Đầu mùa xuân năm nay, núi Song Thanh đã ngủ say qua một mùa đông đang dần dần thức tỉnh. Hoa nghênh xuân và hoa hạnh dưới chân núi đều đã nở rộ lộ ra cả nh** h**, một mảng đầy màu sắc và sức sống. Lúc Lâm Đường lấy lại được ý thức thì cảm giác được da đầu mình vô cùng đau đớn, dường như có người nào đó đang lắm lấy tóc cô, ấn cô xuống đất mà kéo giống như là nhổ củ cải vậy. Cô chậm rãi mở mắt ra trong mơ hồ, một co gái trẻ tuổi với bộ mặt vặn vẹo chứa đầy ghen ghét và oán hận mà kéo tóc cô về phía trước. “…… Hừ, đồ hồ ly tinh, chỉ biết thông đồng với người khác thôi!” Người này hung hăng cào Lâm Đường một cái, vừa oán hận lại vừa đắc ý mà nói. Ngón tay quẹt qua một đường, trên gương mặt trắng nõn c*̉a Lâm Đường lập tức xuất hiện một vết móng tay. Vương Chiêu Đệ chỉ nghĩ đến việc ngày hôm qua, Lưu Quốc huy mà mình thích từ lâu nhìn con hồ ly tinh Lâm Đường nhiều thêm một chút là lòng cô ta đã tức…
Chương 16
Trở Về Niên Đại: Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Làm GiàuTác giả: Nam Phi Nhất KháchTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhĐầu mùa xuân năm nay, núi Song Thanh đã ngủ say qua một mùa đông đang dần dần thức tỉnh. Hoa nghênh xuân và hoa hạnh dưới chân núi đều đã nở rộ lộ ra cả nh** h**, một mảng đầy màu sắc và sức sống. Lúc Lâm Đường lấy lại được ý thức thì cảm giác được da đầu mình vô cùng đau đớn, dường như có người nào đó đang lắm lấy tóc cô, ấn cô xuống đất mà kéo giống như là nhổ củ cải vậy. Cô chậm rãi mở mắt ra trong mơ hồ, một co gái trẻ tuổi với bộ mặt vặn vẹo chứa đầy ghen ghét và oán hận mà kéo tóc cô về phía trước. “…… Hừ, đồ hồ ly tinh, chỉ biết thông đồng với người khác thôi!” Người này hung hăng cào Lâm Đường một cái, vừa oán hận lại vừa đắc ý mà nói. Ngón tay quẹt qua một đường, trên gương mặt trắng nõn c*̉a Lâm Đường lập tức xuất hiện một vết móng tay. Vương Chiêu Đệ chỉ nghĩ đến việc ngày hôm qua, Lưu Quốc huy mà mình thích từ lâu nhìn con hồ ly tinh Lâm Đường nhiều thêm một chút là lòng cô ta đã tức… Lâm Đường nhìn cháu trai nhỏ đang ra vẻ ông cụ non, cười tủm tỉm gật đầu.“Ừm, cô biết rồi, đảm bảo là sẽ không đi vào đó đâu.”Vốn dĩ cô cũng không định đi vào sâu trong núi mà!Sức lực lớn hơn cũng đâu có nghĩa là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi đâu!Chỉ hy vọng buff vận may có ích một chút.Chưa nói đến nhân sâm hay hà thủ ô, chỉ cần để cô nhặt được một con gà rừng là được.Cẩu Đản vừa nghe thấy lời này thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt một lần nữa sáng lên.Cái mạng nhỏ này của cậu được bảo vệ rồi!Hai cô cháu vừa đi vừa nói chuyện, cuối cùng thì dừng lại ở chân núi Tiểu Thanh.Núi non xanh biếc, một dòng sông nhỏ trong vắt chảy qua. Rau dại có thể ăn được ở chân núi đều bị người trong thôn đào đi hết không thừa lại chút nào. Ngoại trừ đám cỏ dại không thể ăn được thì cũng chỉ dư lại vài bông hoa dại vẫn chưa nở mọc dưới mấy thân cây xanh biếc.Lâm Đường thấy vậy thì trong lòng lạnh căm căm.