Một tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu…
Chương 26: Chương 26
Thập Niên 70 Sau Khi Nhị Hôn Nuông Chiều Tiểu Quả Phụ Hàng NgàyTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu… Cố Kiêu nhớ tới một màn diễn ra đêm qua, ánh mắt dừng lại trên hai môi mờ nhạt cùng má lúm đồng tiền của Sở UyểnCô ta muốn tới tìm hắn nói gì sao?Lúc này, Sở Uyển đang rất cao hứng.Bởi vì cô vừa rồi chính là đến văn phòng của chủ nhiệm Tưởng làm việc a.Sau khi sửa sang lại đống số liệu phức tạp của tư liệu, Sở Uyển tràn đầy cảm giác thành tựu.Làm công việc này cùng với công việc trong ruộng cần sức lực tư vị hoàn toàn không giống nhau.Công việc buổi sáng đã kết thúc, hiện tại Sở Uyển muốn đến sân phơi lúa ở cuối thôn báo danh.Tâm tình sung sướng, vì vậy mà khoé môi cô không ngăn được ý cười.Chỉ là, đang đi qua một căn nhà nhỏ ở cuối thôn, Sở Uyển đột nhiên cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn theo cô.Sở Uyển tò mò chuyển mắt qua nhìn, liền trợn tròn mắt.Như thế nào là hắn?Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Cố Kiêu, Sở Uyển lâm vào trầm tư.Lại gặp mặt.Ý nghĩ đáng sợ kia lại ngóc đầu xuất hiện trong đầu cô – cô sẽ bị phán tội lưu manh.Cơ hồ không có động tác dư thừa, Sở Uyển tăng nhanh bước chân, nhanh chóng biến mất nhanh như chớp.Cố Kiêu:?Cô ta không phải tới tìm hắn sao?Còn có, vì cái gì cô ta lại có biểu hiện giống như thấy quỷ vậy?Mạc nãi nãi:!Bà thấy, hai mắt của doanh trưởng Cố đều đặt lên trên mặt của tiểu quả phụ, đường đường là một doanh trưởng lại có cái bộ dáng mất giá như vậy a.Mắt chỉ đối diện với doanh trưởng Cố một giây, ban đầu còn đang vui vẻ bình tĩnh, tròng mắt trong suốt của Sở Uyển lập tức gợi lên sóng gió, rồi sau đó, xoay người nhanh chóng chạy đi.Cố Kiêu không vui khi nhìn thấy Sở Uyển “vèo” một cái đã không còn nhìn thấy bóng dáng nữa.Hắn dọa người như vậy sao?Bà Mạc nhìn theo ánh mắt của Cố Kiêu, cũng nhìn một hồi lâu.Đứa nhỏ này ánh mắt thật độc, lập tức liền nhắm chuẩn đến tiểu quả phụ xinh đẹp, nổi danh nhất trong thôn.Bà Mạc cũng chưa bao giờ tiếp xúc với Sở Uyển, bà có con trai là liệt sĩ, nhận được một khoảng an ủi lớn, hơn nữa bà cũng đã lớn tuổi, vì vậy hàng ngày không theo người dân xuống đồng làm việc.Ngày thường bà chỉ cùng những bà lão khác đi đóng đế giày, cũng theo các bà lão đó nói đủ thứ chuyện trong thôn cho hết một ngày mà thôi.Trong miệng của mọi người, chỉ cần là truyện liên quan đến Sở Uyển tựa hồ chẳng có gì hay, bọn họ hoặc là nói, tiểu quả phụ có mệnh khắc chồng, hoặc là nói, tiểu quả phụ không đứng đắn, nơi nơi thông đồng cùng với đàn ông….
Cố Kiêu nhớ tới một màn diễn ra đêm qua, ánh mắt dừng lại trên hai môi mờ nhạt cùng má lúm đồng tiền của Sở UyểnCô ta muốn tới tìm hắn nói gì sao?Lúc này, Sở Uyển đang rất cao hứng.
Bởi vì cô vừa rồi chính là đến văn phòng của chủ nhiệm Tưởng làm việc a.
Sau khi sửa sang lại đống số liệu phức tạp của tư liệu, Sở Uyển tràn đầy cảm giác thành tựu.
Làm công việc này cùng với công việc trong ruộng cần sức lực tư vị hoàn toàn không giống nhau.
Công việc buổi sáng đã kết thúc, hiện tại Sở Uyển muốn đến sân phơi lúa ở cuối thôn báo danh.
Tâm tình sung sướng, vì vậy mà khoé môi cô không ngăn được ý cười.
Chỉ là, đang đi qua một căn nhà nhỏ ở cuối thôn, Sở Uyển đột nhiên cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn theo cô.
Sở Uyển tò mò chuyển mắt qua nhìn, liền trợn tròn mắt.
Như thế nào là hắn?Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Cố Kiêu, Sở Uyển lâm vào trầm tư.
Lại gặp mặt.
Ý nghĩ đáng sợ kia lại ngóc đầu xuất hiện trong đầu cô – cô sẽ bị phán tội lưu manh.
Cơ hồ không có động tác dư thừa, Sở Uyển tăng nhanh bước chân, nhanh chóng biến mất nhanh như chớp.
