Có một cậu trai ngồi trên giường bệnh. Người này cao mà ốm, do bệnh nên ăn vào chả thấm gì, bị bệnh hành hạ thành ra như thế. Gương mặt đã từng trắng trẻo đẹp trai nay lại trở nên gầy ốm tái nhợt. Bên ngoài trời tuyết rơi lớn, người này ngẩn người nhìn bông tuyết bay. Trận tuyết lớn này tới đột ngột, trong một đêm, toàn bộ trời đất đều đã biến thành một mảnh trắng xoá, nhánh cây không có chuẩn bị đã bị tuyết đè cong, tựa như cậu và cơn bệnh nặng này. “Cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, cậu nhẹ nhàng trả lời. Anh tới. Cậu xoa nhẹ mặt mình, muốn khiến mặt trở nên hồng hào hơn, bằng không anh ta nhất định lại lải nhải hồi lâu. “Trạch, có báo cáo kiểm tra rồi, chỉ là bệnh nhẹ, bác sĩ đã kê thuốc, chúng ta có thể về nhà tĩnh dưỡng ngay.” Một người đàn ông mặc âu phục trang nhã đi vào từ bên ngoài, trong tay nắm chặt báo cáo, tơ máu đầy trong mắt không che dấu được vui sướng. Anh ta còn trông tiều tụy hơn Trạch, xương gò má hóp, tóc rối tung, mà cũng không che giấu được soái khí của anh. Trạch…
Chương 3
Tiên Sinh, Ngài Có Bệnh!Tác giả: Cựu ChươngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Linh Dị, Truyện NgượcCó một cậu trai ngồi trên giường bệnh. Người này cao mà ốm, do bệnh nên ăn vào chả thấm gì, bị bệnh hành hạ thành ra như thế. Gương mặt đã từng trắng trẻo đẹp trai nay lại trở nên gầy ốm tái nhợt. Bên ngoài trời tuyết rơi lớn, người này ngẩn người nhìn bông tuyết bay. Trận tuyết lớn này tới đột ngột, trong một đêm, toàn bộ trời đất đều đã biến thành một mảnh trắng xoá, nhánh cây không có chuẩn bị đã bị tuyết đè cong, tựa như cậu và cơn bệnh nặng này. “Cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, cậu nhẹ nhàng trả lời. Anh tới. Cậu xoa nhẹ mặt mình, muốn khiến mặt trở nên hồng hào hơn, bằng không anh ta nhất định lại lải nhải hồi lâu. “Trạch, có báo cáo kiểm tra rồi, chỉ là bệnh nhẹ, bác sĩ đã kê thuốc, chúng ta có thể về nhà tĩnh dưỡng ngay.” Một người đàn ông mặc âu phục trang nhã đi vào từ bên ngoài, trong tay nắm chặt báo cáo, tơ máu đầy trong mắt không che dấu được vui sướng. Anh ta còn trông tiều tụy hơn Trạch, xương gò má hóp, tóc rối tung, mà cũng không che giấu được soái khí của anh. Trạch… Vừa đóng cửa, Vấn đã vách tường đông, cúi đầu dịu dàng nhìn xuống Trạch, tay v**t v* mặt Trạch, trong ánh mắt là nhu tình sâu không thấy đáy, đủ để chết chìm người, giọng anh hơi khàn khàn, chậm rãi nói từng chữ: “Trạch, anh rất nhớ em.”“Đồ ngốc, ngày hôm qua chúng ta mới gặp nhau” Trạch tức giận nâng tay lên nhéo mặt Vấn. Cậu còn nhớ ngày hôm qua Vấn lấy lý do vì mình phải trị liệu nên đã lâu không tắm rửa, nên sờ soạn người cậu từ trên xuống dưới. Haizz, Vấn luôn dính cậu như vậy. Trạch đột nhiên nhớ lại, trước kia có người nói giỡn rằng nếu có ngày cậu chết thì Vấn không chết cũng điên thôi.Hiện tại xem ra, cũng không phải không thể.Vấn thâm tình nhìn chăm chú, cũng không nói gì. Lâu lắm, lâu đến mức anh cảm thấy tim mình đã mục rữa. Nhớ nhung của anh đã thấm vào xương cốt, nếu không có cậu, ngay cả bộ xương này cũng muốn gãy nát.Trạch than một tiếng, đè thấp cổ Vấn, khẽ hôn bờ môi của anh trấn an. Ánh mắt kia