Một tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu…
Chương 15: Chương 15
Thập Niên 70 Sau Khi Nhị Hôn Nuông Chiều Tiểu Quả Phụ Hàng NgàyTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu… Trần Tú Nga ngốc trong chốc lát, nhưng nhanh chóng tìm lại được trạng thái chiến đấu hàng ngày.“Toàn thôn có ai nấu cơm ăn vào lúc này? Cô tưởng lương thực là tự nhiên từ trên trời rơi xuống sao? Trứng gà rồi đường đỏ, cứ phải đắt tiền thì cô mới ăn ah! Đói bung thì ngủ không phải là được rồi sao? Cả tối tôi chỉ ăn có chút cháo khoai lang đỏ, hiện tại cũng đói đến hoảng hốt, cô có thấy tôi ăn gì không?”“Mẹ cũng đói bụng sao?” Sở Uyển nâng mắt nhìn lên, nghiêm túc nói, “Vậy mẹ ngủ đi, ngủ liền không đói bụng.”Trần Tú Nga lập tức bị lời nói của con dâu làm cho nghẹn họng.Vốn tưởng rằng con dâu sẽ tranh cãi với mình nhưng nhìn xem, người ta tiếng nói nhẹ nhàng, nhã nhặn, vẫn là bộ dáng như thường ngày.Hơn nữa, còn giống như quan tâm đến bà ta?Không phải, nào có ai quan tâm lại như vậy, tiểu quả phụ rõ ràng là muốn chọc cho bà tức giận!Trần Tú Nga tiếp tục chửi ầm lên, nhưng phản ứng của Sở Uyển, càng làm cho bà ta tức giận.“Bây giờ phải làm sao đây? Ăn thì đã ăn rồi! Nếu không mẹ đi báo công an đi”.Sở Uyển nhẹ nhàng nói.Trần Tú Nga mắng được một nửa, tức giận trong lòng nghẹn ở cổ họng, mồm mở to, hai mắt trừng ra như sắp rơi khỏi hốc mắt.Con dâu bà ta nói gì?Cô ta có phải nói tiếng người hay không?Nhưng đồ ăn đều đã ăn, bà ta cũng không thể bắt cô ta nhổ ra.Bà muốn làm lớn truyện lên cũng thật khó nghe.Chồng bà ta còn đang bị bệnh, hơn nữa, trước kia ông ấy tốt xấu cũng là bí thư chi bộ thôn, con dâu ngày thường cũng kiếm được công điểm, làm quanh năm suốt tháng, bây giờ cô ta ăn hai quả trứng gà thì có sao?Nếu việc này truyền ra ngoài, bên thôn uỷ còn có khả năng đến giáo dục bà ta vì đối xử khắc nghiệt với con dâu.Ông Nhiếp nhà bà ta yêu nhất là mặt mũi, đến lúc đó, mặt già của ông ấy không phải bị người trong thôn chê cười hay sao?Trần Tú Nga nghẹn muốn chết, đến thở cũng sắp không thở được, oán hận trừng mắt liếc nhìn Sở Uyển một cái.Ngày mai bà ta phải đem trứng gà cùng đường đỏ cất thật kỹ!Trần Tú Nga thở phì phì quay về phòng, muốn đem bạn già đã ngủ làm cho giật mình tỉnh giấc.Nhưng ông Nhiếp ngủ thật sự giống như chết, nghe thấy bà ta nói Sở Uyển ăn vụng trứng gà, cũng chỉ chép chép miệng tiếp tục ngáy..
Trần Tú Nga ngốc trong chốc lát, nhưng nhanh chóng tìm lại được trạng thái chiến đấu hàng ngày.
“Toàn thôn có ai nấu cơm ăn vào lúc này? Cô tưởng lương thực là tự nhiên từ trên trời rơi xuống sao? Trứng gà rồi đường đỏ, cứ phải đắt tiền thì cô mới ăn ah! Đói bung thì ngủ không phải là được rồi sao? Cả tối tôi chỉ ăn có chút cháo khoai lang đỏ, hiện tại cũng đói đến hoảng hốt, cô có thấy tôi ăn gì không?”“Mẹ cũng đói bụng sao?” Sở Uyển nâng mắt nhìn lên, nghiêm túc nói, “Vậy mẹ ngủ đi, ngủ liền không đói bụng.
”Trần Tú Nga lập tức bị lời nói của con dâu làm cho nghẹn họng.
Vốn tưởng rằng con dâu sẽ tranh cãi với mình nhưng nhìn xem, người ta tiếng nói nhẹ nhàng, nhã nhặn, vẫn là bộ dáng như thường ngày.
Hơn nữa, còn giống như quan tâm đến bà ta?Không phải, nào có ai quan tâm lại như vậy, tiểu quả phụ rõ ràng là muốn chọc cho bà tức giận!Trần Tú Nga tiếp tục chửi ầm lên, nhưng phản ứng của Sở Uyển, càng làm cho bà ta tức giận.
“Bây giờ phải làm sao đây? Ăn thì đã ăn rồi! Nếu không mẹ đi báo công an đi”.
Sở Uyển nhẹ nhàng nói.
