Tác giả:

Có một cậu trai ngồi trên giường bệnh. Người này cao mà ốm, do bệnh nên ăn vào chả thấm gì, bị bệnh hành hạ thành ra như thế. Gương mặt đã từng trắng trẻo đẹp trai nay lại trở nên gầy ốm tái nhợt. Bên ngoài trời tuyết rơi lớn, người này ngẩn người nhìn bông tuyết bay. Trận tuyết lớn này tới đột ngột, trong một đêm, toàn bộ trời đất đều đã biến thành một mảnh trắng xoá, nhánh cây không có chuẩn bị đã bị tuyết đè cong, tựa như cậu và cơn bệnh nặng này. “Cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, cậu nhẹ nhàng trả lời. Anh tới. Cậu xoa nhẹ mặt mình, muốn khiến mặt trở nên hồng hào hơn, bằng không anh ta nhất định lại lải nhải hồi lâu. “Trạch, có báo cáo kiểm tra rồi, chỉ là bệnh nhẹ, bác sĩ đã kê thuốc, chúng ta có thể về nhà tĩnh dưỡng ngay.” Một người đàn ông mặc âu phục trang nhã đi vào từ bên ngoài, trong tay nắm chặt báo cáo, tơ máu đầy trong mắt không che dấu được vui sướng. Anh ta còn trông tiều tụy hơn Trạch, xương gò má hóp, tóc rối tung, mà cũng không che giấu được soái khí của anh. Trạch…

Chương 7: Kết HE

Tiên Sinh, Ngài Có Bệnh!Tác giả: Cựu ChươngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Linh Dị, Truyện NgượcCó một cậu trai ngồi trên giường bệnh. Người này cao mà ốm, do bệnh nên ăn vào chả thấm gì, bị bệnh hành hạ thành ra như thế. Gương mặt đã từng trắng trẻo đẹp trai nay lại trở nên gầy ốm tái nhợt. Bên ngoài trời tuyết rơi lớn, người này ngẩn người nhìn bông tuyết bay. Trận tuyết lớn này tới đột ngột, trong một đêm, toàn bộ trời đất đều đã biến thành một mảnh trắng xoá, nhánh cây không có chuẩn bị đã bị tuyết đè cong, tựa như cậu và cơn bệnh nặng này. “Cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, cậu nhẹ nhàng trả lời. Anh tới. Cậu xoa nhẹ mặt mình, muốn khiến mặt trở nên hồng hào hơn, bằng không anh ta nhất định lại lải nhải hồi lâu. “Trạch, có báo cáo kiểm tra rồi, chỉ là bệnh nhẹ, bác sĩ đã kê thuốc, chúng ta có thể về nhà tĩnh dưỡng ngay.” Một người đàn ông mặc âu phục trang nhã đi vào từ bên ngoài, trong tay nắm chặt báo cáo, tơ máu đầy trong mắt không che dấu được vui sướng. Anh ta còn trông tiều tụy hơn Trạch, xương gò má hóp, tóc rối tung, mà cũng không che giấu được soái khí của anh. Trạch… Vấn vừa đánh răng, vừa hồi tưởng giấc mơ tối hôm qua, cảm thấy buồn cười. Anh cũng không biết vì sao lại mơ thấy mấy thứ này, tuy rằng chuyện gì trong đó anh cũng có thể làm ra.Có điều chủ ý chết cùng mộ này cũng không tồi.Anh mặc tây trang vào, khi đi ngang qua cửa hàng bán hoa, anh ghé mua một bó hoa hồng đỏ, dừng xe ở trước cửa bệnh viện.Hôm nay là ngày tốt, ngày Trạch xuất viện.Gõ gõ cửa, một cậu trai đẹp như trong tranh quay đầu lại theo tiếng động.Vấn hôn cậu một cái: “Anh tới đón em về đây.”Tác giả có lời muốn nói: Kết cục tuỳ người cảm nhận, có thể là coi là he trong mơ, cũng có thể coi là ảo tưởng của Vấn sau khi chết, hoặc là chết cùng mộ là ảo tưởng BE. Mọi người thích là được

Vấn vừa đánh răng, vừa hồi tưởng giấc mơ tối hôm qua, cảm thấy buồn cười. Anh cũng không biết vì sao lại mơ thấy mấy thứ này, tuy rằng chuyện gì trong đó anh cũng có thể làm ra.