ẩn chứa quá nhiều cảm xúc, nhiều đến khiến cậu thở không nổi.Cậu bệnh thế nào, bản thân cậu biết rõ. Cha mẹ cậu mất sớm, nếu cậu mất đi cũng không có nhiều vấn đề. Nhưng Vấn đã cùng cậu quen biết đến yêu nhau gần mười năm thì sao, ai cũng biết anh ấy yêu cậu tới mức có thể móc hết tim gan ra.Vấn dễ dàng đoạt lại quyền chủ động, đôi tay quấn chặt lấy eo Trạch, nhốt chặt cậu trong ngực mình.Nụ hôn ướt át khiến không khí ôn hoà hơn, tay Vấn sờ đến eo thon gầy của Trạch. Vấn si mê mà g*m c*n cổ trắng nõn của Trạch, thường khiêu khích hầu kết một chút. Còn tay…… dần dần thăm dò xuống phía dưới.Đôi mắt Trạch đã mất đi tiêu cự, đầy mê mang.“Trạch……” Vấn nhẹ nhàng lẩm bẩm, động tác càng thêm vội vàng, anh khát vọng hòa thành một với người yêu, khát vọng cảm thụ người yêu đang tồn tại.“Đừng, em không vận động mạnh được.” Trạch nhíu mày, lắc đầu, ngực phập phồng, mặt vốn tái nhợt đã phiếm hồng, gương mặt tuấn tú càng thêm sức hấp dẫn.“Không sao để anh động.” Vấn nhẹ hôn lên môi có ánh nước của Trạch, ánh mắt trêu chọc.Trạch phồng má như bánh bao, cậu không thích ăn cơm mềm!!!
Vừa đóng cửa, Vấn đã vách tường đông, cúi đầu dịu dàng nhìn xuống Trạch, tay v**t v* mặt Trạch, trong ánh mắt là nhu tình sâu không thấy đáy, đủ để chết chìm người, giọng anh hơi khàn khàn, chậm rãi nói từng chữ: “Trạch, anh rất nhớ em.”
“Đồ ngốc, ngày hôm qua chúng ta mới gặp nhau” Trạch tức giận nâng tay lên nhéo mặt Vấn. Cậu còn nhớ ngày hôm qua Vấn lấy lý do vì mình phải trị liệu nên đã lâu không tắm rửa, nên sờ soạn người cậu từ trên xuống dưới. Haizz, Vấn luôn dính cậu như vậy. Trạch đột nhiên nhớ lại, trước kia có người nói giỡn rằng nếu có ngày cậu chết thì Vấn không chết cũng điên thôi.
Hiện tại xem ra, cũng không phải không thể.
Vấn thâm tình nhìn chăm chú, cũng không nói gì. Lâu lắm, lâu đến mức anh cảm thấy tim mình đã mục rữa. Nhớ nhung của anh đã thấm vào xương cốt, nếu không có cậu, ngay cả bộ xương này cũng muốn gãy nát.
Trạch than một tiếng, đè thấp cổ Vấn, khẽ hôn bờ môi của anh trấn an. Ánh mắt kia ẩn chứa quá nhiều cảm xúc, nhiều đến khiến cậu thở không nổi.
Cậu bệnh thế nào, bản thân cậu biết rõ. Cha mẹ cậu mất sớm, nếu cậu mất đi cũng không có nhiều vấn đề. Nhưng Vấn đã cùng cậu quen biết đến yêu nhau gần mười năm thì sao, ai cũng biết anh ấy yêu cậu tới mức có thể móc hết tim gan ra.
Vấn dễ dàng đoạt lại quyền chủ động, đôi tay quấn chặt lấy eo Trạch, nhốt chặt cậu trong ngực mình.
Nụ hôn ướt át khiến không khí ôn hoà hơn, tay Vấn sờ đến eo thon gầy của Trạch. Vấn si mê mà g*m c*n cổ trắng nõn của Trạch, thường khiêu khích hầu kết một chút. Còn tay…… dần dần thăm dò xuống phía dưới.
Đôi mắt Trạch đã mất đi tiêu cự, đầy mê mang.
“Trạch……” Vấn nhẹ nhàng lẩm bẩm, động tác càng thêm vội vàng, anh khát vọng hòa thành một với người yêu, khát vọng cảm thụ người yêu đang tồn tại.
“Đừng, em không vận động mạnh được.” Trạch nhíu mày, lắc đầu, ngực phập phồng, mặt vốn tái nhợt đã phiếm hồng, gương mặt tuấn tú càng thêm sức hấp dẫn.
“Không sao để anh động.” Vấn nhẹ hôn lên môi có ánh nước của Trạch, ánh mắt trêu chọc.
Trạch phồng má như bánh bao, cậu không thích ăn cơm mềm!!!
