Tác giả:

Nhóm dịch: Bánh Bao“Bà ơi, đừng đánh chị mà, đừng đánh chị, chị, chị! ”“Chị hai, chị không động đậy nữa, có phải chị cả chết rồi hay không?"“Em sợ lắm, hu hu…”Bé gái và bé trai kia run rẩy ôm nhau, gào lên bật khóc nức nở. “Đừng đánh con tôi! Tần Đại Phượng, bà già ác độc kia, dừng tay lại cho tôi!” Trương Quế Phương từ bên ngoài vọt vào trong viện. Một tay kéo mẹ chồng chính là Tần Đại Phượng kia, sau đó nhanh chóng ngồi xổm xuống quan sát cô bé nằm trên đất, trán đang không ngừng chảy máu. Thấy mí mắt cô bé nhắm nghiền, thân thể không nhúc nhích, ngực không có chút phập phồng nào. Sắc mặt Trương Quế Phương lập tức trắng bệch. Thím ấy cẩn thận ôm lấy cô bé, vươn ngón trỏ dò xét trên mũi cô bé, vào lúc không cảm giác được hơi thở. Thím ấy sợ tới mức thét chói tai: “Tần Đại Phượng, bà đã đánh chết con gái tôi!”Trương Quế Phương không ngừng vỗ vào mặt cô bé, hô to gọi tên: “Tâm Tâm, Tâm Tâm à, con gái của mẹ, con đừng dọa mẹ nữa. ""Mau mở mắt ra nhìn mẹ đi, Tâm Tâm, Tâm Tâm, con gái số…

Chương 20: Cố Gắng Hết Mình!

Xuyên Không Năm 80: Nông Nữ Tâm TâmTác giả: Cố Tam ThuậnTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Bánh Bao“Bà ơi, đừng đánh chị mà, đừng đánh chị, chị, chị! ”“Chị hai, chị không động đậy nữa, có phải chị cả chết rồi hay không?"“Em sợ lắm, hu hu…”Bé gái và bé trai kia run rẩy ôm nhau, gào lên bật khóc nức nở. “Đừng đánh con tôi! Tần Đại Phượng, bà già ác độc kia, dừng tay lại cho tôi!” Trương Quế Phương từ bên ngoài vọt vào trong viện. Một tay kéo mẹ chồng chính là Tần Đại Phượng kia, sau đó nhanh chóng ngồi xổm xuống quan sát cô bé nằm trên đất, trán đang không ngừng chảy máu. Thấy mí mắt cô bé nhắm nghiền, thân thể không nhúc nhích, ngực không có chút phập phồng nào. Sắc mặt Trương Quế Phương lập tức trắng bệch. Thím ấy cẩn thận ôm lấy cô bé, vươn ngón trỏ dò xét trên mũi cô bé, vào lúc không cảm giác được hơi thở. Thím ấy sợ tới mức thét chói tai: “Tần Đại Phượng, bà đã đánh chết con gái tôi!”Trương Quế Phương không ngừng vỗ vào mặt cô bé, hô to gọi tên: “Tâm Tâm, Tâm Tâm à, con gái của mẹ, con đừng dọa mẹ nữa. ""Mau mở mắt ra nhìn mẹ đi, Tâm Tâm, Tâm Tâm, con gái số… Nhóm dịch: Bánh BaoÁnh mắt trợn tròn tùy thời chờ chủ nhân tiếp tục ban thưởng thức mỹ thực cao chứa đầy protein.Điền Đại Hổ bị viêm thận, bởi vì nhiều năm ăn thức ăn không muối, thế nên đặc biệt muốn ăn đồ có vị.Đầu đũa vừa mới chấm được vị mặn của dưa muối, Điền Đại Hổ thừa dịp Trương Quế Phương không chú ý đến chú ta.Thế là nhanh tay cảm nhận chút vị mặn mỹ vị mà mình có được kia.Khi Điền Tâm thấy hành động của ba mình, trong lòng cô chua xót không thôi.Bệnh tim bẩm sinh, viêm thận, những bệnh này đều thuộc dạng ung thư mãn tính.Có tiền điều trị có lẽ có thể kéo dài cuộc sống, không có tiền thì phải chờ chết.Cho dù có tiền mà không có biện pháp điều trị tốt, trình độ y học không theo kịp hoặc bởi vì không có nguồn thận thích hợp thay thế.Thì tất cả đều phải chuẩn bị tâm lý chờ chết.Điền Tâm muốn cứu ba mình, song trước khi cứu cô cần kiếm được tiền!Kiếp trước, Điền Tâm tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng.Sau khi tốt nghiệp vì lý do sức khỏe nên không tiếp tục học nữa, cũng không đến cơ quan làm việc.Mà cô lựa chọn mở một quán ăn nhỏ cùng một đôi vợ chồng già không có con.Hai vợ chồng già này là cha mẹ nuôi của Điền Tâm, ba nuôi là đầu bếp xuất thân từ một quán ăn.Quán ăn nhỏ ở nơi giao nhau giữa thành thị và nông thôn, việc buôn bán vô cùng tốt.Mỗi buổi trưa và buổi tối cố định chỉ làm mười bàn, thời gian còn lại một nhà ba người sẽ nghỉ ngơi, chăm sóc vườn rau nhỏ, cuộc sống thoải mái tự tại.Điền Tâm qua đời dưới sự đồng hành của cha mẹ nuôi, cô rời bỏ thế gian trong sự đoàn tụ.Ba mẹ nuôi có tiền tiết kiệm, cộng thêm tiền tiết kiệm của Điền Tâm, tuổi già không cần lo lắng đến cuộc sống.Điền Tâm rời khỏi cũng an tâm, tiếc nuối duy nhất chính là, cô không thể nuôi dưỡng ba mẹ nuôi, để cho hai người hưởng thụ niềm vui luân thường.Nghĩ đến những điều này, vành mắt Điền Tâm dần dần đỏ ửng.Nếu đã đến đây thì phải cố gắng, không thể nghĩ đến kiếp trước nữa..

