Cố Tiêu mở mắt ra, thấy trong tay đang cầm một túi tiền. Hai bên mép đã ma sát đến trắng bệch, chỉ là hoa văn phía trên vẫn còn tinh xảo đẹp mắt. Túi tiền nửa mở, lộ ra hai khối bạc vụn bên trong, Cố Tiêu không hiểu, trên tay cô vì sao lại có túi tiền này.
Ngày mùa hè nóng nực, nếu có thể không ra ngoài, Khương Lan tuyệt đối sẽ không ra khỏi cửa. Nhưng hôm nay thì cô không thể không ra ngoài. Cô đi xuống lầu, liếc mắt nhìn mặt trời chói chang, yên lặng đem cái ô bung ra, che khuất mặt và cánh tay, hai cái chân còn bị phơi nắng.
Đêm lạnh như nước, cây hạnh trong sân Yến Cơ Đường rụng hoa xuống đất, cây trúc phía trước cửa sổ còn vương sương đêm, gió đêm đánh vào người nổi lên luồng hơi lạnh.