Tiên Sinh, Ngài Có Bệnh!Tác giả: Cựu ChươngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Linh Dị, Truyện NgượcCó một cậu trai ngồi trên giường bệnh. Người này cao mà ốm, do bệnh nên ăn vào chả thấm gì, bị bệnh hành hạ thành ra như thế. Gương mặt đã từng trắng trẻo đẹp trai nay lại trở nên gầy ốm tái nhợt. Bên ngoài trời tuyết rơi lớn, người này ngẩn người nhìn bông tuyết bay. Trận tuyết lớn này tới đột ngột, trong một đêm, toàn bộ trời đất đều đã biến thành một mảnh trắng xoá, nhánh cây không có chuẩn bị đã bị tuyết đè cong, tựa như cậu và cơn bệnh nặng này. “Cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, cậu nhẹ nhàng trả lời. Anh tới. Cậu xoa nhẹ mặt mình, muốn khiến mặt trở nên hồng hào hơn, bằng không anh ta nhất định lại lải nhải hồi lâu. “Trạch, có báo cáo kiểm tra rồi, chỉ là bệnh nhẹ, bác sĩ đã kê thuốc, chúng ta có thể về nhà tĩnh dưỡng ngay.” Một người đàn ông mặc âu phục trang nhã đi vào từ bên ngoài, trong tay nắm chặt báo cáo, tơ máu đầy trong mắt không che dấu được vui sướng. Anh ta còn trông tiều tụy hơn Trạch, xương gò má hóp, tóc rối tung, mà cũng không che giấu được soái khí của anh. Trạch… Vừa đóng cửa, Vấn đã vách tường đông, cúi đầu dịu dàng nhìn xuống Trạch, tay v**t v* mặt Trạch, trong ánh mắt là nhu tình sâu không thấy đáy, đủ để chết chìm người, giọng anh hơi khàn khàn, chậm rãi nói từng chữ: “Trạch, anh rất nhớ em.”“Đồ ngốc, ngày hôm qua chúng ta mới gặp nhau” Trạch tức giận nâng tay lên nhéo mặt Vấn. Cậu còn nhớ ngày hôm qua Vấn lấy lý do vì mình phải trị liệu nên đã lâu không tắm rửa, nên sờ soạn người cậu từ trên xuống dưới. Haizz, Vấn luôn dính cậu như vậy. Trạch đột nhiên nhớ lại, trước kia có người nói giỡn rằng nếu có ngày cậu chết thì Vấn không chết cũng điên thôi.Hiện tại xem ra, cũng không phải không thể.Vấn thâm tình nhìn chăm chú, cũng không nói gì. Lâu lắm, lâu đến mức anh cảm thấy tim mình đã mục rữa. Nhớ nhung của anh đã thấm vào xương cốt, nếu không có cậu, ngay cả bộ xương này cũng muốn gãy nát.Trạch than một tiếng, đè thấp cổ Vấn, khẽ hôn bờ môi của anh trấn an. Ánh mắt kia ẩn chứa quá nhiều cảm xúc, nhiều đến khiến cậu thở không nổi.Cậu bệnh thế nào, bản thân cậu biết rõ. Cha mẹ cậu mất sớm, nếu cậu mất đi cũng không có nhiều vấn đề. Nhưng Vấn đã cùng cậu quen biết đến yêu nhau gần mười năm thì sao, ai cũng biết anh ấy yêu cậu tới mức có thể móc hết tim gan ra.Vấn dễ dàng đoạt lại quyền chủ động, đôi tay quấn chặt lấy eo Trạch, nhốt chặt cậu trong ngực mình.Nụ hôn ướt át khiến không khí ôn hoà hơn, tay Vấn sờ đến eo thon gầy của Trạch. Vấn si mê mà g*m c*n cổ trắng nõn của Trạch, thường khiêu khích hầu kết một chút. Còn tay…… dần dần thăm dò xuống phía dưới.Đôi mắt Trạch đã mất đi tiêu cự, đầy mê mang.“Trạch……” Vấn nhẹ nhàng lẩm bẩm, động tác càng thêm vội vàng, anh khát vọng hòa thành một với người yêu, khát vọng cảm thụ người yêu đang tồn tại.“Đừng, em không vận động mạnh được.” Trạch nhíu mày, lắc đầu, ngực phập phồng, mặt vốn tái nhợt đã phiếm hồng, gương mặt tuấn tú càng thêm sức hấp dẫn.“Không sao để anh động.” Vấn nhẹ hôn lên môi có ánh nước của Trạch, ánh mắt trêu chọc.Trạch phồng má như bánh bao, cậu không thích ăn cơm mềm!!!