Tác giả:

Ga Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại…

Chương 479: "Thằng nhãi ranh, đừng trách lão phu tàn nhẫn!"

Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… “Vâng!” Thư ký nhanh chóng đáp lại.   Chung Hào lại dặn dò: "Còn nữa, bố trí nhân lực ngay lập tức đến sân bay, nhà ga, đoạn đường cao tốc và tất cả những đoạn có thể rời khỏi Thân Giang, kiểm tra nghiêm ngặt người tên là Lâm Mộc trước khi cậu ta kịp rời khỏi Thân Giang! "   “Được, tôi sẽ làm ngay.” Thư ký nói xong liền xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.   AdvertisementCánh cửa vốn đang được đóng lại, đột nhiên bị đẩy ra.   "Không cần phiền ông tìm, tôi đã ở đây rồi!"   Một giọng nói vang lên từ phía cửa.   Mọi người trong phòng quay lại nhìn, một bóng dáng trẻ tuổi từ cửa bước vào phòng.   Đến rồi, đương nhiên chính là Lâm Mộc rồi!   Chung Nguyệt nằm trên giường bệnh, cô ta nhìn thoáng qua đã nhận ra Lâm Mộc.   "Ba! Là anh, là anh ta đánh con!" Chung Nguyệt sốt sắng chỉ vào Lâm Mộc.   Nghe vậy, Chung Hào cũng đột nhiên quay sang nhìn Lâm Mộc.   Lâm Mộc chủ động tới cửa đã nằm ngoài dự đoán của Chung Hào.   Ông ta cho rằng sau khi xảy ra chuyện, Lâm Mộc trốn khỏi Thân Giang là chuyện bình thường.   "Tên nhóc này, cậu cũng thật dũng cảm! Ở Thân Giang, không ai dám làm con gái của tôi bị thương! Cậu là người ngoài tỉnh mà còn dám không coi tôi ra gì sao? Lại còn dám chủ động tới cửa." Giọng Chung Hào vang lên.    Ông ta đường đường là Phó hội trưởng thường vụ của tổng phòng thương mại Thân Giang, lại còn là người có chí khí lớn.   "Chung hội trưởng, gia giáo nhà ông tệ thật đấy, dạy dỗ một đứa con gái kiêu ngạo và độc đoán như vậy. Cô ta là người giành chỗ đậu xe và tông vào xe của tôi trước. Nếu ông không biết giáo dục cô ta thì tôi sẽ dạy dỗ con gái ông thay cho ông. ”Lâm Mộc bình tĩnh nói.   "Hừm, cũng mạnh miệng đấy! Con gái tôi còn đến lượt cậu dạy sao? Cô bé là bảo bối của tôi, con bé giành chỗ đậu xe của cậu thì sao, tông vào xe của cậu thì sao chứ? Tôi nuông chiều con bé, con bé muốn có trăng trên trời thì tôi cũng sẽ tìm mọi cách lấy được cho con bé! Con bé không làm gì sai cả! ” Chung Hào lớn giọng.   “Thì ra là con gái của ông được ông chiều chuộng như vậy, Chung hội trưởng, ông nghĩ ông đang nuông chiều cô ta, nhưng thật ra anh đang hại cô ta đấy!” Lâm Mộc nói.   “Cậu còn chưa đủ tư cách dạy tôi làm quan đâu!” Chung Hào lạnh lùng nói.   “Ba, đừng nói nhảm với anh ta nữa, ba nhất định phải hành hạ anh ta, để anh ta chịu sự tra tấn thà chết còn hơn sống!” Chung Nguyệt nghiến răng nói.   Lâm Mộc lạnh lùng nhìn Chung Nguyệt: "Chung tiểu thư, xem ra tôi lấy một ngón tay của anh, mà cô vẫn chưa rút ra được bài học nhỉ."   "Ba, ba xem kia! Anh ta còn dám dọa con!" Chung Nguyệt kêu lên.   “Uông sư, lên đi!” Chung Hào tức giận ra lệnh.   Người đàn ông trung niên mặc áo bào đạo sĩ ở phía sau lập tức bước tới.   "Thằng nhãi ranh, đừng trách lão phu tàn nhẫn!"   Người đàn ông trung niên áo bào đạo sĩ giơ tay lên, ánh sáng nội lực ngưng tụ trong lòng bàn tay, sau đó ông ta nhẹ nhàng phất tay, ánh sáng do nội lực ngưng tụ hình thành liền bay ra ngoài!  

“Vâng!” Thư ký nhanh chóng đáp lại.  

