Ga Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại…
Chương 466: “Đương nhiên không thành vấn đề.”
Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… Lâm Mộc nhìn vào trong, quả nhiên có dược liệu. “Tốt!” Lâm Mộc xác nhận không có gì sai sót, ngắm nghía kỹ hộp gỗ, lòng thầm vui mừng, kiếm được món hời lớn rồi! AdvertisementThẩm Trạch Thiên nói: “Đồ đã trao tay, ân oán hai bên coi như xóa bỏ, Tuyết Sơn Phái không được nhận chỉ thị của ông cụ Tôn mà báo thù Lâm Mộc nữa.” “Chưởng môn, không vấn đề gì chứ?” “Không vấn đề, không vấn đề!” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nặn ra một nụ cười khó coi. Lâm Mộc có một Sư huynh là Thanh tra viên Liên minh Tu Hành Giả, Tuyết Sơn Phái họ quả thực không dễ gì động tới anh nữa. Thẩm Trạch Thiên lại nhìn Lâm Mộc: “Nếu Tuyết Sơn Phái đã xác nhận không còn mâu thuẫn gì, Lâm Mộc, sau này cậu cũng không được tới làm khó Tuyết Sơn Phái nữa, ân oán hoàn toàn xóa bỏ.” “Đương nhiên không thành vấn đề.” Lâm Mộc cười nói. Dù sao anh cũng chẳng chịu thiệt gì. “Tiểu sư đệ, chuyện đã được giải quyết, chúng ta đi thôi.” Thẩm Trạch Thiên nói. “Được, chị Dương Dương, chúng ta đi.” Lâm Mộc dẫn Thẩm Tịch Dương cùng Thẩm Trạch Thiên rời khỏi Tuyết Sơn Phái. “Thanh tra Thẩm đi thong thả.” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái hành lễ. Ra khỏi Tuyết Sơn Phái, Lâm Mộc dứt khoát cõng Thẩm Tịch Dương xuống núi. Đường quốc lộ chỉ khai thông đến lưng chừng núi tuyết Tịch Lĩnh, từ đỉnh núi đến sườn núi chỉ có thể đi bộ. Đoạn đường này lại vô cùng khó đi, nếu Lâm Mộc không cõng Thẩm Tịch Dương thì hai – ba ngày mới xuống đến chân núi. “Lâm Mộc, thật xin lỗi em. Chị lại làm liên lụy tới em rồi, chỉ vì chị mà xém chút nữa em gặp phiền phức lớn rồi!” Thẩm Tịch Dương tự trách nói. Đây chẳng phải lần đầu Lâm Mộc tới cứu Thẩm Tịch Dương, cô ấy không thể tưởng tượng được, nếu Lâm Mộc không tới cứu nguy, cô ấy sẽ đối mặt với hậu quả gì. “Chị Dương Dương, bọn họ bắt chị để uy h**p em, lần này em mới là người hại chị.” Lâm Mộc bất đắc dĩ nói. Sau đó Lâm Mộc nhìn về phía Thẩm Trạch Thiên: “Thẩm sư huynh, cảm ơn anh, nếu không có anh, em tự đối phó với Tuyết Sơn Phái sẽ gặp rắc rối lớn rồi!” Lâm Mộc nói. Lâm Mộc không ngờ thân phận của Sư huynh lại có tác dụng lớn vậy, Chưởng môn Tuyết Sơn Phái vừa biết Sư huynh là Thanh tra viên đã lập tức nhượng bộ. Nhất là khi Sư huynh vạch tội danh cấu kết với thế lực nước ngoài càng khiến Chưởng môn Tuyết Sơn Phái sợ đứng tim. Sư huynh là Chưởng môn Tuyết Sơn Phái đều là tu sĩ Linh Phách Cảnh, nhưng Chưởng môn lại kiêng dè thân phận cùng Liên minh Tu Hành Giả. Thẩm Trạch Thiên nói: “Anh chỉ có một sư đệ là cậu, giúp chút việc nhỏ này thì đáng gì, huống chi cậu còn cung cấp loại vũ khí đặc biệt kia, cái này có ý nghĩa vô cùng lớn với Liên minh Tu Hành Giả đấy.”
