiều dầu như vậy cho dù có hầm sừng bò cũng ăn ngon!”Trần thị Lý thị kinh ngạc nhìn nhau, chỉ như vậy đã xong?Nhớ trước đây khi các nàng nấu cơm, không cẩn thận bỏ nhiều dầu, Chu thị có thể răn dạy một hồi lâu, Cố Tiêu lúc này vừa dùng bột mì vừa dùng dầu, trong nồi còn hầm xương sườn đấy, mà chỉ nói một câu nhẹ nhàng như vậy đã cho qua.

Cố Tiêu nhẹ nhàng thở ra, “Nương, phòng bếp nhiều khói dầu, người mau về phòng nghỉ ngơi đi, cẩn thận bị sặc, con cùng với đại tẩu nhị tẩu ở chỗ này là đủ rồi.

”Chu thị: “Ừ, cơm nấu xong rồi thì đi gọi cha con và những người khác trở về.

” Nói xong, thật sự đi ra khỏi phòng bếp.

Trần thị gả đến Thẩm gia đã mười mấy năm, còn chưa bao giờ thấy qua Chu thị như vậy, Chu thị quản gia rất nghiêm, lương thực đều do bà cất giữ, một bữa cơm dùng bao nhiêu dầu bao nhiêu muối đều có số lượng nhất định, khi nào thì giống như hôm nay chứ.

Mấy ngày nay trong nhà cũng đã mua thịt ăn rồi, trong tay cũng đã có một ít tiền, nghĩ như vậy, Chu thị thay đổi cũng không có gì kỳ quái.

Lý thị bụng đã lớn, ngồi trên ghế con nhóm lửa, nàng ta nói: “Hôm nay cơm thật là thơm.

”Bánh có màu vàng kim, nhìn đã biết là dùng nhiều dầu.

Trần thị: “Cũng là nhờ có Tiểu Tiểu, chúng ta là dính được chút ánh sáng của Tam Lang, nhưng mà hôm nay Tam Lang trở về có chút sớm……”.