 

Chung Hào lại dặn dò: "Còn nữa, bố trí nhân lực ngay lập tức đến sân bay, nhà ga, đoạn đường cao tốc và tất cả những đoạn có thể rời khỏi Thân Giang, kiểm tra nghiêm ngặt người tên là Lâm Mộc trước khi cậu ta kịp rời khỏi Thân Giang! "  

 

“Được, tôi sẽ làm ngay.” Thư ký nói xong liền xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.  

 

Advertisement

Cánh cửa vốn đang được đóng lại, đột nhiên bị đẩy ra.  

 

"Không cần phiền ông tìm, tôi đã ở đây rồi!"  

 

Một giọng nói vang lên từ phía cửa.  

 

Mọi người trong phòng quay lại nhìn, một bóng dáng trẻ tuổi từ cửa bước vào phòng.  

 

Đến rồi, đương nhiên chính là Lâm Mộc rồi!  

 

Chung Nguyệt nằm trên giường bệnh, cô ta nhìn thoáng qua đã nhận ra Lâm Mộc.  

 

"Ba! Là anh, là anh ta đánh con!" Chung Nguyệt sốt sắng chỉ vào Lâm Mộc.  

 

Nghe vậy, Chung Hào cũng đột nhiên quay sang nhìn Lâm Mộc.  

 

Lâm Mộc chủ động tới cửa đã nằm ngoài dự đoán của Chung Hào.  

 

Ông ta cho rằng sau khi xảy ra chuyện, Lâm Mộc trốn khỏi Thân Giang là chuyện bình thường.  

 

"Tên nhóc này, cậu cũng thật dũng cảm! Ở Thân Giang, không ai dám làm con gái của tôi bị thương! Cậu là người ngoài tỉnh mà còn dám không coi tôi ra gì sao? Lại còn dám chủ động tới cửa." Giọng Chung Hào vang lên.   

 

Ông ta đường đường là Phó hội trưởng thường vụ của tổng phòng thương mại Thân Giang, lại còn là người có chí khí lớn.  

 

"Chung hội trưởng, gia giáo nhà ông tệ thật đấy, dạy dỗ một đứa con gái kiêu ngạo và độc đoán như vậy. Cô ta là người giành chỗ đậu xe và tông vào xe của tôi trước. Nếu ông không biết giáo dục cô ta thì tôi sẽ dạy dỗ con gái ông thay cho ông. ”Lâm Mộc bình tĩnh nói.  

 

"Hừm, cũng mạnh miệng đấy! Con gái tôi còn đến lượt cậu dạy sao? Cô bé là bảo bối của tôi, con bé giành chỗ đậu xe của cậu thì sao, tông vào xe của cậu thì sao chứ? Tôi nuông chiều con bé, con bé muốn có trăng trên trời thì tôi cũng sẽ tìm mọi cách lấy được cho con bé! Con bé không làm gì sai cả! ” Chung Hào lớn giọng.  

 

“Thì ra là con gái của ông được ông chiều chuộng như vậy, Chung hội trưởng, ông nghĩ ông đang nuông chiều cô ta, nhưng thật ra anh đang hại cô ta đấy!” Lâm Mộc nói.  

 

“Cậu còn chưa đủ tư cách dạy tôi làm quan đâu!” Chung Hào lạnh lùng nói.  

 

“Ba, đừng nói nhảm với anh ta nữa, ba nhất định phải hành hạ anh ta, để anh ta chịu sự tra tấn thà chết còn hơn sống!” Chung Nguyệt nghiến răng nói.  

 

Lâm Mộc lạnh lùng nhìn Chung Nguyệt: "Chung tiểu thư, xem ra tôi lấy một ngón tay của anh, mà cô vẫn chưa rút ra được bài học nhỉ."  

 

"Ba, ba xem kia! Anh ta còn dám dọa con!" Chung Nguyệt kêu lên.  

 

“Uông sư, lên đi!” Chung Hào tức giận ra lệnh.  

 

Người đàn ông trung niên mặc áo bào đạo sĩ ở phía sau lập tức bước tới.  

 

"Thằng nhãi ranh, đừng trách lão phu tàn nhẫn!"  

 

Người đàn ông trung niên áo bào đạo sĩ giơ tay lên, ánh sáng nội lực ngưng tụ trong lòng bàn tay, sau đó ông ta nhẹ nhàng phất tay, ánh sáng do nội lực ngưng tụ hình thành liền bay ra ngoài!  