Lâm Mộc nhìn vào trong, quả nhiên có dược liệu.
“Tốt!” Lâm Mộc xác nhận không có gì sai sót, ngắm nghía kỹ hộp gỗ, lòng thầm vui mừng, kiếm được món hời lớn rồi!
Advertisement
Thẩm Trạch Thiên nói: “Đồ đã trao tay, ân oán hai bên coi như xóa bỏ, Tuyết Sơn Phái không được nhận chỉ thị của ông cụ Tôn mà báo thù Lâm Mộc nữa.”
“Chưởng môn, không vấn đề gì chứ?”
“Không vấn đề, không vấn đề!” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nặn ra một nụ cười khó coi.
Lâm Mộc có một Sư huynh là Thanh tra viên Liên minh Tu Hành Giả, Tuyết Sơn Phái họ quả thực không dễ gì động tới anh nữa.
Thẩm Trạch Thiên lại nhìn Lâm Mộc: “Nếu Tuyết Sơn Phái đã xác nhận không còn mâu thuẫn gì, Lâm Mộc, sau này cậu cũng không được tới làm khó Tuyết Sơn Phái nữa, ân oán hoàn toàn xóa bỏ.”
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Lâm Mộc cười nói. Dù sao anh cũng chẳng chịu thiệt gì.
“Tiểu sư đệ, chuyện đã được giải quyết, chúng ta đi thôi.” Thẩm Trạch Thiên nói.
“Được, chị Dương Dương, chúng ta đi.” Lâm Mộc dẫn Thẩm Tịch Dương cùng Thẩm Trạch Thiên rời khỏi Tuyết Sơn Phái.
“Thanh tra Thẩm đi thong thả.” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái hành lễ.
Ra khỏi Tuyết Sơn Phái, Lâm Mộc dứt khoát cõng Thẩm Tịch Dương xuống núi.
Đường quốc lộ chỉ khai thông đến lưng chừng núi tuyết Tịch Lĩnh, từ đỉnh núi đến sườn núi chỉ có thể đi bộ.
Đoạn đường này lại vô cùng khó đi, nếu Lâm Mộc không cõng Thẩm Tịch Dương thì hai – ba ngày mới xuống đến chân núi.
“Lâm Mộc, thật xin lỗi em. Chị lại làm liên lụy tới em rồi, chỉ vì chị mà xém chút nữa em gặp phiền phức lớn rồi!” Thẩm Tịch Dương tự trách nói.
Đây chẳng phải lần đầu Lâm Mộc tới cứu Thẩm Tịch Dương, cô ấy không thể tưởng tượng được, nếu Lâm Mộc không tới cứu nguy, cô ấy sẽ đối mặt với hậu quả gì.
“Chị Dương Dương, bọn họ bắt chị để uy h**p em, lần này em mới là người hại chị.” Lâm Mộc bất đắc dĩ nói.
Sau đó Lâm Mộc nhìn về phía Thẩm Trạch Thiên: “Thẩm sư huynh, cảm ơn anh, nếu không có anh, em tự đối phó với Tuyết Sơn Phái sẽ gặp rắc rối lớn rồi!” Lâm Mộc nói.
Lâm Mộc không ngờ thân phận của Sư huynh lại có tác dụng lớn vậy, Chưởng môn Tuyết Sơn Phái vừa biết Sư huynh là Thanh tra viên đã lập tức nhượng bộ.
Nhất là khi Sư huynh vạch tội danh cấu kết với thế lực nước ngoài càng khiến Chưởng môn Tuyết Sơn Phái sợ đứng tim.
Sư huynh là Chưởng môn Tuyết Sơn Phái đều là tu sĩ Linh Phách Cảnh, nhưng Chưởng môn lại kiêng dè thân phận cùng Liên minh Tu Hành Giả.
Thẩm Trạch Thiên nói: “Anh chỉ có một sư đệ là cậu, giúp chút việc nhỏ này thì đáng gì, huống chi cậu còn cung cấp loại vũ khí đặc biệt kia, cái này có ý nghĩa vô cùng lớn với Liên minh Tu Hành Giả đấy.”
Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… Lâm Mộc nhìn vào trong, quả nhiên có dược liệu. “Tốt!” Lâm Mộc xác nhận không có gì sai sót, ngắm nghía kỹ hộp gỗ, lòng thầm vui mừng, kiếm được món hời lớn rồi! AdvertisementThẩm Trạch Thiên nói: “Đồ đã trao tay, ân oán hai bên coi như xóa bỏ, Tuyết Sơn Phái không được nhận chỉ thị của ông cụ Tôn mà báo thù Lâm Mộc nữa.” “Chưởng môn, không vấn đề gì chứ?” “Không vấn đề, không vấn đề!” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái nặn ra một nụ cười khó coi. Lâm Mộc có một Sư huynh là Thanh tra viên Liên minh Tu Hành Giả, Tuyết Sơn Phái họ quả thực không dễ gì động tới anh nữa. Thẩm Trạch Thiên lại nhìn Lâm Mộc: “Nếu Tuyết Sơn Phái đã xác nhận không còn mâu thuẫn gì, Lâm Mộc, sau này cậu cũng không được tới làm khó Tuyết Sơn Phái nữa, ân oán hoàn toàn xóa bỏ.” “Đương nhiên không thành vấn đề.” Lâm Mộc cười nói. Dù sao anh cũng chẳng chịu thiệt gì. “Tiểu sư đệ, chuyện đã được giải quyết, chúng ta đi thôi.” Thẩm Trạch Thiên nói. “Được, chị Dương Dương, chúng ta đi.” Lâm Mộc dẫn Thẩm Tịch Dương cùng Thẩm Trạch Thiên rời khỏi Tuyết Sơn Phái. “Thanh tra Thẩm đi thong thả.” Chưởng môn Tuyết Sơn Phái hành lễ. Ra khỏi Tuyết Sơn Phái, Lâm Mộc dứt khoát cõng Thẩm Tịch Dương xuống núi. Đường quốc lộ chỉ khai thông đến lưng chừng núi tuyết Tịch Lĩnh, từ đỉnh núi đến sườn núi chỉ có thể đi bộ. Đoạn đường này lại vô cùng khó đi, nếu Lâm Mộc không cõng Thẩm Tịch Dương thì hai – ba ngày mới xuống đến chân núi. “Lâm Mộc, thật xin lỗi em. Chị lại làm liên lụy tới em rồi, chỉ vì chị mà xém chút nữa em gặp phiền phức lớn rồi!” Thẩm Tịch Dương tự trách nói. Đây chẳng phải lần đầu Lâm Mộc tới cứu Thẩm Tịch Dương, cô ấy không thể tưởng tượng được, nếu Lâm Mộc không tới cứu nguy, cô ấy sẽ đối mặt với hậu quả gì. “Chị Dương Dương, bọn họ bắt chị để uy h**p em, lần này em mới là người hại chị.” Lâm Mộc bất đắc dĩ nói. Sau đó Lâm Mộc nhìn về phía Thẩm Trạch Thiên: “Thẩm sư huynh, cảm ơn anh, nếu không có anh, em tự đối phó với Tuyết Sơn Phái sẽ gặp rắc rối lớn rồi!” Lâm Mộc nói. Lâm Mộc không ngờ thân phận của Sư huynh lại có tác dụng lớn vậy, Chưởng môn Tuyết Sơn Phái vừa biết Sư huynh là Thanh tra viên đã lập tức nhượng bộ. Nhất là khi Sư huynh vạch tội danh cấu kết với thế lực nước ngoài càng khiến Chưởng môn Tuyết Sơn Phái sợ đứng tim. Sư huynh là Chưởng môn Tuyết Sơn Phái đều là tu sĩ Linh Phách Cảnh, nhưng Chưởng môn lại kiêng dè thân phận cùng Liên minh Tu Hành Giả. Thẩm Trạch Thiên nói: “Anh chỉ có một sư đệ là cậu, giúp chút việc nhỏ này thì đáng gì, huống chi cậu còn cung cấp loại vũ khí đặc biệt kia, cái này có ý nghĩa vô cùng lớn với Liên minh Tu Hành Giả đấy.”