Tác giả:

Một tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu…

Chương 7: Chương 7

Thập Niên 70 Sau Khi Nhị Hôn Nuông Chiều Tiểu Quả Phụ Hàng NgàyTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu… Lúc này ở trước của nhà của doanh trưởng Cố, có mấy tên du thủ du thực là ồn áo nhất, mắt của mấy người này đề đã hồng lên nhìn thấy cả tơ máu.Toàn bộ nam nhân thôn Ninh Ngọc này, không một ai là không biết, tiểu quả phụ Nhiếp gia.Không một tên nào không nhìn lén khi cô ta làm việc.Đứng đắn một chút thì liếc mắt một cái liền thôi, còn du thủ du thực giống như bọn họ thì thường thường muốn chiếm chút tiện nghi.Chẳng qua, tiểu quả phụ tính tình tuy mềm mại, nhưng cũng không phải kẻ ngốc.Cô ta là thanh niên trí thức có học hành, biết bản thân cùng bọn họ cứng đối cứng là không được, liền trước sau đều tách ra làm việc một mình, làm cho bọn họ không có cơ hội.Cũng chính bởi vì vậy, làm cho bọn họ nhìn thấy cô ta tâm càng ngứa ngày.Nhưng không nghĩ tới, tiểu quả phụ xinh đẹp, trước nay không để cho ai chiếm được một chút tiện nghi, lại chủ động bò đến phòng của Cố doanh trưởng.Mấy tên du thủ du thực càng nghĩ càng không phục.Cả đám này, ngày thường nhìn thấy doanh trưởng Cố, chính là đến rắm cũng không dám thả, vậy mà lúc này lên tiếng không ngừng.“Cái này chính là muốn làm trò lưu manh!” Vương Mao nói.“Trai đơn gái chiếc, cùng ở trong một phòng, có thể có chuyện tốt gì? Tôi thấy, mọi người cũng đừng chọc cột sống của quả phụ Sở, doanh trưởng Cố không phải cũng là một bụng ý nghĩ xấu……”“Vương Mao! Đem cái miệng thối của mày đóng lại!” thím Triệu có tiếng đanh đá trong thôn lập tức nhảy dựng lên, “doanh trưởng Cố mời về thôn, căn bản không quen biết cô ta, có thể có ý xấu gì?’Vương Mao một mồm rằng vàng khè cười : “Thím nói, nam nhân cùng nữ nhân mờ ám thì có tâm tư gì? Quả phụ Sở lớn lên xinh đẹp như vậy, đừng nói là người trong thôn chúng ta, cũng chính là ở trong thành phố kia, một bộ dáng da thịt non mịn như vậy ai mà không thích nhìn? Thím không cần phải nóng này, Thím đang nhọc lòng tính toán cho Yến Nhi nhà các người đúng không? Thím bỏ cái tâm tư này đi, Yến Nhi nhà thím có được như quả phụ Sở không? Doanh trưởng Cố làm sao nhìn trúng Yến Nhi nhà thím a!”Người dân trong thôn không nhịn không được liếc mắt nhìn thím Triệu..

Lúc này ở trước của nhà của doanh trưởng Cố, có mấy tên du thủ du thực là ồn áo nhất, mắt của mấy người này đề đã hồng lên nhìn thấy cả tơ máu.

Toàn bộ nam nhân thôn Ninh Ngọc này, không một ai là không biết, tiểu quả phụ Nhiếp gia.

Không một tên nào không nhìn lén khi cô ta làm việc.

Đứng đắn một chút thì liếc mắt một cái liền thôi, còn du thủ du thực giống như bọn họ thì thường thường muốn chiếm chút tiện nghi.

Chẳng qua, tiểu quả phụ tính tình tuy mềm mại, nhưng cũng không phải kẻ ngốc.

Cô ta là thanh niên trí thức có học hành, biết bản thân cùng bọn họ cứng đối cứng là không được, liền trước sau đều tách ra làm việc một mình, làm cho bọn họ không có cơ hội.

Cũng chính bởi vì vậy, làm cho bọn họ nhìn thấy cô ta tâm càng ngứa ngày.

Nhưng không nghĩ tới, tiểu quả phụ xinh đẹp, trước nay không để cho ai chiếm được một chút tiện nghi, lại chủ động bò đến phòng của Cố doanh trưởng.

Mấy tên du thủ du thực càng nghĩ càng không phục.

Cả đám này, ngày thường nhìn thấy doanh trưởng Cố, chính là đến rắm cũng không dám thả, vậy mà lúc này lên tiếng không ngừng.

