Nhóm dịch: Bánh Bao“Bà ơi, đừng đánh chị mà, đừng đánh chị, chị, chị! ”“Chị hai, chị không động đậy nữa, có phải chị cả chết rồi hay không?"“Em sợ lắm, hu hu…”Bé gái và bé trai kia run rẩy ôm nhau, gào lên bật khóc nức nở. “Đừng đánh con tôi! Tần Đại Phượng, bà già ác độc kia, dừng tay lại cho tôi!” Trương Quế Phương từ bên ngoài vọt vào trong viện. Một tay kéo mẹ chồng chính là Tần Đại Phượng kia, sau đó nhanh chóng ngồi xổm xuống quan sát cô bé nằm trên đất, trán đang không ngừng chảy máu. Thấy mí mắt cô bé nhắm nghiền, thân thể không nhúc nhích, ngực không có chút phập phồng nào. Sắc mặt Trương Quế Phương lập tức trắng bệch. Thím ấy cẩn thận ôm lấy cô bé, vươn ngón trỏ dò xét trên mũi cô bé, vào lúc không cảm giác được hơi thở. Thím ấy sợ tới mức thét chói tai: “Tần Đại Phượng, bà đã đánh chết con gái tôi!”Trương Quế Phương không ngừng vỗ vào mặt cô bé, hô to gọi tên: “Tâm Tâm, Tâm Tâm à, con gái của mẹ, con đừng dọa mẹ nữa. ""Mau mở mắt ra nhìn mẹ đi, Tâm Tâm, Tâm Tâm, con gái số…
Chương 19: Miệng Quạ Đen
Xuyên Không Năm 80: Nông Nữ Tâm TâmTác giả: Cố Tam ThuậnTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Bánh Bao“Bà ơi, đừng đánh chị mà, đừng đánh chị, chị, chị! ”“Chị hai, chị không động đậy nữa, có phải chị cả chết rồi hay không?"“Em sợ lắm, hu hu…”Bé gái và bé trai kia run rẩy ôm nhau, gào lên bật khóc nức nở. “Đừng đánh con tôi! Tần Đại Phượng, bà già ác độc kia, dừng tay lại cho tôi!” Trương Quế Phương từ bên ngoài vọt vào trong viện. Một tay kéo mẹ chồng chính là Tần Đại Phượng kia, sau đó nhanh chóng ngồi xổm xuống quan sát cô bé nằm trên đất, trán đang không ngừng chảy máu. Thấy mí mắt cô bé nhắm nghiền, thân thể không nhúc nhích, ngực không có chút phập phồng nào. Sắc mặt Trương Quế Phương lập tức trắng bệch. Thím ấy cẩn thận ôm lấy cô bé, vươn ngón trỏ dò xét trên mũi cô bé, vào lúc không cảm giác được hơi thở. Thím ấy sợ tới mức thét chói tai: “Tần Đại Phượng, bà đã đánh chết con gái tôi!”Trương Quế Phương không ngừng vỗ vào mặt cô bé, hô to gọi tên: “Tâm Tâm, Tâm Tâm à, con gái của mẹ, con đừng dọa mẹ nữa. ""Mau mở mắt ra nhìn mẹ đi, Tâm Tâm, Tâm Tâm, con gái số… Nhóm dịch: Bánh BaoRắn! Áu…Mẹ ơi! Trời mẹ…! Người dưới tàng cây trở nên rối loạn, cả đám thét chói tai, miệng kêu gào, giống như con khỉ nhảy loạn.Có người không thấy bóng dáng còn đang kêu to, bởi vì rắn ở trên người người nọ quấn lấy không được.Có một ổ rắn trên cây! Thật trùng hợp, phải không?Nhìn những con rắn lớn nhỏ khác nhau trên người những người đó, trên đầu, trên cổ quấn lấy.Điền Tâm cảm giác sau cổ lạnh lẽo, nổi da gà đầy người, hai chân cô run rẩy chạy về nhà.Quá khủng khiếp, cô có cái miệnh quạ đen à.Bữa tối của gia đình Điền Tâm rất đơn giản.Một bát cháo trắng đầy ú ụ có thể nhìn thấy bóng người, một đĩa đậu hấp, một âu dưa chua.Đậu xanh hấp thực sự là hấp, hoàn toàn không cho muối, không cho dầu, nước tương cũng không có.Đống dưa chua kia cũng không cho dầu vào, mà chỉ hấp chín, trên đó có bảy tám hạt gạo nhưng không giống như hạt cơm.Các hạt cơm đầy đặn, những hạt cơm trước mắt đúng là nhạt nhẽo.