Lâm Mộc Báo ThùTác giả: Hà LinhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhGa Kim Châu. Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga. Tên anh là Lâm Mộc. “Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu. 5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi. Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê. Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì. Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống. Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành. Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại… “Vâng!” Thư ký nhanh chóng đáp lại.   Chung Hào lại dặn dò: "Còn nữa, bố trí nhân lực ngay lập tức đến sân bay, nhà ga, đoạn đường cao tốc và tất cả những đoạn có thể rời khỏi Thân Giang, kiểm tra nghiêm ngặt người tên là Lâm Mộc trước khi cậu ta kịp rời khỏi Thân Giang! "   “Được, tôi sẽ làm ngay.” Thư ký nói xong liền xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.   AdvertisementCánh cửa vốn đang được đóng lại, đột nhiên bị đẩy ra.   "Không cần phiền ông tìm, tôi đã ở đây rồi!"   Một giọng nói vang lên từ phía cửa.   Mọi người trong phòng quay lại nhìn, một bóng dáng trẻ tuổi từ cửa bước vào phòng.   Đến rồi, đương nhiên chính là Lâm Mộc rồi!   Chung Nguyệt nằm trên giường bệnh, cô ta nhìn thoáng qua đã nhận ra Lâm Mộc.   "Ba! Là anh, là anh ta đánh con!" Chung Nguyệt sốt sắng chỉ vào Lâm Mộc.   Nghe vậy, Chung Hào cũng đột nhiên quay sang nhìn Lâm Mộc.   Lâm Mộc chủ động tới cửa đã nằm ngoài dự đoán của Chung Hào.   Ông ta cho rằng sau khi xảy ra chuyện, Lâm Mộc trốn khỏi Thân Giang là chuyện bình thường.   "Tên nhóc này, cậu cũng thật dũng cảm! Ở Thân Giang, không ai dám làm con gái của tôi bị thương! Cậu là người ngoài tỉnh mà còn dám không coi tôi ra gì sao? Lại còn dám chủ động tới cửa." Giọng Chung Hào vang lên.    Ông ta đường đường là Phó hội trưởng thường vụ của tổng phòng thương mại Thân Giang, lại còn là người có chí khí lớn.   "Chung hội trưởng, gia giáo nhà ông tệ thật đấy, dạy dỗ một đứa con gái kiêu ngạo và độc đoán như vậy. Cô ta là người giành chỗ đậu xe và tông vào xe của tôi trước. Nếu ông không biết giáo dục cô ta thì tôi sẽ dạy dỗ con gái ông thay cho ông. ”Lâm Mộc bình tĩnh nói.   "Hừm, cũng mạnh miệng đấy! Con gái tôi còn đến lượt cậu dạy sao? Cô bé là bảo bối của tôi, con bé giành chỗ đậu xe của cậu thì sao, tông vào xe của cậu thì sao chứ? Tôi nuông chiều con bé, con bé muốn có trăng trên trời thì tôi cũng sẽ tìm mọi cách lấy được cho con bé! Con bé không làm gì sai cả! ” Chung Hào lớn giọng.   “Thì ra là con gái của ông được ông chiều chuộng như vậy, Chung hội trưởng, ông nghĩ ông đang nuông chiều cô ta, nhưng thật ra anh đang hại cô ta đấy!” Lâm Mộc nói.   “Cậu còn chưa đủ tư cách dạy tôi làm quan đâu!” Chung Hào lạnh lùng nói.   “Ba, đừng nói nhảm với anh ta nữa, ba nhất định phải hành hạ anh ta, để anh ta chịu sự tra tấn thà chết còn hơn sống!” Chung Nguyệt nghiến răng nói.   Lâm Mộc lạnh lùng nhìn Chung Nguyệt: "Chung tiểu thư, xem ra tôi lấy một ngón tay của anh, mà cô vẫn chưa rút ra được bài học nhỉ."   "Ba, ba xem kia! Anh ta còn dám dọa con!" Chung Nguyệt kêu lên.   “Uông sư, lên đi!” Chung Hào tức giận ra lệnh.   Người đàn ông trung niên mặc áo bào đạo sĩ ở phía sau lập tức bước tới.   "Thằng nhãi ranh, đừng trách lão phu tàn nhẫn!"   Người đàn ông trung niên áo bào đạo sĩ giơ tay lên, ánh sáng nội lực ngưng tụ trong lòng bàn tay, sau đó ông ta nhẹ nhàng phất tay, ánh sáng do nội lực ngưng tụ hình thành liền bay ra ngoài!  

Chương 479: "Thằng nhãi ranh, đừng trách lão phu tàn nhẫn!"