Tác giả:

Một tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu…

Chương 27: Chương 27

Thập Niên 70 Sau Khi Nhị Hôn Nuông Chiều Tiểu Quả Phụ Hàng NgàyTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu… Bà Mạc liền khuyên nhủ Cố Kiêu : “Ở quân khu của con chắc hẳn có không ít nữ đồng chí ưu tú hả? Tiểu Sở tuy là thanh niên trí thức, nhưng hàng ngày cô ta cũng không có làm việc đứng đắn, lại không có nhà mẹ đẻ đáng tin cậy.Hơn nữa cô ta còn là quả phụ.Đến lúc đó cô ta muốn tuỳ quân theo con sống ở quân khu sẽ làm cho trong đại viện đầy tin đồn nhảm nhí a”.Cố Kiêu:……Tiểu Sở? Tùy quân? Đây là chỗ nào cùng chỗ nào?Bất quá, từ những gì bà Mạc nói, Cố Kiêu lấy được một thông tin quan trọng : “Cô ta là thanh niên trí thức?”Huyệt thái dương của Bà Mạc thình thịch thẳng nhảy.Đã nhiều năm như vậy, bà chưa từng thấy Cố Kiêu hỏi thăm qua tình huống của một cô gái nào a.Lần này phỏng chừng hắn thật sự cảm thấy hứng thú với tiểu quả phụ Sở rồi.Chẳng qua, tuy rằng bà đã nuôi dưỡng Cố Kiêu mấy năm khi còn nhỏ, nhưng rốt cuộc vẫn không phải là mẹ đẻ của hắn ta, không thể can thiệp quá nhiều quyết định của hắn.Cố Kiêu lần này trở về, sẽ không mang theo một cô vợ quay lại quân khu đi?Cố Kiêu hoàn toàn không biết lúc này trong đầu của Mạc nãi nãi đã bổ xong một vở kịch dài.Hắn chỉ nghĩ, đối phương đã là thanh niên trí thức, là người đã đọc qua sách, có tư tưởng giác ngộ.Nhưng lại bị nhốt trong một thôn nhỏ, cõng trên lưng thanh danh như vậy mà cô ta không phản kháng sao?Bà Mạc nhìn Cố Kiêu, đã hoàn toàn kết luận theo những gì mình suy nghĩ trong đầu.Cố Kiêu không trả lời câu nói của bà, khẳng định bởi vì bà nhắc tới Sở Uyển làm cho tâm trí hắn không yên.Nếu không bà liền vì hắn đi hỏi thăm một chút xem, bà muốn nhìn xem, thanh niên trí thức Sở đến tột cùng là người như thế nào?Rốt cuộc, chỉ cần là người mà Cố Kiêu đã nhận định, ai có thể ngăn được a!……Tuy rằng đã vào hè, nhưng cho tới bây giờ, thời tiết ở thôn Ninh Ngọc mới chân chính nóng bức.Mặt trời chói chang cao cao ở trên đầu, các đội viên làm việc trong đất bị nướng đến mồ hôi ướt đẫm.Tiếng cuốc đất kêu lên từng tiếng đều đặn, đột nhiên, có người nói thầm với những người bên cạnh :“Quả phụ Sở đâu?”“Có phải cô ta xin nghỉ hay không? Ngày hôm qua cô ta đã xin nghỉ về nhà mẹ đẻ, chẳng lẽ hôm nay lại về nữa?”“Nha a, lớn lên xinh đẹp liền không giống với những người khác.Không thì tại sao đội trưởng sản xuất chỉ đối xử tốt với cô ta? Lần trước tôi muốn xin nghỉ mà hắn không đồng ý kìa!”“Chính là vậy a, có nhiều việc trong ruộng như vậy, cô ta không làm thì tất cả chúng ta phải làm”..

Bà Mạc liền khuyên nhủ Cố Kiêu : “Ở quân khu của con chắc hẳn có không ít nữ đồng chí ưu tú hả? Tiểu Sở tuy là thanh niên trí thức, nhưng hàng ngày cô ta cũng không có làm việc đứng đắn, lại không có nhà mẹ đẻ đáng tin cậy.

Hơn nữa cô ta còn là quả phụ.