Trần Tú Nga mắng được một nửa, tức giận trong lòng nghẹn ở cổ họng, mồm mở to, hai mắt trừng ra như sắp rơi khỏi hốc mắt.
Con dâu bà ta nói gì?Cô ta có phải nói tiếng người hay không?Nhưng đồ ăn đều đã ăn, bà ta cũng không thể bắt cô ta nhổ ra.
Bà muốn làm lớn truyện lên cũng thật khó nghe.
Chồng bà ta còn đang bị bệnh, hơn nữa, trước kia ông ấy tốt xấu cũng là bí thư chi bộ thôn, con dâu ngày thường cũng kiếm được công điểm, làm quanh năm suốt tháng, bây giờ cô ta ăn hai quả trứng gà thì có sao?Nếu việc này truyền ra ngoài, bên thôn uỷ còn có khả năng đến giáo dục bà ta vì đối xử khắc nghiệt với con dâu.
Ông Nhiếp nhà bà ta yêu nhất là mặt mũi, đến lúc đó, mặt già của ông ấy không phải bị người trong thôn chê cười hay sao?Trần Tú Nga nghẹn muốn chết, đến thở cũng sắp không thở được, oán hận trừng mắt liếc nhìn Sở Uyển một cái.
Ngày mai bà ta phải đem trứng gà cùng đường đỏ cất thật kỹ!Trần Tú Nga thở phì phì quay về phòng, muốn đem bạn già đã ngủ làm cho giật mình tỉnh giấc.
Nhưng ông Nhiếp ngủ thật sự giống như chết, nghe thấy bà ta nói Sở Uyển ăn vụng trứng gà, cũng chỉ chép chép miệng tiếp tục ngáy.
.
Thập Niên 70 Sau Khi Nhị Hôn Nuông Chiều Tiểu Quả Phụ Hàng NgàyTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu… Trần Tú Nga ngốc trong chốc lát, nhưng nhanh chóng tìm lại được trạng thái chiến đấu hàng ngày.“Toàn thôn có ai nấu cơm ăn vào lúc này? Cô tưởng lương thực là tự nhiên từ trên trời rơi xuống sao? Trứng gà rồi đường đỏ, cứ phải đắt tiền thì cô mới ăn ah! Đói bung thì ngủ không phải là được rồi sao? Cả tối tôi chỉ ăn có chút cháo khoai lang đỏ, hiện tại cũng đói đến hoảng hốt, cô có thấy tôi ăn gì không?”“Mẹ cũng đói bụng sao?” Sở Uyển nâng mắt nhìn lên, nghiêm túc nói, “Vậy mẹ ngủ đi, ngủ liền không đói bụng.”Trần Tú Nga lập tức bị lời nói của con dâu làm cho nghẹn họng.Vốn tưởng rằng con dâu sẽ tranh cãi với mình nhưng nhìn xem, người ta tiếng nói nhẹ nhàng, nhã nhặn, vẫn là bộ dáng như thường ngày.Hơn nữa, còn giống như quan tâm đến bà ta?Không phải, nào có ai quan tâm lại như vậy, tiểu quả phụ rõ ràng là muốn chọc cho bà tức giận!Trần Tú Nga tiếp tục chửi ầm lên, nhưng phản ứng của Sở Uyển, càng làm cho bà ta tức giận.“Bây giờ phải làm sao đây? Ăn thì đã ăn rồi! Nếu không mẹ đi báo công an đi”.Sở Uyển nhẹ nhàng nói.Trần Tú Nga mắng được một nửa, tức giận trong lòng nghẹn ở cổ họng, mồm mở to, hai mắt trừng ra như sắp rơi khỏi hốc mắt.Con dâu bà ta nói gì?Cô ta có phải nói tiếng người hay không?Nhưng đồ ăn đều đã ăn, bà ta cũng không thể bắt cô ta nhổ ra.Bà muốn làm lớn truyện lên cũng thật khó nghe.Chồng bà ta còn đang bị bệnh, hơn nữa, trước kia ông ấy tốt xấu cũng là bí thư chi bộ thôn, con dâu ngày thường cũng kiếm được công điểm, làm quanh năm suốt tháng, bây giờ cô ta ăn hai quả trứng gà thì có sao?Nếu việc này truyền ra ngoài, bên thôn uỷ còn có khả năng đến giáo dục bà ta vì đối xử khắc nghiệt với con dâu.Ông Nhiếp nhà bà ta yêu nhất là mặt mũi, đến lúc đó, mặt già của ông ấy không phải bị người trong thôn chê cười hay sao?Trần Tú Nga nghẹn muốn chết, đến thở cũng sắp không thở được, oán hận trừng mắt liếc nhìn Sở Uyển một cái.Ngày mai bà ta phải đem trứng gà cùng đường đỏ cất thật kỹ!Trần Tú Nga thở phì phì quay về phòng, muốn đem bạn già đã ngủ làm cho giật mình tỉnh giấc.Nhưng ông Nhiếp ngủ thật sự giống như chết, nghe thấy bà ta nói Sở Uyển ăn vụng trứng gà, cũng chỉ chép chép miệng tiếp tục ngáy..