Nhóm dịch: Bánh BaoÁnh mắt trợn tròn tùy thời chờ chủ nhân tiếp tục ban thưởng thức mỹ thực cao chứa đầy protein.

Điền Đại Hổ bị viêm thận, bởi vì nhiều năm ăn thức ăn không muối, thế nên đặc biệt muốn ăn đồ có vị.

Đầu đũa vừa mới chấm được vị mặn của dưa muối, Điền Đại Hổ thừa dịp Trương Quế Phương không chú ý đến chú ta.

Thế là nhanh tay cảm nhận chút vị mặn mỹ vị mà mình có được kia.

Khi Điền Tâm thấy hành động của ba mình, trong lòng cô chua xót không thôi.

Bệnh tim bẩm sinh, viêm thận, những bệnh này đều thuộc dạng ung thư mãn tính.

Có tiền điều trị có lẽ có thể kéo dài cuộc sống, không có tiền thì phải chờ chết.

Cho dù có tiền mà không có biện pháp điều trị tốt, trình độ y học không theo kịp hoặc bởi vì không có nguồn thận thích hợp thay thế.

Thì tất cả đều phải chuẩn bị tâm lý chờ chết.

Điền Tâm muốn cứu ba mình, song trước khi cứu cô cần kiếm được tiền!Kiếp trước, Điền Tâm tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng.

Sau khi tốt nghiệp vì lý do sức khỏe nên không tiếp tục học nữa, cũng không đến cơ quan làm việc.

Mà cô lựa chọn mở một quán ăn nhỏ cùng một đôi vợ chồng già không có con.

Hai vợ chồng già này là cha mẹ nuôi của Điền Tâm, ba nuôi là đầu bếp xuất thân từ một quán ăn.

Quán ăn nhỏ ở nơi giao nhau giữa thành thị và nông thôn, việc buôn bán vô cùng tốt.

Mỗi buổi trưa và buổi tối cố định chỉ làm mười bàn, thời gian còn lại một nhà ba người sẽ nghỉ ngơi, chăm sóc vườn rau nhỏ, cuộc sống thoải mái tự tại.

Điền Tâm qua đời dưới sự đồng hành của cha mẹ nuôi, cô rời bỏ thế gian trong sự đoàn tụ.

Ba mẹ nuôi có tiền tiết kiệm, cộng thêm tiền tiết kiệm của Điền Tâm, tuổi già không cần lo lắng đến cuộc sống.

Điền Tâm rời khỏi cũng an tâm, tiếc nuối duy nhất chính là, cô không thể nuôi dưỡng ba mẹ nuôi, để cho hai người hưởng thụ niềm vui luân thường.

Nghĩ đến những điều này, vành mắt Điền Tâm dần dần đỏ ửng.

Nếu đã đến đây thì phải cố gắng, không thể nghĩ đến kiếp trước nữa.

.