Được lắm!Chẳng cần tới gà rừng, nhặt được con chuột đã là không tệ rồi.Chẳng qua không khí ở đây trong lành thật đấy!“Không khí trong lành ghê!” Lâm Đường cảm thấy cả người mình thoải mái không chịu được.Thế kỷ hai mươi ba mà cô xuyên tới chẳng cần lo lắng về việc ăn uống, có việc gì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là giải quyết xong. Muốn đi nơi nào thì đi tới nơi đó, muốn mua cái gì thì mua cái đó, thế nhưng không khí lại bị ô nhiễm nặng nề. Dùng ba cái máy lọc không khí chất lượng cao c*̃ng không thể lọc sạch được hết không khí. Bầu trời lúc nào c*̃ng giống như bị che phủ bởi một tấm vải rách mịt mờ xám xịt, vĩnh viễn không thể nhìn thấy trời xanh quang đãng và những đám mây trắng trôi lững lờ.Cẩu Đản không hiểu tại sao cô nhỏ lại nói là không khí trong lành nữa.Ánh mắt cậu nhìn về phía Lâm Đường lộ ra vẻ đồng tình. Cậu nhóc cảm thấy cô nhỏ c*̉a mình thật là đáng thương, ngay cả núi Tiểu Thanh cũng chưa được tới bao giờ.Vậy thì chẳng lẽ cô nhỏ c*̃ng không biết những trò vui như hái quả dại, bắt cá dưới sông, đào rau dại…… hay sao?!Cô nhỏ lúc nào c*̃ng chỉ biết học tập mà thôi, thật là đáng thương mà!Lâm Đường bị đôi mắt nhỏ c*̉a Cẩu Đản nhìn tới sửng sốt, bèn hỏi, “Làm sao thế?”Cẩu Đản vỗ vỗ cánh tay c*̉a cô như một ông c*̣ non, “Cô nhỏ, cô cứ yên tâm đi, sau này lớn rồi con sẽ dẫn cô tới núi Đại Thanh chơi.”Hiện tại thì cậu vẫn chưa dám đi tới núi Đại Thanh, nhưng chờ sau khi cậu trưởng thành và mạnh mẽ hơn thì chắc chắn là sẽ đi được.Lâm Đường: “Hả?”Dẫn cô tới núi Đại Thanh chơi? Đi tới nơi đó làm gì?Thế nhưng cậu nhóc muốn dẫn mình đi chơi, biết nghĩ cho mình nên Lâm Đường vẫn thật sự rất vui vẻ. Cô cũng không thắc mắc gì mà đáp lại cậu nhóc: “Được thôi, cô chờ đến khi con lớn nhé.”Cẩu Đản gật đầu nói vâng với vẻ mặt trịnh trọng.“Cô nhỏ ơi, nếu cô muốn chơi thì cô nhớ là chỉ được chơi ở chỗ này thôi nha cô! Con đi nhặt ít củi về nhóm lửa, cô đừng chạy lung tung nhé.” Thiếu niên nhỏ không yên tâm dặn dò cô.Lâm Đường vỗ vỗ trán c*̉a cậu nhóc, đáp: “Yên tâm đi, cô sẽ không chạy lung tung đâu.”Thấy cô đã hứa nên cuối c*̀ng Cẩu Đản c*̃ng yên tâm, cậu bước vài bước chân ra chỗ gần đó để nhặt c*̉i.Lúc này thì rau dại trong núi đều đã bị đào hết sạch rồi.Lâm Đường đi dạo loanh quanh một vòng, kết quả là không thu hoạch được gì cả.“Thống Tử à, đây là buff vận may siêu đỉnh mà mày nói đấy hả? Gà rừng đâu? Thỏ hoang đâu? Nhân sâm đâu? Hà thủ ô đâu? Những cái này c*̃ng không nhặt được mà mày dám không biết xấu hổ gọi nó là buff vận may hả?”*Thống Tử: tên gọi thân mật c*̉a hệ thống =)))Hệ thống bị hỏi bất ngờ nên rất sửng sốt, cũng không biết phải trả lời thế nào.