Có điều chủ ý chết cùng mộ này cũng không tồi.

Anh mặc tây trang vào, khi đi ngang qua cửa hàng bán hoa, anh ghé mua một bó hoa hồng đỏ, dừng xe ở trước cửa bệnh viện.

Hôm nay là ngày tốt, ngày Trạch xuất viện.

Gõ gõ cửa, một cậu trai đẹp như trong tranh quay đầu lại theo tiếng động.

Vấn hôn cậu một cái: “Anh tới đón em về đây.”

Tác giả có lời muốn nói: Kết cục tuỳ người cảm nhận, có thể là coi là he trong mơ, cũng có thể coi là ảo tưởng của Vấn sau khi chết, hoặc là chết cùng mộ là ảo tưởng BE. Mọi người thích là được

Tiên Sinh, Ngài Có Bệnh!Tác giả: Cựu ChươngTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện Linh Dị, Truyện NgượcCó một cậu trai ngồi trên giường bệnh. Người này cao mà ốm, do bệnh nên ăn vào chả thấm gì, bị bệnh hành hạ thành ra như thế. Gương mặt đã từng trắng trẻo đẹp trai nay lại trở nên gầy ốm tái nhợt. Bên ngoài trời tuyết rơi lớn, người này ngẩn người nhìn bông tuyết bay. Trận tuyết lớn này tới đột ngột, trong một đêm, toàn bộ trời đất đều đã biến thành một mảnh trắng xoá, nhánh cây không có chuẩn bị đã bị tuyết đè cong, tựa như cậu và cơn bệnh nặng này. “Cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên, cậu nhẹ nhàng trả lời. Anh tới. Cậu xoa nhẹ mặt mình, muốn khiến mặt trở nên hồng hào hơn, bằng không anh ta nhất định lại lải nhải hồi lâu. “Trạch, có báo cáo kiểm tra rồi, chỉ là bệnh nhẹ, bác sĩ đã kê thuốc, chúng ta có thể về nhà tĩnh dưỡng ngay.” Một người đàn ông mặc âu phục trang nhã đi vào từ bên ngoài, trong tay nắm chặt báo cáo, tơ máu đầy trong mắt không che dấu được vui sướng. Anh ta còn trông tiều tụy hơn Trạch, xương gò má hóp, tóc rối tung, mà cũng không che giấu được soái khí của anh. Trạch… Vấn vừa đánh răng, vừa hồi tưởng giấc mơ tối hôm qua, cảm thấy buồn cười. Anh cũng không biết vì sao lại mơ thấy mấy thứ này, tuy rằng chuyện gì trong đó anh cũng có thể làm ra.Có điều chủ ý chết cùng mộ này cũng không tồi.Anh mặc tây trang vào, khi đi ngang qua cửa hàng bán hoa, anh ghé mua một bó hoa hồng đỏ, dừng xe ở trước cửa bệnh viện.Hôm nay là ngày tốt, ngày Trạch xuất viện.Gõ gõ cửa, một cậu trai đẹp như trong tranh quay đầu lại theo tiếng động.Vấn hôn cậu một cái: “Anh tới đón em về đây.”Tác giả có lời muốn nói: Kết cục tuỳ người cảm nhận, có thể là coi là he trong mơ, cũng có thể coi là ảo tưởng của Vấn sau khi chết, hoặc là chết cùng mộ là ảo tưởng BE. Mọi người thích là được

Chương 7: Kết HE