Xuyên Không Năm 80: Nông Nữ Tâm TâmTác giả: Cố Tam ThuậnTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Bánh Bao“Bà ơi, đừng đánh chị mà, đừng đánh chị, chị, chị! ”“Chị hai, chị không động đậy nữa, có phải chị cả chết rồi hay không?"“Em sợ lắm, hu hu…”Bé gái và bé trai kia run rẩy ôm nhau, gào lên bật khóc nức nở. “Đừng đánh con tôi! Tần Đại Phượng, bà già ác độc kia, dừng tay lại cho tôi!” Trương Quế Phương từ bên ngoài vọt vào trong viện. Một tay kéo mẹ chồng chính là Tần Đại Phượng kia, sau đó nhanh chóng ngồi xổm xuống quan sát cô bé nằm trên đất, trán đang không ngừng chảy máu. Thấy mí mắt cô bé nhắm nghiền, thân thể không nhúc nhích, ngực không có chút phập phồng nào. Sắc mặt Trương Quế Phương lập tức trắng bệch. Thím ấy cẩn thận ôm lấy cô bé, vươn ngón trỏ dò xét trên mũi cô bé, vào lúc không cảm giác được hơi thở. Thím ấy sợ tới mức thét chói tai: “Tần Đại Phượng, bà đã đánh chết con gái tôi!”Trương Quế Phương không ngừng vỗ vào mặt cô bé, hô to gọi tên: “Tâm Tâm, Tâm Tâm à, con gái của mẹ, con đừng dọa mẹ nữa. ""Mau mở mắt ra nhìn mẹ đi, Tâm Tâm, Tâm Tâm, con gái số… Nhóm dịch: Bánh BaoÁnh mắt trợn tròn tùy thời chờ chủ nhân tiếp tục ban thưởng thức mỹ thực cao chứa đầy protein.Điền Đại Hổ bị viêm thận, bởi vì nhiều năm ăn thức ăn không muối, thế nên đặc biệt muốn ăn đồ có vị.Đầu đũa vừa mới chấm được vị mặn của dưa muối, Điền Đại Hổ thừa dịp Trương Quế Phương không chú ý đến chú ta.Thế là nhanh tay cảm nhận chút vị mặn mỹ vị mà mình có được kia.Khi Điền Tâm thấy hành động của ba mình, trong lòng cô chua xót không thôi.Bệnh tim bẩm sinh, viêm thận, những bệnh này đều thuộc dạng ung thư mãn tính.Có tiền điều trị có lẽ có thể kéo dài cuộc sống, không có tiền thì phải chờ chết.Cho dù có tiền mà không có biện pháp điều trị tốt, trình độ y học không theo kịp hoặc bởi vì không có nguồn thận thích hợp thay thế.Thì tất cả đều phải chuẩn bị tâm lý chờ chết.Điền Tâm muốn cứu ba mình, song trước khi cứu cô cần kiếm được tiền!Kiếp trước, Điền Tâm tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng.Sau khi tốt nghiệp vì lý do sức khỏe nên không tiếp tục học nữa, cũng không đến cơ quan làm việc.Mà cô lựa chọn mở một quán ăn nhỏ cùng một đôi vợ chồng già không có con.Hai vợ chồng già này là cha mẹ nuôi của Điền Tâm, ba nuôi là đầu bếp xuất thân từ một quán ăn.Quán ăn nhỏ ở nơi giao nhau giữa thành thị và nông thôn, việc buôn bán vô cùng tốt.Mỗi buổi trưa và buổi tối cố định chỉ làm mười bàn, thời gian còn lại một nhà ba người sẽ nghỉ ngơi, chăm sóc vườn rau nhỏ, cuộc sống thoải mái tự tại.Điền Tâm qua đời dưới sự đồng hành của cha mẹ nuôi, cô rời bỏ thế gian trong sự đoàn tụ.Ba mẹ nuôi có tiền tiết kiệm, cộng thêm tiền tiết kiệm của Điền Tâm, tuổi già không cần lo lắng đến cuộc sống.Điền Tâm rời khỏi cũng an tâm, tiếc nuối duy nhất chính là, cô không thể nuôi dưỡng ba mẹ nuôi, để cho hai người hưởng thụ niềm vui luân thường.Nghĩ đến những điều này, vành mắt Điền Tâm dần dần đỏ ửng.Nếu đã đến đây thì phải cố gắng, không thể nghĩ đến kiếp trước nữa..

Chương 20: Cố Gắng Hết Mình!