Điền Tâm nhíu đôi mày thanh tú, bản thân cô không nhịn được mà nôn khan.Những hạt gạo mà cô nói kia thật ra chính là mấy thứ dòi bọ.Đám dòi này xụi lơ, nằm ngổn ngang trên dưa muối.Trên thân thể có chút màu xanh biển, có thể thấy được chúng nó đã bị hấp chín, lượng nước đều chảy vào trong dưa muối, từ bên ngoài có thể nhìn ra nội tạng trong bụng.Màu xanh lá cây là nội tạng.Ở nông thôn có ruồi, có muỗi, con quăng quăng là điều bình thường, mọi người đã quen với nó, đều cảm thấy không có gì lạ.Kiếp trước, Điền Tâm ở nông thôn đã gặp qua thứ này.Nhưng chưa từng thấy qua cảnh tượng chúng nó bị hấp chín, sống lại phải đối mặt với thứ này.Hơn nữa là bị hấp chín trong dưa muối, cô thật sự không chấp nhận được.Cha Điền Tâm —— Điền Đại Hổ ngồi nghiêng trên ghế, dùng đũa đầu to gắp con ruồi ném xuống đất.Hai con gà mái già đứng ở cửa sau, nhìn thấy con ruồi vừa bị ném xuống kia..Bọn nó nhảy vài cái về phía mặt đất, sau khi ăn xong còn nghiêng đầu không nhúc nhích nhìn mặt đất..
Nhóm dịch: Bánh BaoRắn! Áu…Mẹ ơi! Trời mẹ…! Người dưới tàng cây trở nên rối loạn, cả đám thét chói tai, miệng kêu gào, giống như con khỉ nhảy loạn.
Có người không thấy bóng dáng còn đang kêu to, bởi vì rắn ở trên người người nọ quấn lấy không được.
Có một ổ rắn trên cây! Thật trùng hợp, phải không?Nhìn những con rắn lớn nhỏ khác nhau trên người những người đó, trên đầu, trên cổ quấn lấy.
Điền Tâm cảm giác sau cổ lạnh lẽo, nổi da gà đầy người, hai chân cô run rẩy chạy về nhà.
Quá khủng khiếp, cô có cái miệnh quạ đen à.
Bữa tối của gia đình Điền Tâm rất đơn giản.
Một bát cháo trắng đầy ú ụ có thể nhìn thấy bóng người, một đĩa đậu hấp, một âu dưa chua.
Đậu xanh hấp thực sự là hấp, hoàn toàn không cho muối, không cho dầu, nước tương cũng không có.
Đống dưa chua kia cũng không cho dầu vào, mà chỉ hấp chín, trên đó có bảy tám hạt gạo nhưng không giống như hạt cơm.
Các hạt cơm đầy đặn, những hạt cơm trước mắt đúng là nhạt nhẽo.
Điền Tâm nhíu đôi mày thanh tú, bản thân cô không nhịn được mà nôn khan.
Những hạt gạo mà cô nói kia thật ra chính là mấy thứ dòi bọ.
Đám dòi này xụi lơ, nằm ngổn ngang trên dưa muối.
Trên thân thể có chút màu xanh biển, có thể thấy được chúng nó đã bị hấp chín, lượng nước đều chảy vào trong dưa muối, từ bên ngoài có thể nhìn ra nội tạng trong bụng.
Màu xanh lá cây là nội tạng.
Ở nông thôn có ruồi, có muỗi, con quăng quăng là điều bình thường, mọi người đã quen với nó, đều cảm thấy không có gì lạ.
Kiếp trước, Điền Tâm ở nông thôn đã gặp qua thứ này.
Nhưng chưa từng thấy qua cảnh tượng chúng nó bị hấp chín, sống lại phải đối mặt với thứ này.
Hơn nữa là bị hấp chín trong dưa muối, cô thật sự không chấp nhận được.
Cha Điền Tâm —— Điền Đại Hổ ngồi nghiêng trên ghế, dùng đũa đầu to gắp con ruồi ném xuống đất.
Hai con gà mái già đứng ở cửa sau, nhìn thấy con ruồi vừa bị ném xuống kia.
.
Bọn nó nhảy vài cái về phía mặt đất, sau khi ăn xong còn nghiêng đầu không nhúc nhích nhìn mặt đất.