Lâm Đường nhìn cháu trai nhỏ đang ra vẻ ông cụ non, cười tủm tỉm gật đầu.
“Ừm, cô biết rồi, đảm bảo là sẽ không đi vào đó đâu.”
Vốn dĩ cô cũng không định đi vào sâu trong núi mà!
Sức lực lớn hơn cũng đâu có nghĩa là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi đâu!
Chỉ hy vọng buff vận may có ích một chút.
Chưa nói đến nhân sâm hay hà thủ ô, chỉ cần để cô nhặt được một con gà rừng là được.
Cẩu Đản vừa nghe thấy lời này thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt một lần nữa sáng lên.
Cái mạng nhỏ này của cậu được bảo vệ rồi!
Hai cô cháu vừa đi vừa nói chuyện, cuối cùng thì dừng lại ở chân núi Tiểu Thanh.
Núi non xanh biếc, một dòng sông nhỏ trong vắt chảy qua. Rau dại có thể ăn được ở chân núi đều bị người trong thôn đào đi hết không thừa lại chút nào. Ngoại trừ đám cỏ dại không thể ăn được thì cũng chỉ dư lại vài bông hoa dại vẫn chưa nở mọc dưới mấy thân cây xanh biếc.
Lâm Đường thấy vậy thì trong lòng lạnh căm căm.
Được lắm!
Chẳng cần tới gà rừng, nhặt được con chuột đã là không tệ rồi.
Chẳng qua không khí ở đây trong lành thật đấy!
“Không khí trong lành ghê!” Lâm Đường cảm thấy cả người mình thoải mái không chịu được.
Thế kỷ hai mươi ba mà cô xuyên tới chẳng cần lo lắng về việc ăn uống, có việc gì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là giải quyết xong. Muốn đi nơi nào thì đi tới nơi đó, muốn mua cái gì thì mua cái đó, thế nhưng không khí lại bị ô nhiễm nặng nề. Dùng ba cái máy lọc không khí chất lượng cao c*̃ng không thể lọc sạch được hết không khí. Bầu trời lúc nào c*̃ng giống như bị che phủ bởi một tấm vải rách mịt mờ xám xịt, vĩnh viễn không thể nhìn thấy trời xanh quang đãng và những đám mây trắng trôi lững lờ.
Cẩu Đản không hiểu tại sao cô nhỏ lại nói là không khí trong lành nữa.
Ánh mắt cậu nhìn về phía Lâm Đường lộ ra vẻ đồng tình. Cậu nhóc cảm thấy cô nhỏ c*̉a mình thật là đáng thương, ngay cả núi Tiểu Thanh cũng chưa được tới bao giờ.
Vậy thì chẳng lẽ cô nhỏ c*̃ng không biết những trò vui như hái quả dại, bắt cá dưới sông, đào rau dại…… hay sao?!
Cô nhỏ lúc nào c*̃ng chỉ biết học tập mà thôi, thật là đáng thương mà!
Lâm Đường bị đôi mắt nhỏ c*̉a Cẩu Đản nhìn tới sửng sốt, bèn hỏi, “Làm sao thế?”
Cẩu Đản vỗ vỗ cánh tay c*̉a cô như một ông c*̣ non, “Cô nhỏ, cô cứ yên tâm đi, sau này lớn rồi con sẽ dẫn cô tới núi Đại Thanh chơi.”
Hiện tại thì cậu vẫn chưa dám đi tới núi Đại Thanh, nhưng chờ sau khi cậu trưởng thành và mạnh mẽ hơn thì chắc chắn là sẽ đi được.
Lâm Đường: “Hả?”
Dẫn cô tới núi Đại Thanh chơi? Đi tới nơi đó làm gì?
Thế nhưng cậu nhóc muốn dẫn mình đi chơi, biết nghĩ cho mình nên Lâm Đường vẫn thật sự rất vui vẻ. Cô cũng không thắc mắc gì mà đáp lại cậu nhóc: “Được thôi, cô chờ đến khi con lớn nhé.”
Cẩu Đản gật đầu nói vâng với vẻ mặt trịnh trọng.