Xuyên Thành Con Dâu Nuôi Từ Bé Của Nam Chủ Trong Truyện Khoa CửTác giả: Tương Nguyệt KhứTruyện Cổ Đại, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngCố Tiêu mở mắt ra, thấy trong tay đang cầm một túi tiền. Hai bên mép đã ma sát đến trắng bệch, chỉ là hoa văn phía trên vẫn còn tinh xảo đẹp mắt. Túi tiền nửa mở, lộ ra hai khối bạc vụn bên trong, Cố Tiêu không hiểu, trên tay cô vì sao lại có túi tiền này. Cố Tiêu đem túi tiền mở ra, bên trong trừ bỏ thỏi bạc, còn có vài xâu tiền đồng, cô nhìn túi tiền này cảm thấy có chút quen thuộc, đột nhiên nhớ ra mình đã nhìn thấy túi tiền này ở đâu. Là mấy ngày hôm trước xem qua cuốn sách khoa cử kia. Nam chính Thẩm Hi Hòa từ nhỏ đã thông tuệ, tuổi còn trẻ đã thi đậu tú tài, một đường thi đậu, thi đậu tam nguyên, nhưng Thẩm gia chỉ là nông gia bình thường, mặt cắm xuống đất lưng hướng lên trời, cho dù người một nhà chỉ lo cho một người Thẩm Hi Hòa đi học, hoàn cảnh cũng rất khó khăn. Mà túi tiền này là do mẫu thân Chu thị của Thẩm Hi Hòa quản, giấu ở dưới đáy cái bình gốm thứ ba trong đông phòng, là từng đồng từng đồng tích góp lên. Xem đi xem lại nhiều lần, lại quý trọng, cho nên hai bên mép… Thẩm Hi Hòa nghe được từ đầu đến đuôi, hắn chính tai nghe được Cố Tiêu nói hận hắn không thể lập tức xuất hiện ở trước mặt nàng.Làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy, cái gì cũng dám nói.Trên tay Trần thị cầm hành lá đã rửa sạch,vẫn còn nhỏ nước, Thẩm Hi Hòa gật đầu gọi một tiếng đại tẩu.Trần thị cười nói: “Tam Lang đã trở về, trên đường vất vả rồi, tẩu đem hành đưa qua cho nương.”Trần thị vào phòng bếp, sân trước chỉ còn lại hai người Cố Tiêu và Thẩm Hi Hòa.Thẩm Hi Hòa thần sắc nhàn nhạt, hắn nhìn Cố Tiêu một cái, Cố Tiêu cho rằng hắn sẽ giống như lần trước vậy, kêu cô vào phòng, sau đó giáo huấn một trận.Thẩm Hi Hòa vừa định mở miệng nói chuyện, kết quả lời còn chưa nói ra, đã nghe Cố Tiêu nói: “Muội đi hỗ trợ, trong phòng có nước lạnh, huynh rửa tay trước đi, một lát là có thể ăn cơm rồi.”Cố Tiêu vội vàng chui vào phòng bếp, cô cũng không ngốc, ở đó chờ bị Thẩm Hi Hòa giáo huấn sao, cùng hắn ở chung một chỗ còn không bằng đi nấu cơm đâu.Nấu cơm vừa thơm vừa vui vẻ.Giữa trưa làm bánh rán hành, quan trọng nhất chính là hành và bột mì, cho một miếng mỡ heo vào nồi đun nóng từ từ, sau đó rải một ít hành lá xắt nhỏ lên trên, chiên trong dầu nóng,cả phòng đều là mùi thơm của hành lá.Quết dầu lên bột để tạo thành từng lớp, thoa một lớp dầu rồi gấp lại, cứ tiếp tục làm như vậy, đến lúc đó một chiếc bánh có thể có nhiều lớp.Bột chủ yếu là dùng phần lớn bột mì trắng trộn thêm một ít bột khoai lang lại với nhau, cho nên có màu vàng nhạt, trong đó còn bỏ thêm hành lá, mặt bánh có màu xanh lá của hành, chỉ nhìn thôi cũng thấy ngon rồi.Nồi canh sườn heo vẫn còn đang sôi sùng sục, nắp nồi thường bị đẩy lên bởi hơi nóng, mùi hương bay ra khắp mọi nơi.Cơm là do Cố Tiêu làm, Trần thị và Lý thị phụ trách thêm củi, Chu thị ở một bên nhìn, bà không chỉ nhìn chằm chằm vào gạo và bột mì, còn nhìn xem dầu có dùng nhiều hay không.Non nửa bình mỡ heo đã bị Cố Tiêu múc đi một nửa, Chu thị đau lòng không thôi, cái này để xào rau mỗi lần bỏ một ít, là có thể ăn được rất lâu đấy, Chu thị nhíu mày, “Dầu bỏ nhiều quá rồi, lần sau không được dùng nhiều như vậy nữa.”Cố Tiêu: “Con biết rồi nương, đợi lát nữa nương nếm thử xem, khẳng định là ăn ngon.”Chu thị xụ mặt nói: “Dùng nhiều dầu như vậy cho dù có hầm sừng bò cũng ăn ngon!”Trần thị Lý thị kinh ngạc nhìn nhau, chỉ như vậy đã xong?Nhớ trước đây khi các nàng nấu cơm, không cẩn thận bỏ nhiều dầu, Chu thị có thể răn dạy một hồi lâu, Cố Tiêu lúc này vừa dùng bột mì vừa dùng dầu, trong nồi còn hầm xương sườn đấy, mà chỉ nói một câu nhẹ nhàng như vậy đã cho qua.Cố Tiêu nhẹ nhàng thở ra, “Nương, phòng bếp nhiều khói dầu, người mau về phòng nghỉ ngơi đi, cẩn thận bị sặc, con cùng với đại tẩu nhị tẩu ở chỗ này là đủ rồi.”Chu thị: “Ừ, cơm nấu xong rồi thì đi gọi cha con và những người khác trở về.” Nói xong, thật sự đi ra khỏi phòng bếp.Trần thị gả đến Thẩm gia đã mười mấy năm, còn chưa bao giờ thấy qua Chu thị như vậy, Chu thị quản gia rất nghiêm, lương thực đều do bà cất giữ, một bữa cơm dùng bao nhiêu dầu bao nhiêu muối đều có số lượng nhất định, khi nào thì giống như hôm nay chứ.Mấy ngày nay trong nhà cũng đã mua thịt ăn rồi, trong tay cũng đã có một ít tiền, nghĩ như vậy, Chu thị thay đổi cũng không có gì kỳ quái.Lý thị bụng đã lớn, ngồi trên ghế con nhóm lửa, nàng ta nói: “Hôm nay cơm thật là thơm.”Bánh có màu vàng kim, nhìn đã biết là dùng nhiều dầu.Trần thị: “Cũng là nhờ có Tiểu Tiểu, chúng ta là dính được chút ánh sáng của Tam Lang, nhưng mà hôm nay Tam Lang trở về có chút sớm……”.

Chương 29: Lo Lắng Ăn Gì Bổ Nấy 1