“Cái này chính là muốn làm trò lưu manh!” Vương Mao nói.

“Trai đơn gái chiếc, cùng ở trong một phòng, có thể có chuyện tốt gì? Tôi thấy, mọi người cũng đừng chọc cột sống của quả phụ Sở, doanh trưởng Cố không phải cũng là một bụng ý nghĩ xấu……”“Vương Mao! Đem cái miệng thối của mày đóng lại!” thím Triệu có tiếng đanh đá trong thôn lập tức nhảy dựng lên, “doanh trưởng Cố mời về thôn, căn bản không quen biết cô ta, có thể có ý xấu gì?’Vương Mao một mồm rằng vàng khè cười : “Thím nói, nam nhân cùng nữ nhân mờ ám thì có tâm tư gì? Quả phụ Sở lớn lên xinh đẹp như vậy, đừng nói là người trong thôn chúng ta, cũng chính là ở trong thành phố kia, một bộ dáng da thịt non mịn như vậy ai mà không thích nhìn? Thím không cần phải nóng này, Thím đang nhọc lòng tính toán cho Yến Nhi nhà các người đúng không? Thím bỏ cái tâm tư này đi, Yến Nhi nhà thím có được như quả phụ Sở không? Doanh trưởng Cố làm sao nhìn trúng Yến Nhi nhà thím a!”Người dân trong thôn không nhịn không được liếc mắt nhìn thím Triệu.

.

Thập Niên 70 Sau Khi Nhị Hôn Nuông Chiều Tiểu Quả Phụ Hàng NgàyTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu… Lúc này ở trước của nhà của doanh trưởng Cố, có mấy tên du thủ du thực là ồn áo nhất, mắt của mấy người này đề đã hồng lên nhìn thấy cả tơ máu.Toàn bộ nam nhân thôn Ninh Ngọc này, không một ai là không biết, tiểu quả phụ Nhiếp gia.Không một tên nào không nhìn lén khi cô ta làm việc.Đứng đắn một chút thì liếc mắt một cái liền thôi, còn du thủ du thực giống như bọn họ thì thường thường muốn chiếm chút tiện nghi.Chẳng qua, tiểu quả phụ tính tình tuy mềm mại, nhưng cũng không phải kẻ ngốc.Cô ta là thanh niên trí thức có học hành, biết bản thân cùng bọn họ cứng đối cứng là không được, liền trước sau đều tách ra làm việc một mình, làm cho bọn họ không có cơ hội.Cũng chính bởi vì vậy, làm cho bọn họ nhìn thấy cô ta tâm càng ngứa ngày.Nhưng không nghĩ tới, tiểu quả phụ xinh đẹp, trước nay không để cho ai chiếm được một chút tiện nghi, lại chủ động bò đến phòng của Cố doanh trưởng.Mấy tên du thủ du thực càng nghĩ càng không phục.Cả đám này, ngày thường nhìn thấy doanh trưởng Cố, chính là đến rắm cũng không dám thả, vậy mà lúc này lên tiếng không ngừng.“Cái này chính là muốn làm trò lưu manh!” Vương Mao nói.“Trai đơn gái chiếc, cùng ở trong một phòng, có thể có chuyện tốt gì? Tôi thấy, mọi người cũng đừng chọc cột sống của quả phụ Sở, doanh trưởng Cố không phải cũng là một bụng ý nghĩ xấu……”“Vương Mao! Đem cái miệng thối của mày đóng lại!” thím Triệu có tiếng đanh đá trong thôn lập tức nhảy dựng lên, “doanh trưởng Cố mời về thôn, căn bản không quen biết cô ta, có thể có ý xấu gì?’Vương Mao một mồm rằng vàng khè cười : “Thím nói, nam nhân cùng nữ nhân mờ ám thì có tâm tư gì? Quả phụ Sở lớn lên xinh đẹp như vậy, đừng nói là người trong thôn chúng ta, cũng chính là ở trong thành phố kia, một bộ dáng da thịt non mịn như vậy ai mà không thích nhìn? Thím không cần phải nóng này, Thím đang nhọc lòng tính toán cho Yến Nhi nhà các người đúng không? Thím bỏ cái tâm tư này đi, Yến Nhi nhà thím có được như quả phụ Sở không? Doanh trưởng Cố làm sao nhìn trúng Yến Nhi nhà thím a!”Người dân trong thôn không nhịn không được liếc mắt nhìn thím Triệu..

Chương 7: Chương 7