“Cô nhỏ ơi, nếu cô muốn chơi thì cô nhớ là chỉ được chơi ở chỗ này thôi nha cô! Con đi nhặt ít củi về nhóm lửa, cô đừng chạy lung tung nhé.” Thiếu niên nhỏ không yên tâm dặn dò cô.
Lâm Đường vỗ vỗ trán c*̉a cậu nhóc, đáp: “Yên tâm đi, cô sẽ không chạy lung tung đâu.”
Thấy cô đã hứa nên cuối c*̀ng Cẩu Đản c*̃ng yên tâm, cậu bước vài bước chân ra chỗ gần đó để nhặt c*̉i.
Lúc này thì rau dại trong núi đều đã bị đào hết sạch rồi.
Lâm Đường đi dạo loanh quanh một vòng, kết quả là không thu hoạch được gì cả.
“Thống Tử à, đây là buff vận may siêu đỉnh mà mày nói đấy hả? Gà rừng đâu? Thỏ hoang đâu? Nhân sâm đâu? Hà thủ ô đâu? Những cái này c*̃ng không nhặt được mà mày dám không biết xấu hổ gọi nó là buff vận may hả?”
*Thống Tử: tên gọi thân mật c*̉a hệ thống =)))
Hệ thống bị hỏi bất ngờ nên rất sửng sốt, cũng không biết phải trả lời thế nào.
Trở Về Niên Đại: Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Làm GiàuTác giả: Nam Phi Nhất KháchTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhĐầu mùa xuân năm nay, núi Song Thanh đã ngủ say qua một mùa đông đang dần dần thức tỉnh. Hoa nghênh xuân và hoa hạnh dưới chân núi đều đã nở rộ lộ ra cả nh** h**, một mảng đầy màu sắc và sức sống. Lúc Lâm Đường lấy lại được ý thức thì cảm giác được da đầu mình vô cùng đau đớn, dường như có người nào đó đang lắm lấy tóc cô, ấn cô xuống đất mà kéo giống như là nhổ củ cải vậy. Cô chậm rãi mở mắt ra trong mơ hồ, một co gái trẻ tuổi với bộ mặt vặn vẹo chứa đầy ghen ghét và oán hận mà kéo tóc cô về phía trước. “…… Hừ, đồ hồ ly tinh, chỉ biết thông đồng với người khác thôi!” Người này hung hăng cào Lâm Đường một cái, vừa oán hận lại vừa đắc ý mà nói. Ngón tay quẹt qua một đường, trên gương mặt trắng nõn c*̉a Lâm Đường lập tức xuất hiện một vết móng tay. Vương Chiêu Đệ chỉ nghĩ đến việc ngày hôm qua, Lưu Quốc huy mà mình thích từ lâu nhìn con hồ ly tinh Lâm Đường nhiều thêm một chút là lòng cô ta đã tức… Lâm Đường nhìn cháu trai nhỏ đang ra vẻ ông cụ non, cười tủm tỉm gật đầu.“Ừm, cô biết rồi, đảm bảo là sẽ không đi vào đó đâu.”Vốn dĩ cô cũng không định đi vào sâu trong núi mà!Sức lực lớn hơn cũng đâu có nghĩa là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi đâu!Chỉ hy vọng buff vận may có ích một chút.Chưa nói đến nhân sâm hay hà thủ ô, chỉ cần để cô nhặt được một con gà rừng là được.Cẩu Đản vừa nghe thấy lời này thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt một lần nữa sáng lên.Cái mạng nhỏ này của cậu được bảo vệ rồi!Hai cô cháu vừa đi vừa nói chuyện, cuối cùng thì dừng lại ở chân núi Tiểu Thanh.Núi non xanh biếc, một dòng sông nhỏ trong vắt chảy qua. Rau dại có thể ăn được ở chân núi đều bị người trong thôn đào đi hết không thừa lại chút nào. Ngoại trừ đám cỏ dại không thể ăn được thì cũng chỉ dư lại vài bông hoa dại vẫn chưa nở mọc dưới mấy thân cây xanh biếc.Lâm Đường thấy vậy thì trong lòng lạnh căm căm.