CHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương…
Chương 359
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?Tác giả: Phồn Hoa Nhất MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương… CHƯƠNG 359Còn số tiền cô có trong tay so với năm nghìn lượng thì như kiến mà so với voi, chao ôi, thật là khó!“Lưu nương tử không cần lo lắng về tiền bạc. Ông chủ của chúng tôi nói rằng nếu Lưu nương tử chuẩn bị bỏ tiền ra mua những tấm vải dầu này, có thể cho nợ trước, không cần vội đưa hết một lúc.” Tần chưởng quầy thấy được sự khó xử của Lưu Ly, cười nói.Có lẽ ông chủ định hợp tác lâu dài với nàng, cũng không sợ nàng bỏ chạy.Bên cạnh đó, ông chủ cũng nói, việc cho Lưu nương tử nợ có thể cho Lưu nương tử nợ một cái ân tình, nếu sau này Lưu nương tử có ý kiến gì hay ho thì nhất định sẽ nghĩ đến họ đầu tiên.Nhìn dáng vẻ tươi cười của Tần chưởng quầy, Lưu Ly sao lại không biết Âu Dương Diệp đang nghĩ gì?Tuy nhiên, cô cũng không nghĩ đến việc đổi đối tác, vì vậy cô gật đầu: “Nếu đã như vậy, ta muốn nhờ Tần chưởng quầy giúp ta nói lời cảm ơn với ông chủ Âu Dương Diệp.”Tần chưởng quầy nghe xong chỉ cười vẫy tay: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”Thấy vậy, Lưu Ly không tiếp tục khách sáo, mà trực tiếp bắt đầu thu xếp nơi đặt những tấm vải dầu quý giá này.Ngoại trừ bốn xe ngựa giữ lại chuẩn bị đưa qua thôn Trần gia, Lưu Ly bảo những xe ngựa đó trực tiếp mang phần còn lại đến nhà kho của cô.Sau khi tất cả hàng được dỡ xuống, Lưu Ly vốn muốn từ biệt Tần chưởng quầy để đi đến Trần Gia thôn một chuyến, nhưng bị Tần chưởng quầy ngăn lại.“Lưu nương tử, chờ một chút.”Lưu Ly quay lại, hoài nghi nhìn Tần chưởng quầy.Lúc này, Tần chưởng quầy cũng không còn tinh thần hăm hở khi nói chuyện làm ăn với cô lúc nãy, chỉ có chút do dự và chần chừ.Quen biết Tần chưởng quầy lâu như vậy, cô chưa từng thấy Tần chưởng quầy như vậy bao giờ.Trong lòng vừa cảm thấy kỳ quái, Lưu Ly hỏi: “Tần chưởng quầy còn có gì nữa không?“Là thế này Lưu nương tử, trong trấn bây giờ có lời đồn rằng con gái nhà họ Nhiêu sinh non suýt nữa một xác ba mạng, nhưng lại có một nữ đại phu đã cứu ba người đó. Không biết là nữ đại phu này có phải là Lưu nương tử?”Tần chưởng quầy nhìn Lưu Ly với ánh mắt có chút tò mò.Nhà họ Nhiêu là danh gia vọng tộc ở gần đó, vì vậy những gì xảy ra đã lan truyền nhanh chóng.Chỉ là mọi người chỉ biết con gái nhà họ Nhiêu được một nữ đại phu cứu sống, nhưng không ai biết nữ đại phu này là ai.Thật trùng hợp, Tần chưởng quầy và Tiểu Mãn ở Nhân Thọ Đường, có quan hệ họ hàng với nhau, Tần chưởng quầy đã nghe ngóng biết được sự thật, đồng thời cũng biết được việc Lưu Ly cứu sống người sắp chết ở Nhân Thọ Đường.Đương nhiên, cho tới bây giờ, Tần chưởng quầy vẫn chưa thể liên tưởng được nữ thần y trong miệng Tiểu Mãn với Lưu Ly.Dù sao thì, khả năng một người vừa biết nấu ăn, vừa có y thuật vô cùng kỳ diệu là quá thấp.Ông ta nghĩ chắc là mình nhầm.Tuy nhiên, khi Lưu Ly nghe câu hỏi từ Tần chưởng quầy, mặc dù rất ngạc nhiên vì chuyện này sẽ lan nhanh như vậy, nhưng cô vẫn thoải mái gật đầu.Nhìn thấy Lưu Ly thừa nhận, Tần chưởng quầy nhất thời không biết nói gì.Ông ấy chỉ hỏi thử, chứ thực sự không mong đợi một câu trả lời khẳng định như thế.
CHƯƠNG 359
Còn số tiền cô có trong tay so với năm nghìn lượng thì như kiến mà so với voi, chao ôi, thật là khó!
“Lưu nương tử không cần lo lắng về tiền bạc. Ông chủ của chúng tôi nói rằng nếu Lưu nương tử chuẩn bị bỏ tiền ra mua những tấm vải dầu này, có thể cho nợ trước, không cần vội đưa hết một lúc.” Tần chưởng quầy thấy được sự khó xử của Lưu Ly, cười nói.
