Một tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu…
Chương 16: Chương 16
Thập Niên 70 Sau Khi Nhị Hôn Nuông Chiều Tiểu Quả Phụ Hàng NgàyTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu… Ở bên kia, Sở Uyển đã trở về phòng mình.Đã một thời gian dài bụng cô vẫn luôn bị bỏ đói, lâu lắm rồi cô mới ăn được một bữa thoả mãn như vậy.Cô không am hiểu cãi nhau, cũng không muốn cùng mẹ chồng cãi qua cãi lại đến ồn ào.Hiện giờ, Sở Uyển chỉ tính toán muốn đối xử tốt với chính mình hơn một chút mà thôi.Cuộc đời cô trước kia, giống như một nhân vật pháo hôi trong truyện, bị cốt truyện chi phối, giống như chưa bao giờ suy nghĩ rất nhiều vấn đề.Nhưng hiện tại không còn giống như trước nữa.Sở Uyển bắt đầu tự hỏi, đến tột cùng là cái gì làm cho cuộc đời của cô đi đến kết quả như bây giờ?Tựa hồ có rất nhiều người, rất nhiều sự việc đều bị quạt gió thêm củi.Sở Uyển sau khi nằm xuống giương một lúc, mới cảm thấy tâm tình kiên định lại một chút.Trong nguyên tác, cũng không nói rõ tại sao cô lại ở trong phòng của doanh trưởng Cố.Giống như việc này chỉ là một chi tiết tồn tại trong truyện, vì mục đích muốn dẫn đến cái chết của cô mà thôi, một nhân vật râu ria.Chiều tối rõ ràng cô bị sốt, cả người đều không có sức lực, nằm trong phòng của mình ngủ, không có khả năng tự mình đi đến nhà doanh trưởng Cố.Vậy là ai đã hãm hại cô?Sở Uyển cứ suy xét như vậy, dần dần cơn buồn ngủ kéo đến.Sở Uyên lôi kéo góc chăn đắp kín cơ thể, đột nhiên nhớ tới một màn khi mình vừa tỉnh lại trên giường đất của doanh trưởng Cố, lại nhớ tới biểu tình lạnh lùng của doanh trưởng Cố.Lúc ấy tình huống khẩn cấp, cô cũng chưa kịp suy nghĩ gì, nhưng hiện tại nhớ lại lúc ấy, Sở Uyển cảm thấy không khí ngay lúc đó quá vi diệu.Sở Uyển cắn cắn môi, đầu óc ong ong, lỗ tai nóng lên, có chút thẹn thùng.Tuy rằng doanh trưởng Cố đã chỉ cho cô một con đường chạy trốn, hắn chính là ân nhân cứu mạng của cô, nhưng Sở Uyển vẫn hy vọng, không bao giờ phải gặp lại hắn ta.Nhưng sau khi cô đi rồi, doanh trưởng Cố sau khi trở lại nhà mình sẽ xử lý chuyện này như thế nào?Sở Uyển cũng không biết, nhưng lại cảm thấy rất an tâm.Sự tín nhiệm của cô đối với hắn không phải là vô lý, bởi vì hôm nay, nếu không phải hắn ra tay tương trợ, chỉ sợ vận mệnh của cô phát triển giống như trong cốt truyện ban đầu.…….
Ở bên kia, Sở Uyển đã trở về phòng mình.
Đã một thời gian dài bụng cô vẫn luôn bị bỏ đói, lâu lắm rồi cô mới ăn được một bữa thoả mãn như vậy.
Cô không am hiểu cãi nhau, cũng không muốn cùng mẹ chồng cãi qua cãi lại đến ồn ào.
Hiện giờ, Sở Uyển chỉ tính toán muốn đối xử tốt với chính mình hơn một chút mà thôi.
Cuộc đời cô trước kia, giống như một nhân vật pháo hôi trong truyện, bị cốt truyện chi phối, giống như chưa bao giờ suy nghĩ rất nhiều vấn đề.
Nhưng hiện tại không còn giống như trước nữa.
Sở Uyển bắt đầu tự hỏi, đến tột cùng là cái gì làm cho cuộc đời của cô đi đến kết quả như bây giờ?Tựa hồ có rất nhiều người, rất nhiều sự việc đều bị quạt gió thêm củi.
Sở Uyển sau khi nằm xuống giương một lúc, mới cảm thấy tâm tình kiên định lại một chút.
Trong nguyên tác, cũng không nói rõ tại sao cô lại ở trong phòng của doanh trưởng Cố.
Giống như việc này chỉ là một chi tiết tồn tại trong truyện, vì mục đích muốn dẫn đến cái chết của cô mà thôi, một nhân vật râu ria.
Chiều tối rõ ràng cô bị sốt, cả người đều không có sức lực, nằm trong phòng của mình ngủ, không có khả năng tự mình đi đến nhà doanh trưởng Cố.