Đến lúc đó cô ta muốn tuỳ quân theo con sống ở quân khu sẽ làm cho trong đại viện đầy tin đồn nhảm nhí a”.Cố Kiêu:……Tiểu Sở? Tùy quân? Đây là chỗ nào cùng chỗ nào?Bất quá, từ những gì bà Mạc nói, Cố Kiêu lấy được một thông tin quan trọng : “Cô ta là thanh niên trí thức?”Huyệt thái dương của Bà Mạc thình thịch thẳng nhảy.Đã nhiều năm như vậy, bà chưa từng thấy Cố Kiêu hỏi thăm qua tình huống của một cô gái nào a.

Lần này phỏng chừng hắn thật sự cảm thấy hứng thú với tiểu quả phụ Sở rồi.Chẳng qua, tuy rằng bà đã nuôi dưỡng Cố Kiêu mấy năm khi còn nhỏ, nhưng rốt cuộc vẫn không phải là mẹ đẻ của hắn ta, không thể can thiệp quá nhiều quyết định của hắn.Cố Kiêu lần này trở về, sẽ không mang theo một cô vợ quay lại quân khu đi?Cố Kiêu hoàn toàn không biết lúc này trong đầu của Mạc nãi nãi đã bổ xong một vở kịch dài.Hắn chỉ nghĩ, đối phương đã là thanh niên trí thức, là người đã đọc qua sách, có tư tưởng giác ngộ.

Nhưng lại bị nhốt trong một thôn nhỏ, cõng trên lưng thanh danh như vậy mà cô ta không phản kháng sao?Bà Mạc nhìn Cố Kiêu, đã hoàn toàn kết luận theo những gì mình suy nghĩ trong đầu.

Cố Kiêu không trả lời câu nói của bà, khẳng định bởi vì bà nhắc tới Sở Uyển làm cho tâm trí hắn không yên.Nếu không bà liền vì hắn đi hỏi thăm một chút xem, bà muốn nhìn xem, thanh niên trí thức Sở đến tột cùng là người như thế nào?Rốt cuộc, chỉ cần là người mà Cố Kiêu đã nhận định, ai có thể ngăn được a!……Tuy rằng đã vào hè, nhưng cho tới bây giờ, thời tiết ở thôn Ninh Ngọc mới chân chính nóng bức.

Mặt trời chói chang cao cao ở trên đầu, các đội viên làm việc trong đất bị nướng đến mồ hôi ướt đẫm.Tiếng cuốc đất kêu lên từng tiếng đều đặn, đột nhiên, có người nói thầm với những người bên cạnh :“Quả phụ Sở đâu?”“Có phải cô ta xin nghỉ hay không? Ngày hôm qua cô ta đã xin nghỉ về nhà mẹ đẻ, chẳng lẽ hôm nay lại về nữa?”“Nha a, lớn lên xinh đẹp liền không giống với những người khác.

Không thì tại sao đội trưởng sản xuất chỉ đối xử tốt với cô ta? Lần trước tôi muốn xin nghỉ mà hắn không đồng ý kìa!”“Chính là vậy a, có nhiều việc trong ruộng như vậy, cô ta không làm thì tất cả chúng ta phải làm”..