Có lẽ ông chủ định hợp tác lâu dài với nàng, cũng không sợ nàng bỏ chạy.
Bên cạnh đó, ông chủ cũng nói, việc cho Lưu nương tử nợ có thể cho Lưu nương tử nợ một cái ân tình, nếu sau này Lưu nương tử có ý kiến gì hay ho thì nhất định sẽ nghĩ đến họ đầu tiên.
Nhìn dáng vẻ tươi cười của Tần chưởng quầy, Lưu Ly sao lại không biết Âu Dương Diệp đang nghĩ gì?
Tuy nhiên, cô cũng không nghĩ đến việc đổi đối tác, vì vậy cô gật đầu: “Nếu đã như vậy, ta muốn nhờ Tần chưởng quầy giúp ta nói lời cảm ơn với ông chủ Âu Dương Diệp.”
Tần chưởng quầy nghe xong chỉ cười vẫy tay: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”
Thấy vậy, Lưu Ly không tiếp tục khách sáo, mà trực tiếp bắt đầu thu xếp nơi đặt những tấm vải dầu quý giá này.
Ngoại trừ bốn xe ngựa giữ lại chuẩn bị đưa qua thôn Trần gia, Lưu Ly bảo những xe ngựa đó trực tiếp mang phần còn lại đến nhà kho của cô.
Sau khi tất cả hàng được dỡ xuống, Lưu Ly vốn muốn từ biệt Tần chưởng quầy để đi đến Trần Gia thôn một chuyến, nhưng bị Tần chưởng quầy ngăn lại.
“Lưu nương tử, chờ một chút.”
Lưu Ly quay lại, hoài nghi nhìn Tần chưởng quầy.
Lúc này, Tần chưởng quầy cũng không còn tinh thần hăm hở khi nói chuyện làm ăn với cô lúc nãy, chỉ có chút do dự và chần chừ.
Quen biết Tần chưởng quầy lâu như vậy, cô chưa từng thấy Tần chưởng quầy như vậy bao giờ.
Trong lòng vừa cảm thấy kỳ quái, Lưu Ly hỏi: “Tần chưởng quầy còn có gì nữa không?
“Là thế này Lưu nương tử, trong trấn bây giờ có lời đồn rằng con gái nhà họ Nhiêu sinh non suýt nữa một xác ba mạng, nhưng lại có một nữ đại phu đã cứu ba người đó. Không biết là nữ đại phu này có phải là Lưu nương tử?”
Tần chưởng quầy nhìn Lưu Ly với ánh mắt có chút tò mò.
Nhà họ Nhiêu là danh gia vọng tộc ở gần đó, vì vậy những gì xảy ra đã lan truyền nhanh chóng.
Chỉ là mọi người chỉ biết con gái nhà họ Nhiêu được một nữ đại phu cứu sống, nhưng không ai biết nữ đại phu này là ai.
Thật trùng hợp, Tần chưởng quầy và Tiểu Mãn ở Nhân Thọ Đường, có quan hệ họ hàng với nhau, Tần chưởng quầy đã nghe ngóng biết được sự thật, đồng thời cũng biết được việc Lưu Ly cứu sống người sắp chết ở Nhân Thọ Đường.
Đương nhiên, cho tới bây giờ, Tần chưởng quầy vẫn chưa thể liên tưởng được nữ thần y trong miệng Tiểu Mãn với Lưu Ly.
Dù sao thì, khả năng một người vừa biết nấu ăn, vừa có y thuật vô cùng kỳ diệu là quá thấp.
Ông ta nghĩ chắc là mình nhầm.
Tuy nhiên, khi Lưu Ly nghe câu hỏi từ Tần chưởng quầy, mặc dù rất ngạc nhiên vì chuyện này sẽ lan nhanh như vậy, nhưng cô vẫn thoải mái gật đầu.
Nhìn thấy Lưu Ly thừa nhận, Tần chưởng quầy nhất thời không biết nói gì.
Ông ấy chỉ hỏi thử, chứ thực sự không mong đợi một câu trả lời khẳng định như thế.