Được lắm!Chẳng cần tới gà rừng, nhặt được con chuột đã là không tệ rồi.Chẳng qua không khí ở đây trong lành thật đấy!“Không khí trong lành ghê!” Lâm Đường cảm thấy cả người mình thoải mái không chịu được.Thế kỷ hai mươi ba mà cô xuyên tới chẳng cần lo lắng về việc ăn uống, có việc gì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là giải quyết xong. Muốn đi nơi nào thì đi tới nơi đó, muốn mua cái gì thì mua cái đó, thế nhưng không khí lại bị ô nhiễm nặng nề. Dùng ba cái máy lọc không khí chất lượng cao c*̃ng không thể lọc sạch được hết không khí. Bầu trời lúc nào c*̃ng giống như bị che phủ bởi một tấm vải rách mịt mờ xám xịt, vĩnh viễn không thể nhìn thấy trời xanh quang đãng và những đám mây trắng trôi lững lờ.Cẩu Đản không hiểu tại sao cô nhỏ lại nói là không khí trong lành nữa.Ánh mắt cậu nhìn về phía Lâm Đường lộ ra vẻ đồng tình. Cậu nhóc cảm thấy cô nhỏ c*̉a mình thật là đáng thương, ngay cả núi Tiểu Thanh cũng chưa được tới bao giờ.Vậy thì chẳng lẽ cô nhỏ c*̃ng không biết những trò vui như hái quả dại, bắt cá dưới sông, đào rau dại…… hay sao?!Cô nhỏ lúc nào c*̃ng chỉ biết học tập mà thôi, thật là đáng thương mà!Lâm Đường bị đôi mắt nhỏ c*̉a Cẩu Đản nhìn tới sửng sốt, bèn hỏi, “Làm sao thế?”Cẩu Đản vỗ vỗ cánh tay c*̉a cô như một ông c*̣ non, “Cô nhỏ, cô cứ yên tâm đi, sau này lớn rồi con sẽ dẫn cô tới núi Đại Thanh chơi.”Hiện tại thì cậu vẫn chưa dám đi tới núi Đại Thanh, nhưng chờ sau khi cậu trưởng thành và mạnh mẽ hơn thì chắc chắn là sẽ đi được.Lâm Đường: “Hả?”Dẫn cô tới núi Đại Thanh chơi? Đi tới nơi đó làm gì?Thế nhưng cậu nhóc muốn dẫn mình đi chơi, biết nghĩ cho mình nên Lâm Đường vẫn thật sự rất vui vẻ. Cô cũng không thắc mắc gì mà đáp lại cậu nhóc: “Được thôi, cô chờ đến khi con lớn nhé.”Cẩu Đản gật đầu nói vâng với vẻ mặt trịnh trọng.“Cô nhỏ ơi, nếu cô muốn chơi thì cô nhớ là chỉ được chơi ở chỗ này thôi nha cô! Con đi nhặt ít củi về nhóm lửa, cô đừng chạy lung tung nhé.” Thiếu niên nhỏ không yên tâm dặn dò cô.Lâm Đường vỗ vỗ trán c*̉a cậu nhóc, đáp: “Yên tâm đi, cô sẽ không chạy lung tung đâu.”Thấy cô đã hứa nên cuối c*̀ng Cẩu Đản c*̃ng yên tâm, cậu bước vài bước chân ra chỗ gần đó để nhặt c*̉i.Lúc này thì rau dại trong núi đều đã bị đào hết sạch rồi.Lâm Đường đi dạo loanh quanh một vòng, kết quả là không thu hoạch được gì cả.“Thống Tử à, đây là buff vận may siêu đỉnh mà mày nói đấy hả? Gà rừng đâu? Thỏ hoang đâu? Nhân sâm đâu? Hà thủ ô đâu? Những cái này c*̃ng không nhặt được mà mày dám không biết xấu hổ gọi nó là buff vận may hả?”*Thống Tử: tên gọi thân mật c*̉a hệ thống =)))Hệ thống bị hỏi bất ngờ nên rất sửng sốt, cũng không biết phải trả lời thế nào.