Thập Niên 70 Sau Khi Nhị Hôn Nuông Chiều Tiểu Quả Phụ Hàng NgàyTác giả: Tố ThờiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMột tối mùa ở thôn Ninh Ngọc, trong gió cũng cảm thấy có hơi nóng. Dưới gốc cây đa lớn đang có không ít người ngồi vây quanh nói chuyện, trong tay cầm quạt hương bồ, vẻ mặt đầy hứng thu. Đây la thói quen của người trong thôn, ngời lớn, phụ nữ nói chuyện nhàn thoại. Làn này, chuyện bọn họ nói tới chính là tiểu quả phụ nhà Nhiếp gia. Toàn bộ thôn Ninh Ngọc, không ai là không biết đến quả phụ hộ Sở nhà Nhiếp gia. Tiểu quả phụ tên là Sở Uyển, da thịt trắng nõn, khuôn mặt nhỏ như bàn tay, một đôi mắt oánh nhuận, mũi vừa thẳng vừa đẹp, tương xứng với đôi mộ phấn nộn, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh. Sở Uyển lần đầu tiên đi đến thôn Ninh Ngọc, là một thanh niên trí thức. Năm đó Sở Uyển chỉ là một cô thanh niên trí thức 18 tuổi, tính tình mềm mại, cười rộ lên đôi mắt cong cong, tuy rằng việc nhà nông, cái gì cũng không biết làm, nhưng ai thấy đều không nhìn được mà muốn giúp đỡ cho cô một chút. Chỉ là chẳng ai có thể nghĩ tới, ngắn ngủn hai năm, một nữ thanh niên trí thức nũng nịu… Bà Mạc liền khuyên nhủ Cố Kiêu : “Ở quân khu của con chắc hẳn có không ít nữ đồng chí ưu tú hả? Tiểu Sở tuy là thanh niên trí thức, nhưng hàng ngày cô ta cũng không có làm việc đứng đắn, lại không có nhà mẹ đẻ đáng tin cậy.Hơn nữa cô ta còn là quả phụ.Đến lúc đó cô ta muốn tuỳ quân theo con sống ở quân khu sẽ làm cho trong đại viện đầy tin đồn nhảm nhí a”.Cố Kiêu:……Tiểu Sở? Tùy quân? Đây là chỗ nào cùng chỗ nào?Bất quá, từ những gì bà Mạc nói, Cố Kiêu lấy được một thông tin quan trọng : “Cô ta là thanh niên trí thức?”Huyệt thái dương của Bà Mạc thình thịch thẳng nhảy.Đã nhiều năm như vậy, bà chưa từng thấy Cố Kiêu hỏi thăm qua tình huống của một cô gái nào a.Lần này phỏng chừng hắn thật sự cảm thấy hứng thú với tiểu quả phụ Sở rồi.Chẳng qua, tuy rằng bà đã nuôi dưỡng Cố Kiêu mấy năm khi còn nhỏ, nhưng rốt cuộc vẫn không phải là mẹ đẻ của hắn ta, không thể can thiệp quá nhiều quyết định của hắn.Cố Kiêu lần này trở về, sẽ không mang theo một cô vợ quay lại quân khu đi?Cố Kiêu hoàn toàn không biết lúc này trong đầu của Mạc nãi nãi đã bổ xong một vở kịch dài.Hắn chỉ nghĩ, đối phương đã là thanh niên trí thức, là người đã đọc qua sách, có tư tưởng giác ngộ.Nhưng lại bị nhốt trong một thôn nhỏ, cõng trên lưng thanh danh như vậy mà cô ta không phản kháng sao?Bà Mạc nhìn Cố Kiêu, đã hoàn toàn kết luận theo những gì mình suy nghĩ trong đầu.Cố Kiêu không trả lời câu nói của bà, khẳng định bởi vì bà nhắc tới Sở Uyển làm cho tâm trí hắn không yên.Nếu không bà liền vì hắn đi hỏi thăm một chút xem, bà muốn nhìn xem, thanh niên trí thức Sở đến tột cùng là người như thế nào?Rốt cuộc, chỉ cần là người mà Cố Kiêu đã nhận định, ai có thể ngăn được a!……Tuy rằng đã vào hè, nhưng cho tới bây giờ, thời tiết ở thôn Ninh Ngọc mới chân chính nóng bức.Mặt trời chói chang cao cao ở trên đầu, các đội viên làm việc trong đất bị nướng đến mồ hôi ướt đẫm.Tiếng cuốc đất kêu lên từng tiếng đều đặn, đột nhiên, có người nói thầm với những người bên cạnh :“Quả phụ Sở đâu?”“Có phải cô ta xin nghỉ hay không? Ngày hôm qua cô ta đã xin nghỉ về nhà mẹ đẻ, chẳng lẽ hôm nay lại về nữa?”“Nha a, lớn lên xinh đẹp liền không giống với những người khác.Không thì tại sao đội trưởng sản xuất chỉ đối xử tốt với cô ta? Lần trước tôi muốn xin nghỉ mà hắn không đồng ý kìa!”“Chính là vậy a, có nhiều việc trong ruộng như vậy, cô ta không làm thì tất cả chúng ta phải làm”..

Chương 27: Chương 27