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?Tác giả: Phồn Hoa Nhất MộngTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngCHƯƠNG 1 “Mẹ, Yên Yên đói quá. ” Trong một gian nhà tranh rách nát nơi thôn làng Đại Vĩ của Vương Triều Đại Lý, cô gái nhỏ ủy khuất quẹt quẹt miệng nói. Lưu Ly nhìn cô nhóc như dân tị nạn châu Phi lại sở hữu một đôi mắt to trong veo như nước, bèn không nhịn được lại thở dài trong lòng. Cô xuyên không thật rồi. Cô đường đường là một dược sĩ thiên tài kiêm đại lão giấu mặt của đế quốc thương trường, xui xẻo thế nào lại bị một kẻ nhảy lầu tự sát nện trúng trên đường đi làm, xuyên không vào một thôn phụ cổ đại chưa kết hôn đã có con lại cùng tên cùng họ với cô, cô chưa từng yêu đương, đột nhiên lại thành mẹ của hai đứa trẻ. Mà nguyên chủ vì nhường đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thời gian dài uống nước qua ngày, nên cứ như vậy chết đói. “Mẹ ơi, Bình Bình không đói. ” Thấy mẹ nhà mình chỉ nhìn em gái không nói lời nào, bé trai vội vàng mở miệng. Tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó biết, trong nhà không còn đồ ăn nữa. Chẳng qua, Bình Bình vừa nói xong, trong bụng nó lại truyền đến âm thanh ùng ục, gương… CHƯƠNG 359Còn số tiền cô có trong tay so với năm nghìn lượng thì như kiến mà so với voi, chao ôi, thật là khó!“Lưu nương tử không cần lo lắng về tiền bạc. Ông chủ của chúng tôi nói rằng nếu Lưu nương tử chuẩn bị bỏ tiền ra mua những tấm vải dầu này, có thể cho nợ trước, không cần vội đưa hết một lúc.” Tần chưởng quầy thấy được sự khó xử của Lưu Ly, cười nói.Có lẽ ông chủ định hợp tác lâu dài với nàng, cũng không sợ nàng bỏ chạy.Bên cạnh đó, ông chủ cũng nói, việc cho Lưu nương tử nợ có thể cho Lưu nương tử nợ một cái ân tình, nếu sau này Lưu nương tử có ý kiến gì hay ho thì nhất định sẽ nghĩ đến họ đầu tiên.Nhìn dáng vẻ tươi cười của Tần chưởng quầy, Lưu Ly sao lại không biết Âu Dương Diệp đang nghĩ gì?Tuy nhiên, cô cũng không nghĩ đến việc đổi đối tác, vì vậy cô gật đầu: “Nếu đã như vậy, ta muốn nhờ Tần chưởng quầy giúp ta nói lời cảm ơn với ông chủ Âu Dương Diệp.”Tần chưởng quầy nghe xong chỉ cười vẫy tay: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”Thấy vậy, Lưu Ly không tiếp tục khách sáo, mà trực tiếp bắt đầu thu xếp nơi đặt những tấm vải dầu quý giá này.Ngoại trừ bốn xe ngựa giữ lại chuẩn bị đưa qua thôn Trần gia, Lưu Ly bảo những xe ngựa đó trực tiếp mang phần còn lại đến nhà kho của cô.Sau khi tất cả hàng được dỡ xuống, Lưu Ly vốn muốn từ biệt Tần chưởng quầy để đi đến Trần Gia thôn một chuyến, nhưng bị Tần chưởng quầy ngăn lại.“Lưu nương tử, chờ một chút.”Lưu Ly quay lại, hoài nghi nhìn Tần chưởng quầy.Lúc này, Tần chưởng quầy cũng không còn tinh thần hăm hở khi nói chuyện làm ăn với cô lúc nãy, chỉ có chút do dự và chần chừ.Quen biết Tần chưởng quầy lâu như vậy, cô chưa từng thấy Tần chưởng quầy như vậy bao giờ.Trong lòng vừa cảm thấy kỳ quái, Lưu Ly hỏi: “Tần chưởng quầy còn có gì nữa không?“Là thế này Lưu nương tử, trong trấn bây giờ có lời đồn rằng con gái nhà họ Nhiêu sinh non suýt nữa một xác ba mạng, nhưng lại có một nữ đại phu đã cứu ba người đó. Không biết là nữ đại phu này có phải là Lưu nương tử?”Tần chưởng quầy nhìn Lưu Ly với ánh mắt có chút tò mò.Nhà họ Nhiêu là danh gia vọng tộc ở gần đó, vì vậy những gì xảy ra đã lan truyền nhanh chóng.Chỉ là mọi người chỉ biết con gái nhà họ Nhiêu được một nữ đại phu cứu sống, nhưng không ai biết nữ đại phu này là ai.Thật trùng hợp, Tần chưởng quầy và Tiểu Mãn ở Nhân Thọ Đường, có quan hệ họ hàng với nhau, Tần chưởng quầy đã nghe ngóng biết được sự thật, đồng thời cũng biết được việc Lưu Ly cứu sống người sắp chết ở Nhân Thọ Đường.Đương nhiên, cho tới bây giờ, Tần chưởng quầy vẫn chưa thể liên tưởng được nữ thần y trong miệng Tiểu Mãn với Lưu Ly.Dù sao thì, khả năng một người vừa biết nấu ăn, vừa có y thuật vô cùng kỳ diệu là quá thấp.Ông ta nghĩ chắc là mình nhầm.Tuy nhiên, khi Lưu Ly nghe câu hỏi từ Tần chưởng quầy, mặc dù rất ngạc nhiên vì chuyện này sẽ lan nhanh như vậy, nhưng cô vẫn thoải mái gật đầu.Nhìn thấy Lưu Ly thừa nhận, Tần chưởng quầy nhất thời không biết nói gì.Ông ấy chỉ hỏi thử, chứ thực sự không mong đợi một câu trả lời khẳng định như thế.