Vậy là ai đã hãm hại cô?Sở Uyển cứ suy xét như vậy, dần dần cơn buồn ngủ kéo đến.
Sở Uyên lôi kéo góc chăn đắp kín cơ thể, đột nhiên nhớ tới một màn khi mình vừa tỉnh lại trên giường đất của doanh trưởng Cố, lại nhớ tới biểu tình lạnh lùng của doanh trưởng Cố.
Lúc ấy tình huống khẩn cấp, cô cũng chưa kịp suy nghĩ gì, nhưng hiện tại nhớ lại lúc ấy, Sở Uyển cảm thấy không khí ngay lúc đó quá vi diệu.
Sở Uyển cắn cắn môi, đầu óc ong ong, lỗ tai nóng lên, có chút thẹn thùng.
Tuy rằng doanh trưởng Cố đã chỉ cho cô một con đường chạy trốn, hắn chính là ân nhân cứu mạng của cô, nhưng Sở Uyển vẫn hy vọng, không bao giờ phải gặp lại hắn ta.
Nhưng sau khi cô đi rồi, doanh trưởng Cố sau khi trở lại nhà mình sẽ xử lý chuyện này như thế nào?Sở Uyển cũng không biết, nhưng lại cảm thấy rất an tâm.
Sự tín nhiệm của cô đối với hắn không phải là vô lý, bởi vì hôm nay, nếu không phải hắn ra tay tương trợ, chỉ sợ vận mệnh của cô phát triển giống như trong cốt truyện ban đầu.
…….
Thập Niên 70 Sau Khi Nhị Hôn Nuông Chiều Tiểu Quả Phụ Hàng NgàyTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu… Ở bên kia, Sở Uyển đã trở về phòng mình.Đã một thời gian dài bụng cô vẫn luôn bị bỏ đói, lâu lắm rồi cô mới ăn được một bữa thoả mãn như vậy.Cô không am hiểu cãi nhau, cũng không muốn cùng mẹ chồng cãi qua cãi lại đến ồn ào.Hiện giờ, Sở Uyển chỉ tính toán muốn đối xử tốt với chính mình hơn một chút mà thôi.Cuộc đời cô trước kia, giống như một nhân vật pháo hôi trong truyện, bị cốt truyện chi phối, giống như chưa bao giờ suy nghĩ rất nhiều vấn đề.Nhưng hiện tại không còn giống như trước nữa.Sở Uyển bắt đầu tự hỏi, đến tột cùng là cái gì làm cho cuộc đời của cô đi đến kết quả như bây giờ?Tựa hồ có rất nhiều người, rất nhiều sự việc đều bị quạt gió thêm củi.Sở Uyển sau khi nằm xuống giương một lúc, mới cảm thấy tâm tình kiên định lại một chút.Trong nguyên tác, cũng không nói rõ tại sao cô lại ở trong phòng của doanh trưởng Cố.Giống như việc này chỉ là một chi tiết tồn tại trong truyện, vì mục đích muốn dẫn đến cái chết của cô mà thôi, một nhân vật râu ria.Chiều tối rõ ràng cô bị sốt, cả người đều không có sức lực, nằm trong phòng của mình ngủ, không có khả năng tự mình đi đến nhà doanh trưởng Cố.Vậy là ai đã hãm hại cô?Sở Uyển cứ suy xét như vậy, dần dần cơn buồn ngủ kéo đến.Sở Uyên lôi kéo góc chăn đắp kín cơ thể, đột nhiên nhớ tới một màn khi mình vừa tỉnh lại trên giường đất của doanh trưởng Cố, lại nhớ tới biểu tình lạnh lùng của doanh trưởng Cố.Lúc ấy tình huống khẩn cấp, cô cũng chưa kịp suy nghĩ gì, nhưng hiện tại nhớ lại lúc ấy, Sở Uyển cảm thấy không khí ngay lúc đó quá vi diệu.Sở Uyển cắn cắn môi, đầu óc ong ong, lỗ tai nóng lên, có chút thẹn thùng.Tuy rằng doanh trưởng Cố đã chỉ cho cô một con đường chạy trốn, hắn chính là ân nhân cứu mạng của cô, nhưng Sở Uyển vẫn hy vọng, không bao giờ phải gặp lại hắn ta.Nhưng sau khi cô đi rồi, doanh trưởng Cố sau khi trở lại nhà mình sẽ xử lý chuyện này như thế nào?Sở Uyển cũng không biết, nhưng lại cảm thấy rất an tâm.Sự tín nhiệm của cô đối với hắn không phải là vô lý, bởi vì hôm nay, nếu không phải hắn ra tay tương trợ, chỉ sợ vận mệnh của cô phát triển giống như trong cốt truyện ban đầu.…….