Cố Kiêu:?Cô ta không phải tới tìm hắn sao?Còn có, vì cái gì cô ta lại có biểu hiện giống như thấy quỷ vậy?Mạc nãi nãi:!Bà thấy, hai mắt của doanh trưởng Cố đều đặt lên trên mặt của tiểu quả phụ, đường đường là một doanh trưởng lại có cái bộ dáng mất giá như vậy a.
Mắt chỉ đối diện với doanh trưởng Cố một giây, ban đầu còn đang vui vẻ bình tĩnh, tròng mắt trong suốt của Sở Uyển lập tức gợi lên sóng gió, rồi sau đó, xoay người nhanh chóng chạy đi.
Cố Kiêu không vui khi nhìn thấy Sở Uyển “vèo” một cái đã không còn nhìn thấy bóng dáng nữa.
Hắn dọa người như vậy sao?Bà Mạc nhìn theo ánh mắt của Cố Kiêu, cũng nhìn một hồi lâu.
Đứa nhỏ này ánh mắt thật độc, lập tức liền nhắm chuẩn đến tiểu quả phụ xinh đẹp, nổi danh nhất trong thôn.
Bà Mạc cũng chưa bao giờ tiếp xúc với Sở Uyển, bà có con trai là liệt sĩ, nhận được một khoảng an ủi lớn, hơn nữa bà cũng đã lớn tuổi, vì vậy hàng ngày không theo người dân xuống đồng làm việc.
Ngày thường bà chỉ cùng những bà lão khác đi đóng đế giày, cũng theo các bà lão đó nói đủ thứ chuyện trong thôn cho hết một ngày mà thôi.
Trong miệng của mọi người, chỉ cần là truyện liên quan đến Sở Uyển tựa hồ chẳng có gì hay, bọn họ hoặc là nói, tiểu quả phụ có mệnh khắc chồng, hoặc là nói, tiểu quả phụ không đứng đắn, nơi nơi thông đồng cùng với đàn ông….
Thập Niên 70 Sau Khi Nhị Hôn Nuông Chiều Tiểu Quả Phụ Hàng NgàyTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu… Cố Kiêu nhớ tới một màn diễn ra đêm qua, ánh mắt dừng lại trên hai môi mờ nhạt cùng má lúm đồng tiền của Sở UyểnCô ta muốn tới tìm hắn nói gì sao?Lúc này, Sở Uyển đang rất cao hứng.Bởi vì cô vừa rồi chính là đến văn phòng của chủ nhiệm Tưởng làm việc a.Sau khi sửa sang lại đống số liệu phức tạp của tư liệu, Sở Uyển tràn đầy cảm giác thành tựu.Làm công việc này cùng với công việc trong ruộng cần sức lực tư vị hoàn toàn không giống nhau.Công việc buổi sáng đã kết thúc, hiện tại Sở Uyển muốn đến sân phơi lúa ở cuối thôn báo danh.Tâm tình sung sướng, vì vậy mà khoé môi cô không ngăn được ý cười.Chỉ là, đang đi qua một căn nhà nhỏ ở cuối thôn, Sở Uyển đột nhiên cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn theo cô.Sở Uyển tò mò chuyển mắt qua nhìn, liền trợn tròn mắt.Như thế nào là hắn?Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Cố Kiêu, Sở Uyển lâm vào trầm tư.Lại gặp mặt.Ý nghĩ đáng sợ kia lại ngóc đầu xuất hiện trong đầu cô – cô sẽ bị phán tội lưu manh.Cơ hồ không có động tác dư thừa, Sở Uyển tăng nhanh bước chân, nhanh chóng biến mất nhanh như chớp.Cố Kiêu:?Cô ta không phải tới tìm hắn sao?Còn có, vì cái gì cô ta lại có biểu hiện giống như thấy quỷ vậy?Mạc nãi nãi:!Bà thấy, hai mắt của doanh trưởng Cố đều đặt lên trên mặt của tiểu quả phụ, đường đường là một doanh trưởng lại có cái bộ dáng mất giá như vậy a.Mắt chỉ đối diện với doanh trưởng Cố một giây, ban đầu còn đang vui vẻ bình tĩnh, tròng mắt trong suốt của Sở Uyển lập tức gợi lên sóng gió, rồi sau đó, xoay người nhanh chóng chạy đi.Cố Kiêu không vui khi nhìn thấy Sở Uyển “vèo” một cái đã không còn nhìn thấy bóng dáng nữa.Hắn dọa người như vậy sao?Bà Mạc nhìn theo ánh mắt của Cố Kiêu, cũng nhìn một hồi lâu.Đứa nhỏ này ánh mắt thật độc, lập tức liền nhắm chuẩn đến tiểu quả phụ xinh đẹp, nổi danh nhất trong thôn.Bà Mạc cũng chưa bao giờ tiếp xúc với Sở Uyển, bà có con trai là liệt sĩ, nhận được một khoảng an ủi lớn, hơn nữa bà cũng đã lớn tuổi, vì vậy hàng ngày không theo người dân xuống đồng làm việc.Ngày thường bà chỉ cùng những bà lão khác đi đóng đế giày, cũng theo các bà lão đó nói đủ thứ chuyện trong thôn cho hết một ngày mà thôi.Trong miệng của mọi người, chỉ cần là truyện liên quan đến Sở Uyển tựa hồ chẳng có gì hay, bọn họ hoặc là nói, tiểu quả phụ có mệnh khắc chồng, hoặc là nói, tiểu quả phụ không đứng đắn, nơi nơi thông đồng cùng với đàn ông….