CHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương…
Chương 358
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?Tác giả: Phồn Hoa Nhất MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương… CHƯƠNG 358“Yên tâm đi Tần chưởng quầy, tuy rằng ta muốn kinh doanh, nhưng ta không có ý định cướp mối làm ăn của Phúc Mãn Lâu.”Ngoài việc mở cửa hàng rau củ quả trái vụ, cô cũng đang có ý định mở một nhà hàng lẩu nướng tự phục vụ.Tuy cũng là ăn uống nhưng loại hình khác nhau, không có chuyện cướp mối làm ăn của nhau.Dù sao thì sở thích mỗi người khác nhau.Chẳng hạn, có người thích ăn đồ nướng, có người thích ăn lẩu, nhưng món lẩu nướng không dễ ăn như cơm hàng ngày.Ngoài ra, cô còn có những kế hoạch khác cho Phúc Mãn Lâu.Tần chưởng quầy nhìn Lưu Ly, thấy những lời của Lưu Ly dường như không phải là nói dối, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.Miễn là Lưu Ly không cướp mối làm ăn với Phúc Mãn Lâu họ là tốt rồi.Lưu Ly như thể không nhìn thấy sự thở phào nhẹ nhõm của Tần chưởng quầy, lại hỏi: “Bây giờ Tần chưởng quầy có thể cho biết giá cả của những tấm vải dầu này không?”Tần chưởng quầy: “Năm nghìn lượng.”Trước khi đến đây, chủ nhân đã nói nếu Lưu Ly nhất quyết bỏ tiền mua vải dầu, thì cứ nói cho cô biết giá vốn.Quả nhiên, chủ nhân là chủ nhân, dự liệu như thần.Lưu Ly: “…”Năm nghìn lượng … Đối với cô mà nói, quả thực là một con số thiên văn!Lưu Ly vốn đã nghĩ những tấm vải dầu này rất đắt, nhưng không ngờ nó lại đắt như vậy.Chưa nói đến năm nghìn lượng, cho dù bây giờ bảo cô lấy ra một nghìn lượng, cũng cảm thấy mình sắp phá sản rồi.Quả nhiên, tốc độ kiếm tiền không bao giờ có thể nhanh hơn tốc độ tiêu tiền!Nhưng nhìn đoàn xe dài, lúc này Lưu Ly không hề có ý định lùi bước chút nào.Có những tấm vải dầu này, chưa nói đến một nhà kính trồng rau cho mỗi hộ gia đình ở thôn Trần gia, thêm ba hoặc năm thôn Trần gia nữa là đủ.Vả lại, vừa rồi cô đã thấy, độ dai của những tấm vải dầu này rất tốt, chúng có thể sử dụng luân phiên trong vài năm, nên xét về lâu dài, 5000 lượng cũng đáng giá.Chỉ không ngờ giá thành lớn như vậy, thế mà trong tình huống Âu Dương Diệp không biết liệu nó có thể sử dụng được hay không đã vận chuyển về đây nhiều như vậy, đúng là không biết nên nói Âu Dương Diệp to gan hay là nói hắn ta biết nhìn xa trông rộng…Chỉ số tiền này …Lưu Ly có chút bối rối.Vài ngày nữa, cửa hàng quần áo may sẵn sẽ chia phần cho cô, tuy vẫn chưa biết con số chính xác, nhưng nghĩ cũng đã biết phần lợi nhuận của cửa hàng quần áo may sẵn không được nhiều đến 5000 lượng.Mà ngay cả khi cô làm thuốc gửi cho Nhân Thọ Đường ngay ngày hôm nay, cũng không thể chia hoa hồng cho cô ngay lập tức.
CHƯƠNG 358
“Yên tâm đi Tần chưởng quầy, tuy rằng ta muốn kinh doanh, nhưng ta không có ý định cướp mối làm ăn của Phúc Mãn Lâu.”
Ngoài việc mở cửa hàng rau củ quả trái vụ, cô cũng đang có ý định mở một nhà hàng lẩu nướng tự phục vụ.
Tuy cũng là ăn uống nhưng loại hình khác nhau, không có chuyện cướp mối làm ăn của nhau.
Dù sao thì sở thích mỗi người khác nhau.
Chẳng hạn, có người thích ăn đồ nướng, có người thích ăn lẩu, nhưng món lẩu nướng không dễ ăn như cơm hàng ngày.
Ngoài ra, cô còn có những kế hoạch khác cho Phúc Mãn Lâu.
Tần chưởng quầy nhìn Lưu Ly, thấy những lời của Lưu Ly dường như không phải là nói dối, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Miễn là Lưu Ly không cướp mối làm ăn với Phúc Mãn Lâu họ là tốt rồi.
Lưu Ly như thể không nhìn thấy sự thở phào nhẹ nhõm của Tần chưởng quầy, lại hỏi: “Bây giờ Tần chưởng quầy có thể cho biết giá cả của những tấm vải dầu này không?”
Tần chưởng quầy: “Năm nghìn lượng.”
Trước khi đến đây, chủ nhân đã nói nếu Lưu Ly nhất quyết bỏ tiền mua vải dầu, thì cứ nói cho cô biết giá vốn.
Quả nhiên, chủ nhân là chủ nhân, dự liệu như thần.
Lưu Ly: “…”
Năm nghìn lượng … Đối với cô mà nói, quả thực là một con số thiên văn!