.
Xuyên Không Năm 80: Nông Nữ Tâm TâmTác giả: Cố Tam ThuậnTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Bánh Bao“Bà ơi, đừng đánh chị mà, đừng đánh chị, chị, chị! ”“Chị hai, chị không động đậy nữa, có phải chị cả chết rồi hay không?"“Em sợ lắm, hu hu…”Bé gái và bé trai kia run rẩy ôm nhau, gào lên bật khóc nức nở. “Đừng đánh con tôi! Tần Đại Phượng, bà già ác độc kia, dừng tay lại cho tôi!” Trương Quế Phương từ bên ngoài vọt vào trong viện. Một tay kéo mẹ chồng chính là Tần Đại Phượng kia, sau đó nhanh chóng ngồi xổm xuống quan sát cô bé nằm trên đất, trán đang không ngừng chảy máu. Thấy mí mắt cô bé nhắm nghiền, thân thể không nhúc nhích, ngực không có chút phập phồng nào. Sắc mặt Trương Quế Phương lập tức trắng bệch. Thím ấy cẩn thận ôm lấy cô bé, vươn ngón trỏ dò xét trên mũi cô bé, vào lúc không cảm giác được hơi thở. Thím ấy sợ tới mức thét chói tai: “Tần Đại Phượng, bà đã đánh chết con gái tôi!”Trương Quế Phương không ngừng vỗ vào mặt cô bé, hô to gọi tên: “Tâm Tâm, Tâm Tâm à, con gái của mẹ, con đừng dọa mẹ nữa. ""Mau mở mắt ra nhìn mẹ đi, Tâm Tâm, Tâm Tâm, con gái số… Nhóm dịch: Bánh BaoRắn! Áu…Mẹ ơi! Trời mẹ…! Người dưới tàng cây trở nên rối loạn, cả đám thét chói tai, miệng kêu gào, giống như con khỉ nhảy loạn.Có người không thấy bóng dáng còn đang kêu to, bởi vì rắn ở trên người người nọ quấn lấy không được.Có một ổ rắn trên cây! Thật trùng hợp, phải không?Nhìn những con rắn lớn nhỏ khác nhau trên người những người đó, trên đầu, trên cổ quấn lấy.Điền Tâm cảm giác sau cổ lạnh lẽo, nổi da gà đầy người, hai chân cô run rẩy chạy về nhà.Quá khủng khiếp, cô có cái miệnh quạ đen à.Bữa tối của gia đình Điền Tâm rất đơn giản.Một bát cháo trắng đầy ú ụ có thể nhìn thấy bóng người, một đĩa đậu hấp, một âu dưa chua.Đậu xanh hấp thực sự là hấp, hoàn toàn không cho muối, không cho dầu, nước tương cũng không có.Đống dưa chua kia cũng không cho dầu vào, mà chỉ hấp chín, trên đó có bảy tám hạt gạo nhưng không giống như hạt cơm.Các hạt cơm đầy đặn, những hạt cơm trước mắt đúng là nhạt nhẽo.Điền Tâm nhíu đôi mày thanh tú, bản thân cô không nhịn được mà nôn khan.Những hạt gạo mà cô nói kia thật ra chính là mấy thứ dòi bọ.Đám dòi này xụi lơ, nằm ngổn ngang trên dưa muối.Trên thân thể có chút màu xanh biển, có thể thấy được chúng nó đã bị hấp chín, lượng nước đều chảy vào trong dưa muối, từ bên ngoài có thể nhìn ra nội tạng trong bụng.Màu xanh lá cây là nội tạng.Ở nông thôn có ruồi, có muỗi, con quăng quăng là điều bình thường, mọi người đã quen với nó, đều cảm thấy không có gì lạ.Kiếp trước, Điền Tâm ở nông thôn đã gặp qua thứ này.Nhưng chưa từng thấy qua cảnh tượng chúng nó bị hấp chín, sống lại phải đối mặt với thứ này.Hơn nữa là bị hấp chín trong dưa muối, cô thật sự không chấp nhận được.Cha Điền Tâm —— Điền Đại Hổ ngồi nghiêng trên ghế, dùng đũa đầu to gắp con ruồi ném xuống đất.Hai con gà mái già đứng ở cửa sau, nhìn thấy con ruồi vừa bị ném xuống kia..Bọn nó nhảy vài cái về phía mặt đất, sau khi ăn xong còn nghiêng đầu không nhúc nhích nhìn mặt đất..