Lưu Ly vốn đã nghĩ những tấm vải dầu này rất đắt, nhưng không ngờ nó lại đắt như vậy.
Chưa nói đến năm nghìn lượng, cho dù bây giờ bảo cô lấy ra một nghìn lượng, cũng cảm thấy mình sắp phá sản rồi.
Quả nhiên, tốc độ kiếm tiền không bao giờ có thể nhanh hơn tốc độ tiêu tiền!
Nhưng nhìn đoàn xe dài, lúc này Lưu Ly không hề có ý định lùi bước chút nào.
Có những tấm vải dầu này, chưa nói đến một nhà kính trồng rau cho mỗi hộ gia đình ở thôn Trần gia, thêm ba hoặc năm thôn Trần gia nữa là đủ.
Vả lại, vừa rồi cô đã thấy, độ dai của những tấm vải dầu này rất tốt, chúng có thể sử dụng luân phiên trong vài năm, nên xét về lâu dài, 5000 lượng cũng đáng giá.
Chỉ không ngờ giá thành lớn như vậy, thế mà trong tình huống Âu Dương Diệp không biết liệu nó có thể sử dụng được hay không đã vận chuyển về đây nhiều như vậy, đúng là không biết nên nói Âu Dương Diệp to gan hay là nói hắn ta biết nhìn xa trông rộng…
Chỉ số tiền này …
Lưu Ly có chút bối rối.
Vài ngày nữa, cửa hàng quần áo may sẵn sẽ chia phần cho cô, tuy vẫn chưa biết con số chính xác, nhưng nghĩ cũng đã biết phần lợi nhuận của cửa hàng quần áo may sẵn không được nhiều đến 5000 lượng.
Mà ngay cả khi cô làm thuốc gửi cho Nhân Thọ Đường ngay ngày hôm nay, cũng không thể chia hoa hồng cho cô ngay lập tức.
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?Tác giả: Phồn Hoa Nhất MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương… CHƯƠNG 358“Yên tâm đi Tần chưởng quầy, tuy rằng ta muốn kinh doanh, nhưng ta không có ý định cướp mối làm ăn của Phúc Mãn Lâu.”Ngoài việc mở cửa hàng rau củ quả trái vụ, cô cũng đang có ý định mở một nhà hàng lẩu nướng tự phục vụ.Tuy cũng là ăn uống nhưng loại hình khác nhau, không có chuyện cướp mối làm ăn của nhau.Dù sao thì sở thích mỗi người khác nhau.Chẳng hạn, có người thích ăn đồ nướng, có người thích ăn lẩu, nhưng món lẩu nướng không dễ ăn như cơm hàng ngày.Ngoài ra, cô còn có những kế hoạch khác cho Phúc Mãn Lâu.Tần chưởng quầy nhìn Lưu Ly, thấy những lời của Lưu Ly dường như không phải là nói dối, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.Miễn là Lưu Ly không cướp mối làm ăn với Phúc Mãn Lâu họ là tốt rồi.Lưu Ly như thể không nhìn thấy sự thở phào nhẹ nhõm của Tần chưởng quầy, lại hỏi: “Bây giờ Tần chưởng quầy có thể cho biết giá cả của những tấm vải dầu này không?”Tần chưởng quầy: “Năm nghìn lượng.”Trước khi đến đây, chủ nhân đã nói nếu Lưu Ly nhất quyết bỏ tiền mua vải dầu, thì cứ nói cho cô biết giá vốn.Quả nhiên, chủ nhân là chủ nhân, dự liệu như thần.Lưu Ly: “…”Năm nghìn lượng … Đối với cô mà nói, quả thực là một con số thiên văn!Lưu Ly vốn đã nghĩ những tấm vải dầu này rất đắt, nhưng không ngờ nó lại đắt như vậy.Chưa nói đến năm nghìn lượng, cho dù bây giờ bảo cô lấy ra một nghìn lượng, cũng cảm thấy mình sắp phá sản rồi.Quả nhiên, tốc độ kiếm tiền không bao giờ có thể nhanh hơn tốc độ tiêu tiền!Nhưng nhìn đoàn xe dài, lúc này Lưu Ly không hề có ý định lùi bước chút nào.Có những tấm vải dầu này, chưa nói đến một nhà kính trồng rau cho mỗi hộ gia đình ở thôn Trần gia, thêm ba hoặc năm thôn Trần gia nữa là đủ.Vả lại, vừa rồi cô đã thấy, độ dai của những tấm vải dầu này rất tốt, chúng có thể sử dụng luân phiên trong vài năm, nên xét về lâu dài, 5000 lượng cũng đáng giá.Chỉ không ngờ giá thành lớn như vậy, thế mà trong tình huống Âu Dương Diệp không biết liệu nó có thể sử dụng được hay không đã vận chuyển về đây nhiều như vậy, đúng là không biết nên nói Âu Dương Diệp to gan hay là nói hắn ta biết nhìn xa trông rộng…Chỉ số tiền này …Lưu Ly có chút bối rối.Vài ngày nữa, cửa hàng quần áo may sẵn sẽ chia phần cho cô, tuy vẫn chưa biết con số chính xác, nhưng nghĩ cũng đã biết phần lợi nhuận của cửa hàng quần áo may sẵn không được nhiều đến 5000 lượng.Mà ngay cả khi cô làm thuốc gửi cho Nhân Thọ Đường ngay ngày hôm nay, cũng không thể chia hoa hồng cho cô ngay lập tức.